Ngày đó nếu không vì bản thân rời đi, Âu Khắc trước nay chưa từng thôi trách cứ mình: " Ngươi nói đúng, tất cả là lỗi của ta."
" Ngươi còn dám...!"
" Ngừng tay đi." Chân Viễn sau khi dặn dò người trong khách điếm lấy nước ấm giúp Đương Kỳ lo cho Ảnh Nguyệt xong trở lại thì thấy tình hình của hai vị chủ tử không tốt, hắn lo lắng kéo Phi Tiễn ra: " Hiện tại ai có lỗi còn quan trọng sao? Phi Tiễn công tử không thể hoàn toàn trách một mình công tử, là do....!"
" Chân Viễn, ngươi tránh qua một bên."
" Nhưng.....!"
" Ta nói ngươi tránh ra." Âu Khắc quát lớn.
Chân Viễn có chút sợ từ từ đứng tránh qua một bên: " Vâng."
" Phi Tiễn, ta biết tất cả không thể quay trở lại chính vì vậy ta chỉ muốn trân trọng hiện tại. Ta đã tìm được Uyễn Quân, trừ khi y là người bảo ta phải rời đi còn không ta tuyệt đối không buông tay!"
" Ta mặc kệ ngươi sẽ làm gì, lần này ta không thể tin tưởng ngươi. Chính ta sẽ bảo vệ y."
" Rầm!" Cánh cửa phòng bật ra, Đương Kỳ tức giận: " Hai vị, cãi nhau đã đủ chưa? Tại hạ vốn muốn để vương tử yên tĩnh mà ngủ một giấc lại bị tiếng ồn bên ngoài đánh thức."
" Người đã tỉnh?"
" Phải rồi, là nhờ ơn của các vị đấy."
Ảnh Nguyệt mơ màng nhớ tình hình lúc mình ngất đi, lại xem những người lạ mặt thay nhau nhìn mình với ánh mắt lo lắng. Cậu lập tức nhận ra người thiếu niên nên mới vui vẻ mỉm cười: " Là huynh?"
" Uyễn....!"
" Huynh không phải là vị công tử đã giúp đỡ ta lúc bị lão bản làm khó sao? Cũng là huynh đưa ta về đây, không chỉ một mà phải chịu ơn hai lần thật là ngại quá."
Khi Ảnh Nguyệt gọi tên hắn trước khi ngất đi đã mang đến cho Âu Khắc ánh sáng của cuộc đời mà hắn tưởng như mình đã không còn, nhưng những lời vừa rồi lại thật nhanh vùi lấp đi hy vọng của hắn. Âu Khắc không nói lời nào mà chỉ như vậy nhìn người nọ.
" ân!" Đột nhiên Âu Khắc như trở thành một con người khác, đôi mắt hắn chứa đầy sự uy lãnh nhưng tại sao lại khiến lòng người cảm thấy buồn phiền như vậy? Ảnh Nguyệt không biết vì sao cảm thấy chính mình vừa tạo ra một khoảng cách giữa họ, cậu cảm thấy hối hận vì những lời vừa nói dù không biết tại sao lời nói của mình có gì gây tổn thương người khác: " Cảm....cảm ơn huynh."
" Uyễn Quân, ngươi không nhận ra chúng ta?"
" Uyễn Quân?"
" Ngươi nhìn cho kỹ, ta là Phi Tiễn...ngươi không nhận ra?"
Ảnh Nguyệt trở nên bối rối: " Xin lỗi, có phải hay không huynh đã nhận sai người?"
Từ trong tay Phi Tiễn một cây ngân châm đặt trước cổ Đương Kỳ: " Ngươi giải thích với ta thật ra là thế nào?"
" Đây....là do!"
" Đừng nói với ta là do hắn không có ký ức tiền kiếp, ta không phải là Âu Khắc nên đừng dùng lời nói dối nào để che đậy ngươi phải nhớ điều đó."
Ảnh Nguyệt uống cả một chén thuốc lớn, vị đắng làm cậu phải rụt cổ nhăn mặt nhưng so với những người xa lạ đang lo lắng vì mình kia còn muốn gấp gáp hơn: " Ngươi thấy thế nào, Trong người không cảm thấy gì lạ?"
" Thuốc rất đắng còn lại không có gì."
" Vậy sao?" Phi Tiễn ra vẻ đăm chiêu suy nghĩ.
" Ta biết mọi người muốn tốt cho ta, nhưng.....ùm!...."Chặn lại lời Ảnh Nguyệt, Âu Khắc tiện tay cho miếng mứt đã chuẩn bị trước vào miệng cậu: " Ngọt quá."
Chân Viễn cười: " Công tử lo người dùng thuốc đắng nên đã sai thần đi mua một ít mứt hoa quả."
" Huynh...!"
" Ngươi không phải nói phát hiện trong người hắn có một chất độc lạ hay sao. Cớ gì không thể tìm ra nguyên nhân?"
Ảnh Nguyệt chưa kịp cảm ơn đã bị kẻ khác coi như không thấy cậu chu miệng nhai nhai miếng mức không phục. Ta nhai chết ngươi, khi không lại lạnh nhạt với ta?
