Uyễn Quân ngẩn người ra một hồi mới đưa tay sờ qua môi mình: " Âu Khắc, huynh...vừa mới!"
" Vòng tay này là của mẫu thân ta muốn ta mang tặng cho người mình muốn trân trọng nhất, nay ngươi đã đeo trên tay rồi thì đừng tùy ý đem trả hay làm mất nữa biết không?"
" Vậy....!" Uyễn Quân ngập ngừng: " Vậy ta là người mà huynh muốn trân trọng?"
" cốc!" Âu Khắc thở dài một hơi rồi đưa tay búng mạnh vào trán cậu
" Ây...đau...huynh làm gì vậy, đau lắm đấy."
" Nếu không phải ta cần gì ngày này qua ngày khác tốn thời gian ở bên cạnh người, tiểu tử ngươi cho rằng ta đây rãnh đến dở hơi không có việc gì làm mới tốn thời gian với đồ phiền phức như vậy?"
" Ta phiền phức....!" Uyễn Quân tức giận phồng má: " Ta phiền phức ở chỗ nào chứ? Ta mới không thèm nói với đồ đáng ghét như huynh thì có."
" Ngươi không phiền phức thì có vì cái chuyện ước định ngu ngốc đó mà suy diễn lung tung rồi còn chạy đến cái nơi này ngồi khóc một mình? Còn hại ta chịu lạnh thế này."
" Ta không có khóc."
" Ngươi tưởng mắt ta mù rồi hay sao?"
" Ư....mặc kệ ta...ai cần huynh quan tâm...ta khóc đó thì đã sao? Ta cũng đâu có ép huynh phải chạy tới đây làm gì, ta cũng đâu nhờ huynh giúp. Huynh đi đi, dù gì ta cũng không tốt trong mắt huynh mà còn khiến phiền như vậy thì mặc kệ là tốt rồi."
"...!"
Âu Khắc đột nhiên im lặng kỳ lạ làm Uyễn Quân đang nổi giận cũng tự nhiên ngừng lại: " Âu Khắc?"
Gương mặt hắn trở nên nghiêm trọng, tưởng như người đang giận dữ lại kéo tay ôm Uyễn Quân vào lòng, giọng hắn tựa không cam chịu mà lên tiếng: " Ngươi vốn dĩ không có gì không tốt, mà là do ta quá chú ý đến những gì ngươi làm những gì ngươi nói mới trở nên phiền phức như vậy."
" Âu Khắc!"
" Chỉ khi chắc chắn ngươi đã nằm trong tầm mắt mình mới có thể an tâm, dù làm đủ việc ngu ngốc cũng trở nên thật đáng yêu khiến ta không cách nào không quan tâm. Vậy nên ngươi không có gì không tốt cả, phiền phức cũng không sao...chỉ cần để ta phía sau chống đỡ cho ngươi là đủ rồi."
"....!"
Chín ngàn năm qua đi một lần nữa người này lại ở ngay trước mắt, tìm kiếm để hy vọng rồi thất vọng nhưng hắn chưa một lần bỏ cuộc: " Uyễn Quân."
" Âu Khắc?"
" Ta cuối cùng cũng tìm được ngươi."
" Ta....!" Ảnh Nguyệt thật chậm run rẩy bước chân ra khỏi mái tranh, đầu cậu đột nhiên choáng váng cảnh vật cũng nhòa đi. Hòa cùng tiếng mưa cậu nghe một người gọi tên mình, nhưng có thật là đang gọi bản thân mình hay không?
" Uyễn Quân." Lưu Phong thật nhanh vươn tay ôm người đột nhiên ngã xuống đã không còn ý thức vào lòng. Ta không để ngươi có chuyện, lần này ta tuyệt đối không để bất cứ ai gây tổn hại cho ngươi. Hắn lo sợ bế Ảnh Nguyệt trong tay dùng tốc độ nhanh nhất phi thân đi trong màn mưa!
