Chương 30

" Đứng lại đó."

Minh Nguyệt định sẽ đến gặp Tịnh Phong nhưng không ngờ lại đυ.ng phải Lâm Thùy, nàng đối với vị quận chúa này muốn giả như không thấy lại càng lúc càng khó tránh. Giống như cô ta có thể dễ dàng đọc được suy nghĩ của mình cho dù đã cố gắng che giấu, nếu là kẻ khác thì đối phó không khó nhưng Lâm Thùy lại là biểu muội của Tịnh Vũ và Tịnh Phong: " Minh Nguyệt thỉnh an quận chúa, vô tình không nhìn thấy khiến hành lễ chậm trễ xin người đừng trách tội."

" Chứ không phải ngươi cố ý không muốn nhìn thấy?"

" Minh Nguyệt không hiểu quận chúa muốn nói gì."

" Hưởng hết mọi quan tâm của hoàng huynh, trong cung này người dám đắc tội với ngươi đều không có. Ngươi đương nhiên không cần phải xem một quận chúa nhỏ nhoi như ta trong mắt."

" Minh Nguyệt không dám, quận chúa là cành vàng lá ngọc. Là biểu muội được hoàng thượng yêu thương làm sao...!"

Lâm Thùy xua tay: " Mấy lời nói trái lòng đó của ngươi để một mình bản thân nghe được rồi, ta không có hứng thú."

Minh Nguyệt thầm nghiến răng, nàng nhỏ giọng: " Nếu quận chúa không còn chuyện gì muốn dạy bảo, Minh Nguyệt xin phép!"

" Muốn đến gặp hoàng huynh?" Lâm Thùy mỉm cười để Minh Nguyệt đi lướt qua mình: " Rất tiếc là bây giờ huynh ấy không có ở trong cung, chỉ sợ ngươi có đến tẩm cung hay ngự thư phòng cũng không gặp được."

" Không có trong cung?"

" Ta cũng rất lấy làm lạ, Oa nhị tiểu thư vẫn còn ở trong cung nhưng huynh ấy lại chẳng đoái hoài. Sau khi hạ triều sáng hôm nay lập tức xuất cung đến Oa phủ, ngươi nói xem là đến gặp ai đây?"

"...!" Minh Nguyệt biến đổi sắc mặt, không chỉ vì những lời nói khıêυ khí©h của Lâm Thùy mà còn vì một việc khác khiến bản thân lo sợ.

Sau khi Minh Nguyệt im lặng bỏ đi mất Linh Tâm cung nữ của Lâm Thùy mới bước lên gần hơn: " Quận chúa, người cùng Oa tiểu thư lại rất hay gây khó dễ?"

" Chỉ cần nhìn vào cũng có thể thấy cô ta là một người không hề đơn giản, bề ngoài lúc nào cũng tỏ ra nhu mì yếu đuối đến vô hại nhưng bên trong không biết chứa đựng bao nhiêu thứ độc dược có thể hại chết người."

" Tuy nô tỳ không hiểu lắm vì sao quận chúa nghĩ vậy nhưng nói đến độc thì lại nhớ việc người bị Oa nhị công tử hạ độc, nhưng khi nói đến ngài ấy thì quận chúa lại không có gì chán ghét còn muốn cho người điều tra qua cuộc sống ở Oa gia của y tốt hay không?"

" Ai nói với ngươi Ảnh Nguyệt là người đã hạ độc?"

Linh Tâm ngạc nhiên: " Chuyện đó không phải rất rõ ràng rồi sao ạ? Rượu là do chính tay y mang đến cũng là do y rót đầy ly."

" Đừng suy nghĩ đơn giản như vậy." Lâm Thùy trầm mặt: " Nếu y thật sự muốn hại ta thì sẽ tự mình rót và dâng rượu để ngay lập tức bị phán tội mà không thể chối cãi như vậy? Huống hồ độc không nhất thiết phải hạ vào trong rượu."

"...!"

Dương Kiên và Minh Loan ngây người khi nghe gia nhân thông báo Hoàng Thượng và Vương gia đến phủ. Phu phụ họ Oa lập tức đến đại sảnh nghênh đón: " Tham kiến hoàng thượng, thỉnh an vương gia."

" Đứng dậy cả đi."

" Tạ ơn hoàng thượng." Đợi Tịnh Phong và Tịnh Vũ ngồi xuống lão Dương Kiên mới dám lên tiếng: " Không biết hoàng thượng hôm nay cất công đến tệ phủ là có chuyện gì?"

" Ngươi nói thử xem là vì cớ gì?"

Dương Kiên nhìn Minh Loan không hẹn mà cùng suy nghĩ chắc chắn không phải chuyện tốt, rất có thể là vì việc Ảnh Nguyệt tự ý rời cung khiến hoàng đế tức giận. Lão tri huyện trong tâm có lòng lo lắng không thôi, tuy đã tự nói sẽ không sử dụng đến kim bài để ra uy cùng hoàng thất nhưng nếu hoàng đế tiếp tục muốn ra tay với Ảnh Nguyệt thì lão không còn cách nào khác ngoài dùng kim bài để yêu cầu đưa Ảnh Nguyệt đi khỏi: " Hoàng thượng thứ tội lão thần ngu muội."

Tịnh Phong bình thản: " Gọi Ảnh Nguyệt đến gặp trẫm."

" Hoàng thượng...việc này!"

