Ảnh Nguyệt làm lạ: " Lý công công, ta thật không hiểu những lời mà ông nói."
" Oa công tử!"
" Ta từ bỏ cái gì?"
Lý công công với nhiều nét nhăn quanh khóe mắt ngạc nhiên xem xét Ảnh Nguyệt: " Chẳng lẽ người thật sự không nhớ gì?"
" Ngay cả công công cũng nghi ngờ ta?" Tất cả đều không tin lời mình nói, Ảnh Nguyệt cũng tự khuyên bản thân nếu đã không ai tin thì cũng không cần phải giải thích nữa nhưng cứ mãi lập đi lập lại khiến cậu không thể không để tâm: " Ta lập lại một lần nữa, những chuyện xảy ra trước kia ta đều không nhớ. Các người cứ một người rồi lại một người phủ nhận những gì ta nói là vì sao?"
" Nhưng....nhưng người đối với hoàng thượng là tình yêu, ngay cả hoàng thượng cũng....!"
" Lý công công, ta là nam tử không thể nói vậy. Huống hồ người kia là hoàng thượng, người xem ta không vừa mắt công công cũng đừng khiến ta phải gánh thêm tội."
" Nhưng....nhưng....!" Lão công công hồ đồ không biết phải nói thêm gì, lão cuối cùng cũng đành bỏ cuộc mà cúi đầu: " Lão nô đã hiểu."
" Tam muội đang chờ ta, xin công công dẫn đường."
" Oa nhị công tử, mới."
Gương mặt xinh đẹp lại gợi sự u buồn, Minh Nguyệt vuốt ngón tay thon dài mảnh mai của mình trên mặt ngọc đai có khắc chữ Phong: " Ta đột nhiên cảm thấy vô cùng bất an, giống như có việc gì đó sẽ xảy đến."
" Tiểu thư đang cảm thấy lo lắng chỉ vì những chuyện không đâu?"
" Ta lo lắng mình sẽ lại phải tiếp tục sống những ngày tháng như trước đây, bị đánh đập, bị ức hϊếp. Ta luôn luôn phải chịu những trận đòn roi không thương tiếc, bốn bề là sự đối đãi lạnh nhạt của người xung quanh."
" Bây giờ người là tam tiểu thư của Oa tri phủ, là người quan trọng trong lòng hoàng thượng, có ai dám khinh khi. Tại sao tiểu thư vẫn phải suy nghĩ quá nhiều, chẳng phải chỉ cần tiếp tục sống thật vui vẻ?"
Minh Nguyệt xoay lưng nhìn thẳng vào người nọ, giọng nói trở nên gấp gáp: " Bình Cung huynh không hiểu đâu, ánh mắt của hoàng thượng.....khi người nhắc đến nhị ca...không còn chỉ là sự xem thường ghét bỏ mà là quan tâm, bận lòng đến không thể bỏ mặc."
" Tiểu thư có phải hay không quá lo xa?" Bình Cung nghi hoặc.
" Ta không biết....ta chỉ là....! Bình Cung, huynh phải giúp ta, ta không muốn như vậy...ta....ta không muốn hoàng thượng biết được, ta không muốn."
" Tiểu thư!"
" Nếu hoàng thượng không còn quan tâm ta....nếu người một lần nữa nhìn nhị ca với ánh mắt ấm áp ngày trước....nếu người nhớ lại mọi chuyện?" Minh Nguyệt trở nên hoang mang: " Có phải ta đã làm sai? Chính vì ta đã chiếm lấy hoàng thượng từ tay tam ca nên ta sẽ phải trả giá?.....ta..."
Bình Cung chặn lại miệng Minh Nguyệt: " Tiểu thư, hiện tại người chính là người hoàng thượng quan tâm nhất, thương yêu nhất. Là người chứ không phải y và cũng không ai khác. Oa Ảnh Nguyệt là kẻ đã cướp tất cả của người, người chỉ lấy lại những thứ vốn thuộc về mình mà thôi."
" Của ta....là của ta?" Trong đầu đột nhiên vang lên đầy những tiếng người khiến Minh Nguyệt không tự chủ ôm lấy đầu: " Tại sao?"
" Minh Nguyệt, ai cho phép ngươi dám chạm vào thiếu gia hả? Bàn tay dơ bẩn của con sẽ làm dơ y phục của người có biết không?"
" Mẫu thân, Minh Nguyệt xin lỗi.....xin lỗi....!"
" Ngươi là thân phận hèn mọn cũng dám lấy cùng tên với thiếu gia? Đúng là không biết thân biết phận, kẻ như ngươi đến liếʍ gót chân cho thiếu gia cũng không được ha ha ha."
" Này đó là tứ hoàng tử, ngươi xem có phải tuấn tú lắm không? Người đến để tìm nhị thiếu gia đây, nghe nói còn tặng ngọc đai cho thiếu gia nữa."
" Đó là tứ hoàng tử sao? Thật oai phong và anh tuấn."
" Ngươi đừng có mơ mộng, người làm sao để mắt đến tiểu nô tỳ như ngươi được....là tiểu nô tỳ ha ha ha."
