Mưa bên ngoài vừa tạnh thì Tất Duy trở về Oa Phủ, hắn còn chỉ mới bước chân vào cửa đã nghe gia nhân nói Minh Loan đã cho gọi mình. Cảm thấy thật mệt mỏi hắn xoa thái dương muốn về phòng nghỉ ngơi nhưng cũng lập tức đến gặp nàng: " Mẫu thân cần gặp Duy nhi?"
Vừa thấy Tất Duy thì Minh Loan có nét hoảng sợ: " Duy nhi, mẫu thân biết ngươi chỉ vừa mới về phủ nhưng ta thật lòng lo lắng cho Nguyệt nhi."
" Nhị đệ làm sao?"
" Hoàng thượng không hiểu vì cớ gì, sáng sớm đã triệu Minh Nguyệt vào cung mà không nghĩ đến cảm giác của Nguyệt nhi như vậy thì thôi đi, Nguyệt nhi khó khăn lắm mới có thể dứt bỏ được tình cảm của y, hoàng thượng lại muốn y cùng lúc vào cung." Nàng phiền muộn: " Hoàng đế này là biết rõ trước kia Nguyệt nhi như thế nào đau khổ vì mình còn chưa đủ nên bây giờ y đã quên hết cũng không để yên, mẫu thân chỉ muốn y sống những ngày tháng yên bình thôi mà tại sao người vẫn không tha cho Nguyệt nhi của ta chứ?"
" Có chuyện này?"
" Không những vậy, Hoàng Thượng còn bắt Nguyệt nhi tự mình đi bộ đến. Ngươi cũng biết nhị đệ ngươi vừa khỏi bệnh thôi làm sao một mình đi vào được, Hoàng thượng là đang cố ý tìm cách gây khó khăn cho nó. Nguyệt nhi từ lúc chết đi sống lại thì mỗi khi gặp nước hay mưa xuống đều sợ hãi không thôi, ngươi xem trời vừa đổ mưa lớn như vậy. Mẫu thân biết Duy nhi có cách ngăn hoàng thượng, ngươi vì nhị đệ mà giúp y đi được không?"
Tất Duy đỡ Minh Loan ngồi xuống trấn an nàng: " Mẫu thân không cần lo lắng, Duy nhi sẽ lập tức nhập cung đưa nhị đệ trở về."
" Được, được!"
" Người đâu, mau chuẩn bị ngựa." Tất Duy tức giận quay lưng trở ra, Tịnh Phong lần này ngươi thật ra lại muốn làm gì? Ngày trước ngươi quên đi cũng được, ngươi phụ bạc Ảnh Nguyệt cũng được ta có thể bỏ mặt. Hiện tại y đã có thể cùng ngươi cắt đứt ngươi lại không cho y cơ hội. Hắn nghiến răng: " Đừng trách ta mang người biến mất khỏi ngươi!"
" Đại ca!"
Vừa trở ra đến cửa phủ định lần này sẽ xông thẳng vào cung gây một lần náo loạn Tất Duy không ngờ liền nhìn thấy Ảnh Nguyệt phía xa vẫy tay mỉm cười với mình, trong lòng vừa buông xuống lại nhận ra đi cùng với y những kẻ lạ mặt hắn liền chạy nhanh đến kéo tay Ảnh Nguyệt về phía sau mình: " Các ngươi là ai?"
" Không phải việc của ngươi, buông người ra."
Phi Tiễn còn đang tức giận muốn động tay với Tất Duy thì Lưu Phong đã thật nhanh không nói gì giành lại người gói trọn vào vòng tay mình, Ảnh Nguyệt đỏ mặt ngước đầu nhìn hắn: " Huynh...!"
" Ngươi....buông Ảnh Nguyệt ra." Bị qua mặt Tất Duy nâng quyền muốn đánh tới không ngờ chưa động được đến Lưu Phong đã bị Chân Viễn ngăn lại được.
Thấy tình thế không ổn lắm Ảnh Nguyệt vội chạy ra khỏi cái ôm của Lưu Phong chen vào giữa bọn họ: " Ngừng lại, đừng đánh."
" Vương tử?"
" Ảnh Nguyệt, bọn họ là ai?"
" Đại ca, họ không phải người xấu đâu. Vì trời mưa nên đệ bị ngất, là các huynh ấy chăm sóc và đưa đệ trở về đó." Vừa giải thích cho Tất Duy, cậu lại quay đầu: " Huynh ấy là đại ca của ta, đừng đánh nhau a."
" Đại ca?"
" Hừ!"
Tất Duy không hiểu lý do nhưng đối với những người này lại cảm thấy không thuận mắt mới nắm cổ tay Ảnh Nguyệt kéo đi: " Theo huynh trở về."
" Khoan đại ca...đệ còn...!" Ảnh Nguyệt ngoái đầu lại nhìn vẫn cảm thấy có một chút gì đó không muốn lại không thể phản đối Tất Duy: " Xin lỗi,...cảm ơn...ta!"
" Ảnh Nguyệt, tên của ta là Lưu Phong."
Ảnh Nguyệt ngạc nhiên khi Lưu Phong nhìn thẳng vào mình và nói vậy, ở tửu quán hắn đã cự tuyệt khi cậu muốn biết tên còn bỏ lại câu " Không hẹn gặp lại." lần này chắc rằng sẽ không cần phải như vậy nữa, cậu mỉm cười: " Lưu Phong!"