Dương Kiên còn chưa nói hết thì Minh Loan vội vàng quỳ xuống: " Hoàng thượng, nhi tử khờ dại làm trái ý người. Xin hoàng thượng niệm tình y chỉ vừa được cứu lại từ quỷ môn quan mà tha thứ, Ảnh Nguyệt từ chuyện lần trước cơ thể đã trở nên suy yếu không thể nào chịu đựng tra hình được nữa."

" Phu nhân, nàng làm gì vậy?"

" Cầu xin người nếu cần phải trách phạt thì hãy cứ để Minh Loan gánh thay cho Nguyệt nhi, người làm mẫu thân mới chính là kẻ có tội nên xin người đừng hành hạ y nữa!"

Dương Kiên lập tức quỳ xuống bên cạnh thê tử: " Tiện thê dùng lời lẽ bất kính xin hoàng thượng bỏ qua."

Uẫn Lân không thể nhìn thêm liền kéo tay áo Tịnh Vũ, hắn nâng khóe môi lại nói: " Oa đại nhân và phu nhân, không cần phải lo lắng như vậy. Hoàng thượng chỉ nói là muốn gặp nhị công tử chứ không có nói sẽ trị tội."

Hai phu phụ không biết phải làm sao cho phải thì Uẫn Lân đi đến đỡ người: " Lão gia, phu nhân. Vương gia nói thật đấy ạ, hoàng thượng không phải đến để trị tội nhị thiếu gia nên hai người đừng lo lắng."

" Uẫn Lân!"

Cuối cùng một cảnh làm hắn khó chịu này cũng hết, Tịnh Phong lại lên tiếng: " Gọi y đến đây."

Dương Kiên vỗ vỗ bàn tay Minh Loan để trấn an rồi mới nói với a hoàn trong phủ: " Đi gọi nhị thiếu gia đến đây."

" Dạ lão gia."

Ảnh Nguyệt ở trong phủ buồn chán lại hay chạy đến chỗ của Tất Duy, nếu lúc trước là thấy đại ca đáng sợ và khó gần thì bây giờ cậu lại thấy hắn rất dịu dàng. Giống như nếu chỉ đứng bên ngoài sẽ không thể nào hiểu hết nhưng khi đã bước vào chung thế giới của hắn mới có thể nhìn thật rõ con người này: " Đại ca, trước đây đệ là người thế nào vậy. Có phải là đáng ghét lằm hay không?"

Tất Duy ra vẻ không quan tâm lắm: " Tại sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?"

" Mẫu thân nói không nhớ lại cũng không sao, ngay cả đệ cũng cho rằng bây giờ mình sống rất tốt nên nếu không thể nhớ thì không cần cố gắng nhớ làm gì. Nhưng gần đây có một số chuyện đệ cảm thấy vẫn không đúng lắm, đôi khi còn tình cờ nghe thấy gia nhân trong phủ nói trước đây mình tính xấu đến đâu."

" Nên cảm thấy không vui sao?"

" Cho dù là ai nhưng khi nghe người khác nói mình không tốt cũng sẽ buồn thôi, có thật đệ từng rất đáng ghét, đệ đánh mắng gia nhân trong phủ sao, hay là đệ gây ra rắc rối gì?"

Ảnh Nguyệt cứ hỏi một câu lại nhích gần vào một tý như muốn nghe được câu trả lời, Tất Duy mỉm cười dùng tay xoa lên đầu cậu rồi đẩy người ra: " Đệ từ bé đã được nuông chiều, muốn gì được nấy. Nếu mọi người không đồng ý thì lập tức khóc la đến khi nào có được thì thôi, phải nói là vô cùng phiền phức."

" Tệ như vậy....chắc là huynh phải cảm thấy đáng ghét rồi?"

Ảnh Nguyệt từ tư thế chống tay chồm đến sau khi nghe thì giọng yểu xiều ngồi bệt xuống nền cỏ giữa vườn hoa cát cánh trông đến đáng thương làm hắn phì cười: " Tuy là có chút ngang bướng và quậy phá khắp nơi nhưng không có đáng ghét."

" Đại ca?" Ảnh Nguyệt dùng đôi mắt chờ đợi nhìn Tất Duy.

" Đệ bị gia nhân trong phủ nói xấu là vì một phần bọn chúng ganh với những gì đệ đang có lại không biết suy nghĩ cứ đi khoe khoang khắp nơi, đệ không thân thiết với chúng vì phát hiện ra khi trước mặt đều ra vẻ lấy lòng nhưng sau lưng lại nói những lời khó nghe về mình. Phải nói sao đây?" Tất Duy suy nghĩ rồi nói tiếp: " Ảnh Nguyệt trước đây là một đệ đệ rất khó nuông chiều và thường hay làm ta cảm thấy phiền,....nhưng đại ca chưa bao giờ ghét con người đó của đệ!"

" Thật sao?" Ảnh Nguyệt háo hức cười thật tươi: " Vậy còn bây giờ...đệ bây giờ thì sao? Huynh cũng sẽ không ghét đệ của hiện tại phải không?"

" Đệ...tuy không nhớ nhưng Ảnh Nguyệt thì vẫn là Ảnh Nguyệt mà thôi...chỉ là!"

" Chỉ là?"

Tất Duy trầm mặt, hắn im lặng nhìn gương mặt Ảnh Nguyệt. Dù đã bao lần tự phủ nhận nhưng từ lần đầu tiên Ảnh Nguyệt đến Tây phòng hắn dần dần nhận ra từ trên người đệ đệ mình lại có thể nhìn thấy hình bóng xa xưa mà hắn vẫn đang tìm kiếm.