" Tứ hoàng tử...!"
" Là ngươi đẩy hắn?"
" Nô tỳ không có!"
" Ngươi tốt nhất đừng để ta biết mình có làm gì tổn hại hắn."
" Tứ hoàng tử...tại sao nhất định phải là thiếu gia....tại sao không thể là ta....phải là ta."
Bình Cung lo lắng nắm lấy hai cổ tay Minh Nguyệt: " Tiểu thư làm sao vậy, người bình tĩnh lại đi."
Minh Nguyệt bình tâm nhìn Bình Cung mà mỉm cười: " Huynh nói đúng, muội chỉ lấy lại những gì thuộc về mình. Phụ mẫu, địa vị và cả tình cảm của hoàng thượng, từ đầu những thứ đó đã là của muội rồi."
" Đúng vậy, tiểu thư an tâm. Chuyện mà tiểu thư lo lắng ta nhất định không để nó xãy ra, nhất là Oa Ảnh Nguyệt."
" Nói vậy....là do huynh?" Minh Nguyệt hiểu ra mới ngập ngừng: " Chuyện lần này là do huynh làm?"
" Phải!"
" Bình Cung.....huynh!"
Bình Cung mặt đầy đắc ý: " Ban đầu ta không có ý định sẽ dùng liều thuốc đó với hắn, chỉ là hắn tự dù có bị xem thường và đối đãi tệ bạc thế nào cũng không chịu bỏ cuộc. Thế nên ta đã khiến hắn phải hoàn toàn mất đi tất cả để không thể tiếp tục gây thêm phiền toái cho người."
" Huynh sao có thể hồ đồ như vậy, lỡ như Uẫn Lân....!"
" Ta dám đảm bảo ngay cả Uẫn Lân cũng không thể nhận ra, chẳng phải hắn cũng đã không tìm ra được bất cứ gì từ lần thử nghiệm thuốc đầu tiên của ta hay sao?"
Bình Cung vẫn luôn tự tin vào bản thân mình nhưng hắn cũng không ngờ tới đối thủ của mình cho dù không có cách để nhận ra cũng chưa từng bỏ cuộc. Tại Vương phủ Tịnh Vũ trầm tư không nói, ngón tay gõ gõ lên mặt bàn mà phát ra âm thanh " cộc....cộc " khó chịu.
" Vương gia người nói gì đi. Đây không phải là chuyện đùa." Uẫn Lân nóng vội khác với thái độ điềm tĩnh mình vốn có.
" Lân nhi!" Tịnh Vũ ngừng lại hành động của mình: " Chính vì chuyện này không thể đùa nên ta mới cần suy nghĩ thật kỹ. Lân nhi quả thật không đoán nhầm?"
" Thần luôn cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng, bây giờ mới nhận ra tình trạng của nhị thiếu gia bây giờ cũng giống như hoàng thượng 4 năm trước vậy."
" 4 năm trước? Chính là lúc hoàng thượng bị trúng độc lạ mê mang hết năm ngày năm đêm mà ngươi và tất cả các thái y đều không tìm ra nguyên nhân?"
" Đúng là như vậy."
" Chuyện đó với Oa Ảnh Nguyệt thì có gì liên quan đến nhau?"
" Vương gia, thật ra....!"
Uẫn Lân ngần ngại nhìn trước nhìn sau, cậu tự mình ra ngoài khép lại cửa. Tịnh Vũ làm lạ: " Lân nhi?"
" Vương gia theo người thấy nhị thiếu gia là người như thế nào? Hoàng thượng đối với thiếu gia là gì?"
" Tính tình của Oa Ảnh Nguyệt chúng ta đều biết, hắn vị được phụ mẫu nuông chiều mà sinh tính xấu, không những đối đãi kẻ hầu người hạ không tốt còn luôn luôn đố kị với tam muội của mình, gần đây còn dám hạ độc cả biểu muội của ta là Lâm Thúy." Càng nói đến người này Tịnh Vũ càng nãn lòng: " Hắn thân nam nhân lại sinh ra tình ý với hoàng thượng, cho dù bị ghét bỏ xua đuổi cũng không bỏ cuộc. Chỉ là....!"
" Chỉ là?"
" Ta cảm thấy gần đây hoàng thượng rất lạ, vốn nghĩ một khi tên tiểu tử đó từ bỏ hoàng thượng sẽ bớt một gánh nặng, vậy mà hoàng thượng đối với chuyện đó trong lòng lại cảm thấy bực tức không vui. Thật không hiểu có phải là do tên tiểu tử đó dở trò gì hay không."
" Thiếu gia không phải là người như vậy."
" Lân nhi?"
Uẫn Lân tức giận: " Vương gia rõ không biết người đáng trách ở đây là hoàng thượng chứ không phải nhị thiếu gia."
Nhìn dáng vẻ không phục của Uẫn Lân, Tịnh Vũ đi đến bên cạnh hắn: " Lân nhi, ngươi làm sao vậy?"