" Nhưng Nguyệt nhi từ sau khi bị hoàng thượng tra đánh lần trước cùng vết thương trên đầu đến nay thân thể yếu kém không thể chịu thêm thương tích nữa. Để Nguyệt nhi vào đó lần nữa ai biết hoàng thượng lại làm ra chuyện gì, nếu lần này không chỉ là một thân đầy máu bị mang về mà chỉ còn lại là một cái xác ông đền nổi hài tử cho tôi không? cái gì mà tự mình đi vào cung, hoàng thượng rõ ràng biết mới muốn làm khó hài nhi khổ mệnh của tôi mà."
" Ta đương nhiên hiểu nhưng chúng ta không thể kháng chỉ, đó là tội khi quân toàn gia đều mất mạng."
" Vậy ông dùng kim bài đi, để hoàng thượng từ nay về sau không cần triệu kiến Nguyệt nhi nữa. Y cũng không còn như ngày trước mà lúc nào cũng chỉ muốn gặp người chẳng phải rất tốt hay sao?" Minh Loan đã nhiều lần nghĩ đến vấn đề này nhưng vì hài tử của nàng vẫn nặng lòng với hoàng đế mà phải bỏ qua, bây giờ Ảnh Nguyệt không còn nhớ gì về phần tình cảm đó lại sống vui vẻ hạnh phúc hơn trước rất nhiều, nàng không muốn y lại phải vì một người vô tình với mình mà chịu nhiều thương tổn nữa.
" Tiên hoàng ban kim bài chỉ để ta dùng những lúc nguy thân, không thể tùy tiện mang ra cùng hoàng thượng gây sức ép, tội càng nặng phu nhân hiểu không?"
" Thế này không được thế kia không xong, lão gia không tiếc mạng hài tử của tôi vậy có phải mạng tôi cũng không quan tâm nữa có phải không?"
" Cái này....ta!" nhớ đến khi Ảnh Nguyệt được đưa về từ đại lao, cả y phục nhuộm đỏ máu không rõ sống chết, ngay cả y thuật giỏi như Uẫn Lân cũng phải một ngày đêm chạy chữa mới có thể cứu vớt được một nửa hơi thở mà Dương Kiên vẫn còn hãi hùng: " Nàng nói phải, ta cũng không thể an tâm được. Hay là để Tất nhi cùng đi đi, có hắn ở đó hoàng thượng chắc chắn không thể làm khó Nguyệt nhi."
" Tất nhi vừa khi mặt trời chưa lên đã ra ngoài rồi!"
Dương Kiên suy nghĩ một hồi cuối cùng cũng không còn cách nào khác ngoài chiều ý thê tử: " Vậy ta để Ảnh Nguyệt mang theo kim bài bên mình vào cung phòng khi có chuyện, như vậy phu nhân an lòng rồi chứ."
Lúc này Minh Loan mới cảm thấy ổn thỏa, nàng mỉm cười: " Theo ý lão gia đi."
Trước cửa phủ Minh Nguyệt cúi chào Dương Kiên trước khi rời đi. Nàng xinh đẹp hòa nhã, mỏng manh yếu đuối. Khi nhìn đến khiến cho người có cảm giác muốn bảo vệ nâng niu, nàng nhẹ giọng: " Minh Nguyệt sẽ nhanh trở về."
" Được rồi mau đi, đừng để hoàng thượng đợi lâu!"
" Vâng phụ thân." Minh Nguyệt nói rồi lại quay sang Ảnh Nguyệt: " Nhị ca hay là cùng muội ngồi xa đi? Nếu hoàng thượng có trách tội muội sẽ tự mình nhận lỗi, dù gì muội cũng đã thân với người từ khi còn nhỏ nên hoàng thượng chắc sẽ không truy cứu."
Ảnh Nguyệt vội lắc đầu: " Tam muội không cần lo lắng, nếu đã là ý của hoàng thượng muốn làm khó thì không nên trái, chỉ khiến người thêm phẫn nộ. Nhị ca dù gì cũng là thân nam nhi, chỉ là tự mình đi một đoạn đường thôi không khó khăn đến vậy."
" Nhị ca đã nói vậy muội xin phép đi, huynh đi đường phải cẩn thận." Minh Nguyệt trầm lặng có vài phần không rõ trên gương mặt rồi được a hoàng dìu lên xe ngựa.
" Ừ!" Nhìn bóng xe đã đi xa Ảnh Nguyệt mới cúi bái Dương Kiên: " Phụ thân không cần tiến nhi tử nữa, xin người trở vào nghỉ ngơi."
" Nguyệt nhi, nếu ngồi xe ngựa thì cần chưa đến nửa ngày sẽ đến, tự mình đi ít nhất phải hơn một ngày, ngươi thân mình chưa khỏe việc gì cũng phải cẩn thận."
" Nguyệt nhi hiểu rõ thưa phụ thân."
Ảnh Nguyệt theo hướng lần trước bị Tất Duy kéo lên ngựa chạy thẳng vào cung mà đi, cậu không phát giác ở đâu đó xung quanh luôn có bóng người hướng theo mình. Hoàng thành Long Thuận lúc nào cũng phồn hoa đông đúc, người người đều sống thật an nhàn, cơm đủ no áo đủ ấm. Lễ hội, tiệc mừng thường xuyên diễn ra vô tưng bừng náo nhiệt. Ảnh Nguyệt trên đường nhìn tới nhìn lui vẫn là cảm thấy vị vua này của họ thật sự làm rất tốt, cho dù không phải một đại cường quốc nhưng chỉ cần có một vị vua xem trọng đời sống nhân dân thì đó là đại phúc của họ.