" Rầm!" Lưu Phong đá phăng cánh cửa bước vào khi mỗi người đang mang trong đầu một suy nghĩ khác nhau. Hắn cả người đã ướt sũng vì nước mưa, trên tay là Ảnh Nguyệt đã ngất liệm đi.
" Công Tử....!"
Chân Viễn vừa lo lắng muốn đến thì đã bị Đương Kỳ đẩy ra chắn mất đường: " Vương Tử làm sao vậy, đã có chuyện gì?"
" Nhanh cho người đi gọi đại phu." Lướt nhanh qua cả hai Lưu Phong cẩn thận đặt người lên giường.
" Vâng, thần đi ngay."
" Không cần." Một bóng người vượt qua cửa sổ một cách nhẹ nhàng, hắn đến cạnh giường với ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Âu Khắc: " Ngươi tránh ra."
" Công tử!" Đương Kỳ khẽ gọi một tiếng rồi im lặng.
Nắm chặt bàn tay Ảnh Nguyệt, Âu Khắc không muốn rời đi nhưng hắn lúc này quả thật không thể làm gì hơn chỉ có thể tự mình đứng lên rồi tránh qua một bên.
Người vừa xuất hiện nọ xem chừng không phải xa lạ với những người ở đây, hắn ôn nhu xem xét gương mặt Ảnh Nguyệt rồi cầm lên cổ tay thon nhỏ xem mạch, Đương Kỳ một bên lo lắng không thôi: " Vương tử người không sao chứ ạ?"
" Mạch tượng rối loạn có lẽ là do quá kích động vì chuyện gì đó, đi chuẩn bị nước ấm, y cần được làm ấm người."
" Hiểu rồi, để tôi đi." Chân Viễn rất nhanh hiểu cần nên làm gì, lập tức ra ngoài phân phó người.
" Việc còn lại giao cho ta."
" Tại sao phải là ngươi?" Phi Tiễn đẩy Âu Khắc lui lại phía sau.
" Ngươi làm vậy là ý gì?"
" Cả hai vị đều không được, việc này tạm thời do tại hạ chăm sóc người. Mời hai vị ra ngoài cho!" Đương Kỳ chen vào giữa.
Âu Khắc và Phi Tiễn đều không cam lòng nhưng hiện tại để Đương Kỳ giúp Ảnh Nguyệt tắm rửa thay y phục là hợp lý nhất, còn hơn để một trong hai người làm thì hiển nhiên sẽ có mâu thuẫn. Cả thân ngươi không có chỗ nào khô ráo vì che chắn cho Ảnh Nguyệt còn bị đẩy ra ngoài cửa cùng Phi Tiễn khiến tâm trạng Âu Khắc không mấy tốt: " Ngươi đã biết?"
" Nếu không bấy lâu nay ta luôn đi theo hành tung của ngươi làm gì?"
" Ngươi muốn tìm y cũng phải dựa vào ta?"
Phi Tiễn tức giận đến gân xanh cũng nổi lên: " Nếu không phải Uyễn Quân lúc nào cũng chỉ biết có ngươi, chỉ cần nhớ lại thì chắc chắn người đầu tiên y chạy đến bên cạnh là ngươi thì ngươi nghĩ ta sẽ như vậy bao năm qua....Nếu Uyễn Quân không lúc nào cũng chỉ biết có ngươi thì ta đâu cần trở nên như thế này."
" Ngươi hận ta?"
Nghe câu hỏi Phi Tiễn không trả lời mà nhìn Âu Khắc với ánh sát ý.
" Ngươi hận ta cũng được, không tha thứ ta cũng được. Ta vẫn sẽ như trước đây, không bao giờ để kẻ khác cướp y đi."
" Ngươi!" Phi Tiễn đẩy Âu Khắc thật mạnh vào tường nắm lấy cổ áo hắn: " Ngươi nghĩ mình còn cái quyền ấy sao? Ngươi cho rằng ta sẽ chỉ vì lời nói của ngươi mà tiếp tục để cho ngươi bên cạnh Uyễn Quân."
