Đi sau vị công công tuối đã lớn Ảnh Nguyệt không ngừng suy nghĩ những lời mà ông vừa nói, chẳng lẽ mình thực sự đã từng yêu hoàng thượng sao? Nhưng những chuyện như vậy là trái với luân thường đạo lý. Làm sao có thể?" Ngay cả mẫu thân và phụ thân cũng nói mình luôn tìm cách chạy vào cung chỉ để gặp hoàng thượng, cho dù bị người ghét bỏ đến đâu, ngay cả nguyên nhân khiến bản thân trở thành người không có ký ức cũng là vì hoàng thượng, vậy thì tại sao người lại có những lời nói và biểu hiện như vậy? Nhớ tới hành động của Tịnh Phong vừa rồi Ảnh Nguyệt càng thêm khó hiểu, thật ra cậu có bị chán ghét hay là không đây?
" Oa nhị công tử chính là ờ đây."
Bị giọng nói của Lý công công phá rối suy nghĩ kéo trở lại thực tại, Ảnh Nguyệt nhìn hai chữ Nguyệt Hoa được ghi trên cửa cung mới gật đầu: " Được rồi ta sẽ tự vào, đã làm phiền công công." Ảnh Nguyệt mỉm cười rồi đi vào Nguyệt Hoa cung, cả tòa cung điện to lớn như vậy chỉ là để Minh Nguyệt nghỉ ngơi, xem ra hoàng thượng đối với vị tam muội này của cậu là tình sâu nghĩa nặng: " Nơi này hình như....!" Cậu vừa bước đi vừa bất giác có một cảm giác thật thân quen.
" Đến rồi sao?"
Nhìn thấy Minh Nguyệt đã chờ sẵn cậu vui vẻ: " Tam muội, muốn gặp huynh có chuyện...!"
" Ngươi thật ra đang muốn làm gì?"
" Sao?" Khá bất ngờ vì cử chỉ và lời nói của muội muội Ảnh Nguyệt làm lạ. Minh Nguyệt mà cậu biết thùy mị nết na, đoan trang lễ độ lại đang như vô cùng tức giận mà liếc nhìn cậu, nàng nắm lấy cổ tay Ảnh Nguyệt mà siết chặc: " Muội làm gì vậy?"
" Ngươi đừng nghĩ có thể qua mặt được ta, ngươi đã muốn quên hết những gì ta từng nói qua và từng hứa với ta?"
" Muội.....?"
" Ngươi....!" Minh Nguyệt ngừng lại một chút rồi như nhớ ra điều gì nên buông ra tay Ảnh Nguyệt, nàng cười nửa môi: " Phải rồi, Bình Cung đã cho ngươi dùng thứ thuốc đó."
" Thuốc?"
" Ngươi không nhớ cũng được, nhưng ta khuyên ngươi tránh xa hoàng thượng ra. Nếu ngươi tiếp tục tiếp cận người ta tuyệt đối sẽ không nhẹ tay với ngươi nữa."
" Tam muội...muội tại sao đột nhiên thay đổi như một con người khác?"
" Nực cười....Cũng chính bởi vì ngươi ta mới trở thành như hiện tại, cũng vì ngươi cướp đi cuộc sống của ta địa vị của ta và còn phụ mẫu của ta....người còn hỏi ta vì sao?"
" Ta cướp của muội?"
" Được rồi, nếu ngươi không còn nhớ ta sẽ nói cho ngươi." Minh Nguyệt lạnh lùng đẩy Ảnh Nguyệt ngã về phía sau: " Đừng cho rằng ngươi cùng ta có chung một địa vị, Oa gia vốn chỉ có hai người là nhi tử thật sự của phụ mẫu là ta và đại ca. Sự hiện diện của ngươi mới chính là không nên tồn tại."
"....!"
" Chỉ vì ngươi ta đánh mất đi thân phận của mình, vì ngươi mà mẫu thân chưa một lần thừa nhận ta dù ta mới thật sự là đứa trẻ do người sinh ra." Minh Nguyệt cắn môi: " Và bây giờ ngay cả hoàng thượng ngươi cũng muốn cướp đi từ tay ta...thật ra ngươi muốn lấy đi bao nhiêu mới cảm thấy đủ....tại sao vẫn cứ phải là ngươi mới được?"
" Không...thể nào."
" Tại sao ngươi không chết đi?....ngươi chết đi!"
" Ngươi làm gì vậy?"
Minh Nguyệt giống như không bình tĩnh để khống chế mình, nàng đưa tay lên thì bất ngờ bị một người khác nắm lại. Nàng có phần lo sợ khi mình vừa định làm một điều ngu ngốc: " Lâm Thùy quận chúa?"
Lâm Thùy hất ra tay Minh Nguyệt vẻ mặt không vui: " Thế nào, chưa gì ngươi đã mất kiên nhẫn đến độ lộ ra con người thật của mình ngay tại trong cung rồi?"
" Minh....Minh Nguyệt không hiểu quận chúa đang nói gì."
