" Uyễn Quân và Huyễn Uyên lại đi đâu rồi?" Từ lúc kết thúc buổi tế lễ đến nay cũng đã qua bốn tháng, nhưng cứ không phải ngày quan trọng gì hay bị bắt lại thì khi mặt trời vừa lên đã không còn thấy bóng của hai đứa trẻ nghịch ngợm này làm Huyễn Thái A lo lắng.
Oanh Thúy chậm nhìn ra phía bên ngoài: " Có lẽ đã đi chơi cùng hai huynh đệ tộc Mai Nhĩ."
" Ý con là hai người con trai của tộc trưởng Ất Khinh? Ta nghe nói bọn chúng tuổi nhỏ nhưng lại là những dũng sĩ đáng nể đấy."
"...!"
" Oanh Thùy, sao con không đi cùng hai đứa? Sức khỏe của con bây giờ đã tốt hơn rất nhiều nên không cần lo lắng đâu."
Nàng nhớ lại sự thờ ơ của Âu Khắc khi gặp mình liền nhỏ giọng: " Họ sẽ không vui nếu con cũng đi đến."
" Sao cơ?"
" Nếu biết không thể thì cũng không cần phải tự bắt ép bản thân."
Thái A thở dài nhìn nữ nhi của mình, có thể vì Oanh Thúy sức khỏe của mình mà trở nên trầm lặng khi tuổi còn nhỏ như thế. Ông chợt có một ý nghĩ, tộc Mai Nhĩ có sức mạnh và thiện chiến nhất! Nếu có thể cùng họ nói đến sự liên kết thì đây có phải điều tốt hay không, ông vẫn là nên tìm một chỗ tựa cho hai nhi nữ của mình ngay từ lúc này: " Oanh Thúy."
" Vâng?"
" Cùng phụ thân đến tộc Mai Nhĩ đi."
"...?"
Uyễn Quân không vui lăn qua lăn lại trên tảng đá lớn bên cạnh sông, miệng cậu còn ngậm một cọng cỏ cắn cắn khó chịu nhìn tên khốn cướp mất muội muội đáng yêu của mình đang chơi đùa phía xa. Âu Khắc cười rồi kéo ra ngọn cỏ trên môi cậu: " Bỏ cái vẻ mặt cáu kỉnh của ngươi đi, khó xem lắm. Trên đó còn viết nguyên dòng chữ mắng Tử Phiên là "đồ khốn" đấy."
" Huynh....ÙM!"
Vừa mở miệng định đôi co thì Âu Khắc lại tiện tay nhét luôn trái đào chín đỏ chặn trước môi cậu: " Ngươi nhìn còn không thấy muội muội của mình rất thích Tử Phiên hay sao?"
" Hừ! Nếu không phải ta còn lâu mới để yên." Uyễn Quân càu nhàu cắn trái đào thì chợt tâm tình cũng thay đổi, cậu nằm lăn ra đó gối đầu lên chân Âu Khắc: " Ngọt quá, huynh hái ở đâu vậy?"
" Tại sao phải nói cho ngươi?"
" Không nói cũng được, cuối cùng huynh cũng sẽ mang đến cho ta thôi."
"....!"
" Âu Khắc này."
" Sao?"
" Phong tục của các huynh, nếu một khi nhận định một người nào đó sẽ chỉ vì một người mà thôi. Giống như sinh mạng của mình vậy?"
Âu Khắc cúi đầu nhìn hài tử đang gối đầu trên chân mình: " Sao tự nhiên ngươi lại hỏi chuyện đó?"
" Ta đột nhiên muốn biết thôi."
" Cũng không cần phải nghĩ phức tạp quá làm gì, phong tục đó thường sẽ dành cho những người sẽ trở thành phu thê với nhau. Điều đó thể hiện tình cảm sâu sắc của một nam tử đối với bạn đồng hành cả đời của mình."
" Vậy....!" Giọng Uyễn Quân có phần nhỏ lại: " Vậy khi nhận định một người họ sẽ chỉ biết đến thê tử của mình và không quan tâm đến bất kỳ ai khác nữa?"
" Cũng không phải là tất cả, có những người họ sẽ xem phụ mẫu, huynh đệ hoặc bằng hữu còn quan trọng hơn thê tử của mình. Chỉ cần khi nhận định là người đó thì chúng ta sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ."
" Vậy sao....?"
Âu Khắc mỉm cười xoa xoa đầu cậu: " Làm sao vậy, thấy Tử Phiên nhận định Huyễn Uyên ngươi không vui?"
" Không phải....!" Uyên Quân tức giận bật người ngồi dậy: " Huynh là đầu gỗ sao?"