" Chết tiệt." Mắt nhìn người đã bị kéo vào phủ Phi Tiễn cũng chỉ thầm mắng một câu rồi đổi hướng sang Lưu Phong: " Tại sao không nói tên mình là Âu Khắc, ngươi đồng ý từ bỏ rồi?"
" Không cần, nếu y đã không còn nhớ thì cái tên Âu Khắc cũng chẳng còn nghĩa lý gì. Là Uyễn Quân cũng được, Ảnh Nguyệt cũng được. Ta chỉ cần khiến y sống một cách vui vẻ!" Lưu Phong trầm giọng không thể đoán hắn đang nghĩ gì: " Đi thôi Chân Viễn."
" Ngươi vẫn không thay đổi gì so với trước kia." Phi Tiễn nhận ra không biết từ lúc nào Đương Kỳ cũng không thấy đâu, bên cạnh hắn hiện ra bóng hình mờ ảo của một thiếu nữ cùng với những giọt lệ trên gương mặt mà hắn liếc nhìn qua: " Ngươi vẫn luôn đi theo sao?"
" Vương tử....người đó thật sự chính là Vương tử."
" Đi đi!"
" Phi Tiễn!" Bóng hình nhìn hắn: " Ta...!"
" Ngươi trải qua chín ngàn năm chờ đợi đến ngày hôm nay chẳng phải cũng đã có thể gặp lại? Hãy ở bên cạnh bảo vệ y, Kha Xương!"
Kha Xương tươi cười gật đầu: " Cảm ơn Phi Tiễn, ta nhất định sẽ luôn ở cạnh trông chừng Vương Tử." nói rồi nàng từ từ biến mất trong không khí.
Mỗi lần gặp đều bị Tất Duy kéo đi Ảnh Nguyệt cũng không nói gì im lặng đi theo hắn, mới ban đầu đối với đại ca cậu có mấy phần sợ hãi nhưng lâu dần lại nhận ra người này đối với mình tuy lớn tiếng nhưng là hay quan tâm mình. Cậu nhỏ giọng: " Đại ca, huynh tức giận sao?"
Tất Duy ngừng lại buông ra tay Ảnh Nguyệt: " Đã xảy ra chuyện gì?"
" Vâng...?"
" Hắn có làm gì đệ hay không?"
Hiểu lời Tất Duy muốn hỏi Ảnh Nguyệt suy nghĩ một hồi lại muốn im lặng việc Minh Nguyệt đột nhiên thay đổi cách cư xử: " Không có, hoàng thượng chỉ là muốn khó dễ đệ một phen....nhưng...!"
" Nhưng?"
" Nhưng đệ lại tự ý rời khỏi cung khi chưa được cho phép nên...!"
Tất Duy im lặng nhìn Ảnh Nguyệt hồi lâu mới lại lên tiếng: " Lần sau nếu còn xảy ra chuyện như vậy cũng không cần phải nghe theo, chờ ta về sẽ cùng đệ vào cung."
" Ân....Vâng đại ca."
" Nhị thiếu gia...!" Tiểu gia nô chạy đến xoay xung quanh người Ảnh Nguyệt nhìn trước ngó sau: " Người về rồi may quá, người có sao hay không. Trời mưa to như vậy làm tiểu nô lo muốn chết."
" An An, ta không sao nên ngươi đừng xoay qua xoay lại nữa."
" Không sao là tốt rồi, nghe nói hoàng đế rất đáng sợ nên An An còn lo thiếu gia sẽ bị ăn mất nữa."
" Ăn?...ngươi nói ngốc cái gì!"
Tất Duy lắc đầu: " Đến gặp mẫu thân đi, người rất lo lắng cho đệ."
" Vâng đại ca." Nhìn bóng lưng của Tất Duy rời đi Ảnh Nguyệt chợt cảm thấy đại ca này của mình rất tốt, nhiều khi cậu còn cảm thấy hắn có một điều gì đó thật thân thuộc mà không thể nói ra.
Bên ngoài trời đã tối, ngồi lặng trước gương để cung nữ tháo ra trăm ngọc cài trên đầu và buông tóc mình xuống. Lâm Thùy nhớ lại ánh mắt ngạc nhiên của Ảnh Nguyệt lúc đó, y còn gọi mình là: " Huyễn Uyên!"
" Quận chúa?"
Lâm Thùy lắc đầu ra lệnh: " Các ngươi đều lui ra cả đi."
" Nô tỳ cáo lui."
Lâm Thùy ngẩn người đưa tay chạm vào gương mặt mình đang phản chiếu trên gương: " Đã bao lâu rồi mới có người lại gọi ta với cái tên này. Huyễn Uyên sao?" Nàng nhớ lần đầu gặp Ảnh Nguyệt là khi y xông vào buổi yến tiệc mừng sinh thần Tịnh Phong cách đây hai năm, lúc đó nàng chỉ cho rằng con người này quá sức ngang bướng, nặng tình với người không hề có tình cảm với mình chỉ khiến bản thân chịu thiệt thòi. Nhưng tại sao đột nhiên lại gọi mình như vậy: " Ảnh Nguyệt, có khi nào ngươi chính là...!"