Phi Tiễn xem lại vị thuốc mình vừa kê cho Ảnh Nguyệt cũng cảm thấy ngờ ngợ: " Loại độc trong người Uyễn Quân là loại ẩn, không phát tác ra phía bên ngoài. Độc từ từ sẽ thấm vào cơ thể tạo ra các ảo giác lu mờ gây hại đến một số trí nhớ của y, thậm chí tạo ra những cơn đau buốt gây cản trở mỗi khi người trúng độc có dấu hiệu khôi phục. Các lang y thông thường chắc chắn không thể phát hiện ra."
" Đó là lý do khiến Uyễn Quân không thể nhớ ra chúng ta?"
" Rất có thể là như vậy."
" Ngươi có thể điều chế thuốc giải?"
Phi Tiễn khó chịu liếc nhìn Âu Khắc. Ngươi vẫn là cái vẻ làm ta chán ghét như trước: " Ngươi đừng quên ta là ai, ta có thể không chữa khỏi cho y?" Phi Tiễn đương nhiên sẽ có cách, hắn bắt đầu từ khi hiểu chuyện đã tiếp xúc với y thuật và cung tiễn. Thời gian trải qua ngần ấy năm hắn còn có loại bệnh nào không thể chữa, loại độc nào không thể giải: " Chỉ là ta không nghĩ ra kẻ nào muốn ngăn trở ký ức của hắn."
" Không lẽ nào lại là....?"
" Theo thần nghĩ mục đích thực sự của kẻ đó không phải là vương tử, chỉ là hắn không ngờ tới mình đã hạ độc nhầm."
" Hạ độc nhầm?"
" Ngươi nói rõ hơn đi Đương Kỳ."
Đương Kỳ ngần ngại hồi lâu biết không thể dấu đành phải thành thực: " Chuyện là Vương tử người không phải là....!"
" Xin lỗi ta có thể nói một chút không?" Ảnh Nguyệt vô tư chen vào không để ý chặn mất câu nói của Đương Kỳ: " Ta biết mọi người lo lắng cho mình, cũng biết tất cả muốn giúp nhưng Ảnh Nguyệt thật sự có chuyện rất vội cần phải đi ngay."
Âu Khắc khẽ nhìn cậu: " Vào cung?"
" Đúng vậy, ta tự ý rời khỏi đó khi chưa được cho phép mà cũng không có trở về phủ. Rất có thể sẽ khiến hoàng thượng nổi giận."
" Không cần đi nữa."
Nhìn vẻ mặt hiển nhiên của Âu Khắc khi nói ra câu đó mà Ảnh Nguyệt muốn đánh một cái rùng mình: " Huynh sao có thể nói dễ dàng như vậy, người đó là hoàng thượng. Nếu ta vô ý một chút không những tự hại mình mà ngay cả trên dưới Oa phủ đều sẽ gặp họa."
" Ta sẽ không để hắn làm vậy." Âu Khắc vẫn như vậy thản nhiên.
" Hoàng đế đã là gì chứ, chỉ cần hắn dám gây tổn thương ngươi ta lập tức lấy mạng hắn."
Cái vẻ chẳng để tâm mình đang nói lời khi quân của hai kẻ kia làm Ảnh Nguyệt muốn lăn ra ngất lần nữa, cứ như muốn nói trời có sập xuống ta cũng chống đỡ cho ngươi: " Được rồi, mọi người đều không phải người Long Thuận nên ta không có ý kiến, nhưng toàn Oa gia không thể chỉ vì một mình ta mà mang họa sát thân, mà nếu không vào cung nữa thì ít nhất ta cũng phải nên trở về phủ để tránh khiến phụ mẫu lo lắng." Ảnh Nguyệt tự mình dở bỏ chăn leo xuống giường mang hài vào.
" Uyễn...."
" Được rồi, ngươi muốn đi thì cứ đi."
" Thật sao?"
" Âu Khắc ngươi nói gì vậy."
" Chúng ta ở đây để bảo vệ Ảnh Nguyệt chứ không phải ngăn việc y muốn làm."
Phi Tiễn im lặng nhìn Âu Khắc, ngươi vẫn có thể nói vậy sau khi đã để Uyễn Quân phải trải qua những gì với cái nguyên tắc chết tiệt đó của ngươi? " Nếu lần này ngươi tiếp tục sai."
" Ta sẽ không.....bởi vì lần này ta không chỉ một mình bảo vệ y."
" Ngươi...." Đúng vậy, lần này không chỉ có ngươi mà ngay cả ta cũng sẽ ở đây. Ta không tin mình không thể bảo vệ y.
Chân Viễn lắc đầu, hai người này từ trước đã không thể nào hòa hợp với nhau nhưng chỉ cần là vì lợi ích của Vương tử thì họ lại không bao giờ phản bác. Cảm giác như những ngày trước kia đang quay lại trở lại, chỉ có Dương Kỳ vẫn trầm mặt không rõ đang suy nghĩ điều gì.