" vị công tử này, ngài muốn vào trong dùng cơm hay không. Nơi này của chúng tôi nổi tiếng toàn những món ăn ngon."
Đột nhiên bị người chắn đường Ảnh Nguyệt tránh ra một bên từ chối: " Không cần, ta không đói."
" ai da công tử, xem người giống như còn phải đi xa sao lại không dùng bữa chứ? Chỗ chúng tôi có rất nhiều món ngon."
Bị vị tiểu nhị kia kéo tay đi Ảnh Nguyệt vung mạnh tay lui lại: " Ta đã nói không cần."
" Cẫn thận!"
" ối." Ảnh Nguyệt lui về sao đυ.ng một cái thật mạnh, người kia lại dễ dàng như vậy không những không té ngã còn thuận tay ôm trọn cả thân hình cậu.
" Không sao chứ?"
" Tôi!" Ngước nhìn người nọ Ảnh Nguyệt đột nhiên cảm thấy gì đó không thể diễn tả, cậu ngẩn ngơ nhìn không e ngại, không phải vì ngũ quan tuấn mỹ, cũng không phải vì ánh mắt vô hồn kia, chỉ là một chút thân quen một chút xa lạ không thể diễn tả.
Lưu Phong buông ra thiếu niên đang ngơ ngác trong lòng xong lại hướng tên tiểu nhị khi nãy: " Ngươi không nghe hắn nói không muốn, tại sao vẫn còn lôi kéo?"
" Xin lỗi.....!" Tên tiểu nhị sợ hãi khi đối diện với ánh mắt sắc lạnh của người này mà hoảng sợ chạy vào trong.
" Còn ngươi không sao chứ, tại sao cứ nhìn ta như vậy?"
" Tôi....không...không sao cả!"
" Vậy thì tốt." Thiếu Niên buông tay rồi xoay lưng bước đi.
Thấy người sắp rời Ảnh Nguyệt cảm thấy trong lòng có thứ gì đó mất mát, tại sao tim cậu đột nhiên lại đập nhanh đến vậy? Đó là người mình chỉ mới gặp qua lần đầu, đến cuối thân thể không làm theo lý trí Ảnh Nguyệt níu lấy tay người kia: " Đừng đi!"
" Cái gì?"
" Tôi....tôi....xin lỗi." Không biết phải giải thích thế nào vì hành động của mình, Ảnh Nguyệt đỏ bừng mặt cúi đầu nhưng vẫn không buông cánh tay người kia mà nhỏ giọng: " Cảm ơn huynh đã giúp đỡ, tôi muốn mời huynh một bữa cơm để tạ ơn có được không?"
" Không phải vừa rồi nói không muốn ăn?"
" Tôi....đã làm phiền rồi." Ảnh Nguyệt ngại ngùng buông tay ra.
Nhìn vẻ mặt thất vọng của tiểu tử kỳ lạ này Lưu Phong không hiểu vì sao ở cái lúc y buông ra tay hắn thì bản thân cảm thấy không đành lòng: " Mời rượu cũng có thể, đến tửu lầu đi."
" Thật sao?" Ảnh Nguyệt nghe người kia nói vậy thì tâm trạng trở nên rất vui: " Tôi cũng không biết có tửu lầu nào nữa, huynh biết chúng ta cùng đi."
" Ta cũng chỉ là người ở nơi khác đến, hay là chọn một nơi tùy ý đi."
" Được!"
Nói thì hay lắm, đến khi ngồi trước ly rượu rồi Ảnh Nguyệt mới hối hận cũng không kịp, mãi không thấy cậu cầm ly Lưu Phong làm lạ: " Ngươi sao vậy?"
" Không....không có gì!" cầm nhanh ly rượu Ảnh Nguyệt cứ nhắm mắt uống vào, vị cay chát lẫn lộn khiến cậu không lường trước một ngụm đều phun ra hết: " khụ....khụ...cái này....sao lại khó uống đến vậy chứ?"
Nhìn cử chỉ của người kia khiến Lưu Phong đi hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác mà phì cười: " Thì ra ngươi không biết uống rượu sao?"
" Tôi...đâu có biết vị của nó lại đáng sợ như vậy chứ."
" Nếu đã không biết uống còn đồng ý cùng ta uống rượu, ngươi đúng là con người kỳ lạ...!"
Nhìn nét cười trên mặt người này Ảnh Nguyệt xấu hổ đỏ mặt: " Không biết uống rượu cũng có gì lạ đâu chứ, huynh đừng có cười nữa."
" Chuyện vui như vậy ta làm sao có thể không.........cười!" Nét mặt Lưu Phong đột nhiên thay đổi, hắn đang cười sao? Ánh mắt nhìn Ảnh Nguyệt chứa đầy sự ngạc nhiên: " Ta.....lại có thể dễ dàng như vậy....! đã bao lâu?"
" Huynh làm sao vậy?"
Đã bao lâu hắn bị xem như con người vô tình không biết đến nụ cười, vậy mà lại có thể dễ dàng như vậy để tiểu tử này phá tan đi cái tội lỗi đè nặng trong tâm trí. Hắn khó chịu, hắn tức giận, có phải hắn vừa vì một tên tiểu tử mới gặp lần đầu mà quên đi cái cảm giác sai trái của bản thân: " Tên....ngươi tên là gì?"
Ảnh Nguyệt nhìn vẻ mặt đột nhiên trở đen mà ngập ngừng: " Ta....ta là Oa Ảnh Nguyệt."
" Oa Ảnh Nguyệt?"