" Ta không cần sự đồng ý của ngươi."
" Khốn kiếp, ngươi đã ở đâu? Ngươi luôn miệng nói sẽ bảo vệ Uyễn Quân nhưng khi bọn chúng trói y vào cọc gỗ, khi y ở dưới dòng nước lạnh buốt của sông Hàn. Khi y cần ngươi nhất thì ngươi đã ở đâu hả? Tất cả là lỗi của ngươi, ngươi không xứng đáng được nhận tình cảm của Uyễn Quân."
" Ta!" Những điều Phi Tiễn nói đã đánh đúng vào nỗi ân hận nhất của Âu Khắc, đúng vậy.....tất cả là lỗi của ta, nếu như ta không rời đi. Nếu ta cho dù phải đánh đổi sinh mạng của dân tộc cũng không rời đi.
" Ta không thể đi."
" Hai tộc Mộc Chân và Nguyên Luân ở sông Ngân và Sông Nguyệt đã không thể cứu khiến tất cả bị nước cuốn trôi đi, nhưng bây giờ vẫn có thể cứu vãn được. nếu không nhanh chóng thông báo cho người di tản một khi nước ập đến sông Liên chúng ta không còn cách cứu họ."
Âu Khắc biết tình thế hiện tại nhưng hắn vẫn không muốn đồng ý: " Ta không thể để Uyễn Quân lại một mình, điều duy nhất ta phải làm là ở cạnh y."
Oanh Thúy nắm lấy tay Âu Khắc: " Huynh điên rồi sao? Đó là dân tộc của huynh, là người thân của huynh, có thể bỏ mặt sao?"
" Nước sau khi dâng đến sông Liên tiếp theo sẽ là sông Hàn, nếu đã nhận thức là Uyễn Quân đối với ta y mới là trên hết, tuyệt đối không để y phải nguy hiểm."
" Huynh nghĩ đệ ấy muốn huynh vì mình mà bỏ mặt dân tộc mình sao? Uyễn Quân đang bên ngoài tìm cách dẫn nước, cho dù nước thật sự đến chúng ta cũng đã biết mà tránh. Còn huynh mặc kệ sống chết của người thân, huynh vì đệ ấy mà mặc cho cả tộc đối mặt với diệt vong, huynh cho rằng nếu đệ ấy biết được sẽ không tự trách mình hay sao?"
"...!"
Ba ngày sau đó nhờ vào Âu Khắc đến kịp lúc toàn dân tộc Mai Nhĩ đều được di tản: " Không vấn đề gì nữa, chúng ta lập tức quay trở lại Vĩnh Khuôn." Ta phải thật nhanh đến chỗ của Uyễn Quân.
" Dạ!"
" Ngươi....Âu Khắc?"
Trông người từ xa Âu Khắc làm lạ: " Phi Tiễn? Tại sao ngươi lại ở đây?"
" Câu đó phải để ta hỏi ngươi, lẽ ra bây giờ ngươi phải đang ở Vĩnh Khuôn. Ngươi điên rồi sao?"
" Ta không còn cách nào khác, người đưa tin nước Kinh Thủy dâng cao đến Mai Nhĩ đột nhiên mất tích, ta buộc phải tự mình đến báo tin và cho bọn họ sơ tán."
" Ngươi vì dân tộc bỏ rơi Uyễn Quân? Ta còn nghĩ có ngươi bên cạnh sẽ ổn thôi nhưng ngươi đang làm gì? Uyễn Quân đang trong tình trạng nào ngươi không biết?"
" Hiện tại ta lập tức trở về, nước sẽ chưa thể dâng đến sông Hàn. Huống hồ Uyễn Quân cùng người dân ở đó cũng đã sơ...."
" Bốp!"
Phi Tiễn đấm vào mặt Âu Khắc thật mạnh rồi hét lớn: " Ngươi vẫn chưa nhận được tin lũ người Vĩnh Khuôn dùng Uyễn Quân làm vật tế?"
" Ngươi nói cái gì?"