Chương 29

" Vậy nếu như ngươi không thể chứng minh được Minh Nguyệt có từng làm qua gì đó kỳ lạ với thứ trà này thì trẫm có thể gϊếŧ ngươi chứ?"

" Thần...!"

Tịnh Vũ ôm Uẫn Lân trừng mắt nhìn Tịnh Phong: " Hoàng thượng, người đang làm Lân nhi của ta sợ đó."

"...!"

Hoàng đế thở dài: " Huynh lo lắng cái gì? Trẫm cũng chỉ là dọa hắn một chút."

" Cái gì cũng được nhưng không được hại gì đến y, nếu không việc này người tự mình lo lấy đi."

" Được rồi, được rồi." Tịnh Phong xua xua tay: " Vậy Uẫn Lân, ngươi nói trong trà này là thứ gì?"

Uẫn Lân đẩy Tịnh Vũ ra: " Hoàng thượng, xin cho thần cả gan được hỏi. Người có thật sự yêu Minh Nguyệt tam tiểu thư hay không, và vì sao lại xem là yêu chứ?"

" Ngươi hỏi vậy là đang muốn tra xét trẫm?"

" Thần không dám, nhưng vẫn xin hoàng thượng hãy trả lời."

Hoàng Đế trầm mặt, hắn đối với Minh Nguyệt là yêu...nhưng là bắt đầu từ khi nào? Rất nhiều năm về trước khi bọn họ vẫn còn nhỏ hắn đã gặp Minh Nguyệt và mang tặng cho nàng mảnh ngọc đai của mình, sau đó....Tịnh Phong ngừng lại: " Minh Nguyệt?" Hắn nhớ rất rõ người đó, lúc nào cũng đáng yêu chạy nhảy bên cạnh mình, là người hắn chắc chắn phải bảo vệ. Hắn nhớ rất rõ là Minh Nguyệt nhưng tại sao vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.

" Phong ca ca!"

" Tại sao lại ngã bệnh rồi?"

Khuôn mặt nhỏ vừa nhìn thấy người đến đã vội dùng chăn trùm kín đầu: " Huynh không muốn nhìn thấy ta nữa."

" Tại sao lại không muốn nhìn thấy ngươi nữa?" Tịnh Phong đi lại ngồi xuống bên giường.

" Ta.....ta làm mất ngọc đai mà Phong ca ca tặng rồi, hức...hức...!"

" Tiểu Nguyệt!" Hắn nâng khóe môi đưa tay vào trong chăn áp lên trán hài tử: " Thứ đó không thể quan trọng bằng ngươi, mất rồi thì hãy cứ bỏ đi. Ngươi phải biết nghĩ cho bản thân mình đầu tiên, ngươi bệnh mới là điều khiến ta không vui nhất."

"...!"

" Ta cùng Tất Duy có một cuộc tỷ thí săn bắn, chờ khi ngươi hết bệnh rồi sẽ cũng đưa ngươi theo thấy thế nào?"

Qủa nhiên cách này có hiệu quả, người từ trong vung ra chăn: " Thật sao?"

" Tiểu Nguyệt!"

Hoàng đế vẫn nhớ những chuyện đã xảy ra nhưng tại sao gương mặt của người này trong quá khứ lại mơ hồ đến vậy: " Tiểu Nguyệt?" Đột nhiên đầu trở nên đau nhức, Tịnh Phong chống tay xuống bàn đỡ lấy đầu của mình.

" Tịnh Phong, đệ sao vậy?"

" Vương gia!" Uẫn Lân mang lọ thuốc trong người đưa vào tay Tịnh Vũ: " Chắc chắn thứ độc đó đang ngăn không cho hoàng thượng nhớ lại ký ức thật của mình, mau cho người uống thứ này. Ngay bây giờ nếu ngăn được thì hoàng thượng có thể nhớ lại được một phần nào đó."

" Được rồi." Tịnh Vũ vừa mở nắp bình thuốc thì Tịnh Phong đã khó khăn cầm lấy tự mình uống vào, cơn đau đầu cũng từ từ biến mất. Trong đầu Tịnh Phong lại xuất hiện thêm nhiều hình ảnh mà lẽ ra hắn không bao giờ quên được.

" Phong....phong ca ca?"

" Tiểu Nguyệt, nếu rơi xuống nước thì sao. Ngươi biết bây giờ là mùa gì không, ngươi không muốn sống nữa?"

" Phong ca ca, đến đây làm gì?"

" Muốn gặp ngươi."

" Tiểu Nguyệt lạnh lắm sao?"

" Ân!"

" Ta sẽ cho người mang đến vài chiếc áo lông chồn tuyết mới được tiến cống, Phụ hoàng ban cho ta cũng không dùng đến. Tất cả đều cho ngươi!"

Tịnh Phong nhận ra người này: " Ký ức này là sao đây? Tiểu Nguyệt?" trí nhớ lại tiếp tục hiện lên như một khoảng thời gian đang bị kéo ngược lại.