" Thôi làm bộ đi, dáng vẻ này của ngươi có thể lừa người khác nhưng với ta không có tác dụng đâu."
"...!"
Lâm Thùy so với Minh Nguyệt cũng mang vẻ đẹp hiền hòa nhưng nếu phải so sánh thì vẻ đẹp của nàng có phần sắc nét cứng cỏi hơn với vẻ yếu đuối mỏng manh của Minh Nguyệt. Trước nay cả hai người đã được gọi là không hơn không kém và không có mấy thân thiết nên nàng quận chúa thể hiện rõ giọng nói khinh khi, Lâm thùy quay người nhìn Ảnh Nguyệt vẫn còn ngồi trên nền đất: " Ngươi không sao chứ?"
" Ta...!" Vừa nhìn thấy người trước mắt Ảnh Nguyệt giống như có một thứ gì đó thân thiết rồi miệng cũng bất giác thốt ra: " Huyễn Uyên?"
" Ngươi...vừa gọi ta là gì?"
" Ta vừa...!" Không biết vì sao lại tự mình thốt ra cái tên này Ảnh Nguyệt có phần lúng túng rồi đứng lên vụt chạy mất.
Lâm Thùy bỏ qua bất ngờ vừa rồi thì đã thấy người chạy đi mới lớn tiếng: " Khoan đã....ngươi....không lẽ nào lại là?"
Chân Viễn và Đương Kỳ cùng nhau trở lại tửu quán đã không còn bóng dáng ai: " Người đâu?"
" Chắc trong lúc chúng ta nói chuyện họ đã rời đi."
Đương Kỳ tức giận nắm lấy cổ áo của Chân Viễn kéo lại gần: " Tất cả đều là lỗi của ngươi, ta mất dấu vương tử rồi. Nếu người xảy ra chuyện gì ta sẽ không tha cho ngươi!"
" Ta làm sao biết được, công tử có để lại ám hiệu. Trước tiên gặp người rồi hãy nói."
" Nếu làm được thì người nên làm ngay từ đầu đi."
" Được rồi, ngươi buông tay ra trước đi. Không nhanh lên thì không đuổi kiệp người."
" Ta ở đây." Lưu Phong cuối cùng vẫn là không an tâm, dự định quay trở lại xem người kia thế nào, không ngờ Chân Viễn cũng ở đây. Thấy người còn lại hắn thoáng qua một nét ngạc nhiên thì biến mất: " Đương Kỳ?"
" Công tử, may quá người đây rồi."
Không quan tâm lời của Chân Viễn hắn dồn ánh mắt về phía người còn lại: " Ngươi là Đương Kỳ?"
" Bây giờ không có thời gian cùng ngài giải thích, người vừa rồi cùng công tử uống rượu đâu rồi?"
Lưu Phong im lặng một chút mới nói: " Ảnh Nguyệt?"
" Đúng, chính là người đó. "
" Hắn cùng ngươi có quan hệ gì?"
Khi phải đối diện với Lưu Phong không tự tin để phủ nhận Đường Kỳ liền xoay mặt đi mới lắc đầu: " Không có....!"
Chân Viễn thấy Đương Kỳ không có ý muốn trả lời thì nhanh miệng nói thật ra: " Công tử, người đó chính là vương tử....không phải....nhưng...!" Không biết phải giải thích thế nào cho rõ cuối cùng vẫn chỉ có một kết quả thôi: " Nói tóm lại thì vẫn chính là Vương Tử."
" Chân Viễn ngươi tại sao không giữ lời?" Đương Kỳ tức giận quát lớn: " Ngươi đã nói sẽ giữ bí mật chuyện này."
" Nếu ta không làm vậy thì ngươi chịu khai thật ra sao? Chính ngươi cũng nói ta có thể nói sự thật với công tử."
" Ta cũng đã nói hiện tại chưa phải lúc."
" Ngươi có biết công tử đã tìm kiếm vương tử bao lâu rồi không? Ta chứng kiến tất cả thì làm sao dấu diếm người được chứ."
" Uyễn Quân....Y chính là Uyễn Quân?" Đó là lý do tại sao ta lại có cảm giác này. Uyễn Quân! Lưu Phong cuối cùng cũng không thể tin mình đã tìm thấy, hắn xoay người dùng khinh công bay xuống từ tửu lầu đảo mắt tìm kiếm khắp con phố: " Tại sao ta có thể bất cẩn như vậy? Ta sẽ không để mất ngươi một lần nữa....lần này ta sẽ vĩnh viễn không buông tay ngươi." Uyễn Quân, lời thề của ta vẫn chưa bao giờ thay đổi.
" Ta Âu Khắc là nhị tử của tộc trưởng Ất Khinh, kẻ đứng đầu dòng máu oai hùng của người Mai Nhĩ, ta lấy tất cả niềm kiêu hãnh của mình thề vĩnh viễn bảo vệ Huyễn Uyễn Quân. Vì ngươi mà sống tùy ngươi định đoạt!"