" Đầu gỗ?" Âu Khắc thoáng qua một vẻ ngạc nhiên rồi mỉm cười, hắn lấy ra một vòng tay có đính thủy ngọc đeo vào cổ tay nhỏ của Uyễn Quân xong lại hôn lên trán cậu.
" Huynh....!" Uyễn Quân giật mình đưa tay sờ sờ trán mắt cũng không chớp.
" Trời kéo mây đen có vẻ sắp mưa rồi, ngươi hôm nay trở về đi đừng để phụ thân lo lắng."
".....Ân!"
Huyễn Uyên làm lạ đi bên cạnh Uyễn Quân, nhị ca của mình cứ vừa đi vừa cười giống như kẻ ngốc. Đôi khi lại sờ trán mình mà đỏ mặt, nghĩ nghĩ vẫn là không an tâm mới đặt tay lên trán cậu: " Uyễn Quân, để muội xem."
" Muội làm gì vậy?"
" Xem huynh có làm sao hay không, huynh cứ sờ trán đỏ mặt rồi còn cười rất kỳ lạ nữa."
" Kỳ....kỳ lạ?" Cậu ngại ngùng nắm lấy tay Huyễn Uyên đi nhanh về phía trước: " Ta không có, muội mới kỳ lạ còn thân với Tử Phiên như vậy.....chúng ta phải về đến trước khi trời mưa đấy."
" Nhưng huynh thật sự rất....!"
" Ta không có."
" Huynh có."
" Không có.....!"
Vừa thấy bóng hai người trở về Kha Ninh mừng rỡ: " Vương tử, Huyễn Uyên về rồi, ta còn sợ cả hai sẽ mắc mưa. Lần trước bị bệnh cũng phải nằm một chỗ đến ba ngày còn gì."
" Kha Ninh, ngươi xem có phải Uyễn Quân bị bệnh hay không? Huynh ấy cứ đỏ mặt kìa."
" Vương tử người bệnh sao? Để ta xem....!"
Uyễn Quân tránh sang một bên: " Ngươi đừng nghe muội ấy nói lung tung....À phải rồi sao không thấy Kha Xương đâu?"
Kha Ninh và Kha Xương ngày trước cũng là do mẫu thân của Uyễn Quân cứu sống lúc không còn người thân và chăm sóc lớn lên nên họ ở bên cạnh chăm lo cho nhi tử của ân nhân, từ đó cũng đã hình thành thói quen hay lo lắng giống như đó là ruột thịt của mình. Đưa người trở vào trong Kha Ninh tìm đồ cho cả hai: " Kha Xương đã cùng với tộc trưởng và Oanh Thúy đến tộc Mai Nhĩ rồi."
" Đến tộc Mai Nhĩ.....tại sao?"
Kha Ninh cười vui vẻ mang đồ mới lấy ra đến để xuống rồi tháo búi tóc của Huyễn Uyên: " Vương tử không biết cũng phải, nhưng có vẻ sau này người sẽ cô đơn lắm nếu cả Oanh Thúy và Huyễn Uyên đều không còn ở tộc chúng ta nữa."
" Ngươi nói gì vậy?"
Huyễn Uyên ngạc nhiên: " Sao ta lại không còn ở đây nữa? Ta không muốn rời xa Uyễn Quân đâu!"
" Huyễn Uyên vẫn còn nhỏ lắm nên không hiểu được nhưng mà đã là nữ nhi thì sau này nhất định cũng phải thành thân mà phải không? Lúc đó thì không thể lúc nào cũng đi theo Vương tử được nữa."
" Thành thân?"
"Thành thân nghĩa là sẽ mãi mãi ở cạnh một người mà mình có thể tin tưởng để tựa vào, tộc trưởng thấy rất hài lòng với hai nhi tử của tộc trưởng Ất Khinh nên có ý muốn định ước cho họ cùng với Oanh Thúy và Huyễn Uyên. Chuyện này không phải rất tốt sao?"
Huyên Uyên vừa nghe đã vui vẻ nắm áo Kha Ninh: " Nói vậy ta sẽ được mãi mãi ở cạnh Tử Phiên."
" Người thật là, đó chỉ là hứa trước thôi chứ chưa phải thành thân ngay lập tức đâu. Người chỉ mới sáu tuổi thôi đấy, không phải vừa rồi còn nói không muốn xa vương tử sao? Mới đó đã thay đổi rồi?"
" Nếu là Tử Phiên thì khác mà.....nhưng.....!" Huyễn Uyên chợt nhớ ra gì đó lại chậm nhìn về phía Uyễn Quân: "....nhưng Uyễn Quân....!"
" Âu Khắc sẽ lấy Oanh Thúy?"