" Ngươi muốn lấy ngọc đai của ta?"

" Đúng vậy, ngươi là hoàng tử chắc chắn phải có, cho ta đi được không?"

" Cho ngươi cũng không vấn đề gì, chỉ là hiện tại không có mang theo bên mình."

" Vậy phải làm sao?"

" Ngươi cùng trở về điện của ta, ta lấy cho ngươi."

"...!"

" Tên của ngươi là gì?"

" Ảnh Nguyệt, là Oa Ảnh Nguyệt."

" Vậy ta sẽ gọi ngươi là Tiểu Nguyệt."

Tịnh Phong đứng bật dậy vô tình đυ.ng mạnh khiến ấm trà trên bàn rơi xuống vỡ ra trước sự ngạc nhiên của Tịnh Vũ: " Tịnh Phong, ngươi thấy sao rồi. Đã tốt hơn chưa...?"

" Ảnh Nguyết?"

" Sao cơ?"

" Là Oa Ảnh Nguyệt."

Ảnh Nguyệt đứng bên phía này cầu Liêu Vinh hồ nhìn một khung trời hoa tím phía bên kia cầu, Tất Duy yên lặng ngồi bên dưới gốc cây liễu đôi mắt nhìn lên bầu trời cao xanh thẳm. Chừng chừ một hồi cậu mới quyết định gọi lớn: " Đại ca!" Nghe tiếng Ảnh Nguyệt hắn mới nhìn lại, sợ rằng sẽ khiến hắn nổi giận như lần trước nên cậu lại nhanh miệng: " Xin lỗi, đệ chỉ muốn nói cảm ơn vì số hoa huynh cho người mang đến.....giờ đệ sẽ đi ngay."

" Ảnh Nguyệt."

Ảnh Nguyệt vừa định rời đi thì lại nghe Tất Duy gọi mình, cậu ngừng lại: " Đại ca?"

Hắn đưa tay ngoắc lại: " Đệ qua đây đi."

" Qua?" Tây phòng là nơi ở của Tất Duy, cho dù là phụ mẫu cũng sẽ không đến vì biết hắn không thích để bất cứ ai qua khỏi cầu Vinh Liêu Hồ này của mình. Không ngờ Tất Duy lại chủ động muốn mình sang bên đó Ảnh Nguyệt vui vẻ chạy về phía khung trời màu tím kia: " Vâng!" Lướt qua đó ngồi xuống bên cạnh Tất Duy cậu thích thú: " Đại ca, không phải huynh không thích để ai đến đây sao?"

Tất Duy nhìn Ảnh Nguyệt xong lại tựa đầu ra thân cây: " Có thể là vì đệ đã nhìn thấy y chăng."

" Ý huynh chính là tiểu hài tử lần trước đệ nhìn thấy ở chỗ này?"

"...!"

" Người đó là ai vậy? Huynh từng nói rất rất quan trọng....a!" Ảnh Nguyệt chặn miệng mình tự trách cái tính tò mò: " Xin lỗi, đệ lại hỏi lung tung rồi."

" Đó là người ta đã gặp rất lâu trước đây, lâu đến nỗi ta không còn nhớ đó là lúc nào."

" Ân?"

" Y cứ mãi chờ đợi ở cánh đồng hoa màu tím. Lúc ta gặp đã thấy y vẫn cứ mãi chờ ở đó."

" Cánh đồng hoa màu tím?" Ảnh Nguyệt hình dung ra một cánh đồng hoa cát cánh mà mình đã từng vô tình nhớ đến dù không biết nơi đó là đâu: " Vậy người đó thật ra là đang chờ cái gì?"

Tất Duy mỉm cười: " Y nói với ta đang chờ đợi một người, người đó đã hứa sẽ mãi mãi bảo vệ y....ta vì muốn biết liệu có thể chờ được hay không nên ngày ngày vẫn đến đó để quan sát. Chờ rồi lại tiếp tục chờ trong vô vọng nhưng Uyễn Quân chưa từng từ bỏ."

" Uyễn Quân!"

" Rồi ta không biết từ lúc nào mình lại có tình cảm với người này, chỉ là y không một lần quay đầu nhìn ta. Cũng giống như ý nghĩa của loài hoa này." Tất Duy chạm tay lên một đóa cát cánh: " Một tình yêu thầm lặng và tuyệt vọng."

" Vậy...!" Ảnh Nguyệt không biết nói gì nhưng cái tên Uyễn Quân này thật quen thuộc. Ngay cả Lưu Phong và những người hôm đó cũng từng gọi mình là Uyễn Quân.

" Nếu đệ có thể thấy y một lần nữa, hãy nói món đồ năm xưa y luôn tìm kiếm đang ở chỗ của ta. Nếu muốn lấy lại thì hãy xuất hiện trước mặt ta!"

" Ân...!"