- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Yêu Người Qua Ngàn Năm
- Chương 11
Yêu Người Qua Ngàn Năm
Chương 11
Dần bình tâm lại, nhìn người kia đau đến mắt đã ướt đẫm mà nức nở Tất Duy mới buông tay ra. Ảnh Nguyệt nhanh chóng rút tay về, chỗ bị nắm cũng sưng lên in hằn một dấu đỏ. Hắn cảm thấy mình vừa mất bình tĩnh mới nhẹ giọng: " Xin lỗi, tay đệ Không sao chứ?"
" Không sao." Ảnh Nguyệt xoa xoa cổ tay lắc đầu.
" Đã làm đệ hoảng sợ rồi."
" Đại ca lúc nãy trông huynh giống như trở thành một người khác vậy, huynh không việc gì?"
" Xin lỗi, huynh nhất thời không kiềm chế được bản thân. Do nhớ tới một người mà thôi."
" Chính là tiểu hài đồng đó? Y có phải là một người rất quan trọng với huynh?"
" Y chính là......không có gì. Hãy quên những gì mà đệ nhìn thấy đi được không? Huynh bây giờ muốn yên tĩnh một mình. Đệ trở về đi, nhớ thoa thuốc!"
" Huynh nhìn không khỏe lắm!" Định an ủi vài câu nhưng thấy dáng vẻ thẫn thờ của Tất Duy xoay lưng trở lại dãy phòng mình Ảnh Nguyệt lại thôi, cậu im lặng rời đi mà trong lòng đầy nỗi khó hiểu và tò mò: " Uyễn Quân sao?"
Tịnh Vũ vui vẻ vào cung, theo thói quen hắn sẽ tự mình đi thẳng đến Sa Mãn Đình chờ Tịnh Phong. Vừa đến đã thấy rất nhiều cung nữ thái giám đứng toàn bộ bên ngoài mà làm lạ: " Hoàng thượng đã đến rồi sao, tất cả các ngươi đều đứng ngoài này làm gì mà không ở bên trong hầu hạ người?"
Như thấy được cứu tinh một cung nữ nhanh trả lời: " Vương gia, xin người vào trong cùng hoàng thượng khuyên nhủ. Những ngày vừa qua hoàng thượng tâm tình không được tốt, với việc gì cũng khó chịu dễ nổi nóng. Ngài xem chúng thần vẫn như bình thường dâng trà mà không có phát sinh chuyện gì thì hai lão công công bị lôi ra ngoài chịu đòn, chúng thân cũng bị đuổi ra ngoài này."
" Có chuyện đó, ta cứ nghĩ Minh Nguyệt về rồi hoàng thượng hẳn phải vui mới phải chứ. Hay nàng ta không chịu gặp mặt?"
" Minh Nguyệt tiểu thư có vào cung diện thánh, nhưng hôm đó đúng lúc hoàng thượng tiếp đón sứ thần Phụng Luân quốc nên không thể gặp. Cũng chưa nghe hoàng thượng cho truyền thêm lần nào."
" Được rồi, ta vào trong xem!"
" Vâng!"
Vào đến Sa Mãn đã thấy cái kẻ luôn điềm tĩnh kia lại đang vô cùng khó chịu tự mình uống rượu, Tịnh Vũ vui vẻ ngồi xuống đối diện đoạt lấy bình trên tay hoàng đế rót cho mình một ly: " Chuyện gì? Hoàng thượng uống rượu một mình cũng không gọi thần?"
" Huynh đến rồi!"
" Hoàng thượng đang không vui?"
" Không có." Tịnh Phong say mèm lờ mờ nhận ra rồi đưa tay muốn lấy lại bình qua làm như mình vẫn rất tỉnh táo.
" Còn nói không? Nhìn bộ dạng bây giờ của người đi, lần nay là do Minh Nguyệt hay Ảnh Nguyệt đây?"
" Huynh đừng nhắc đến hắn."
Tịnh Vũ nghe khẩu khí của Tịnh Phong thì đã biết nguyên nhân là ai: " Thế nào, lần này Nhị thiếu gia của tri phủ đại nhân lại gây chuyện gì khiến hoàng thượng bực tức?"
Nghe đến cũng khiến Tịnh Phong nhớ lại ánh mắt xa lạ của kẻ hắn căm ghét kia: " Y dám bảo rằng đã quên? Y dám đứng trước mặt ta và nói không hề quen biết, không có cảm nhận?"
" Thần nghe nói sau khi trở về Tất Duy đã mang theo Ảnh Nguyệt vào cung, vậy phát sinh từ đó?"
" Không cần biết hắn mất trí thật hay giả, hắn dám dùng ánh mắt đó nhìn ta." Đúng vậy, Oa Ảnh Nguyệt luôn là cái gai trong mắt hắn. Kẻ luôn nhìn hắn với ánh mắt tha thiết, không tiếc vì muốn được hắn để mắt mà làm đủ mọi dã tâm hại những người bên cạnh hắn. Là kẻ đã cướp đoạt vị trí của Minh Nguyệt, là kẻ hắn ra lệnh tra tấn và giam vào ngục tối không hề cảm thấy thương tiếc, nhưng cho dù hắn có vô tình cách mấy y vẫn chưa từng thay đổi ánh mắt khi nhìn hắn chứa đầy sự nồng ấm, yêu thương. Rồi khi nhận ra kẻ đó đã không còn nhìn hắn như thế nữa hắn phải nên cảm thấy vui, cảm thấy nhẹ nhõm nhưng bây giờ tâm trạng của hắn hoàn toàn trái ngược, lại khó chịu đến như vậy? Tịnh Phong đấm thật mạnh xuống bàn: " Oa Ảnh Nguyệt, ta bắt ngươi phải nhớ ra ta một lần nữa."
Tịnh Vũ lắc đầu: " Thần thật không hiểu nổi người, lúc y luôn xuất hiện bên cạnh lại tìm cách đẩy đi không tiếc khiến hắn chịu bao nhiêu tổn thương. Đến bây giờ y đối với người đã tâm lạnh ý nguội lại tự mình không vui đến uống say như vậy."
" Vậy huynh nói ta phải làm sao?" Tịnh Phong lớn tiếng: " Huynh nói ta phải làm sao để xóa đi cái cảm giác khó chịu và tức tối này?"
" Vậy thì hoàng thượng hãy tự hỏi lại bản thân thật ra người mà mình yêu là Minh Nguyệt hay Ảnh Nguyệt?"
" Huynh đùa cái gì?" Tịnh Phong phất tay: " Làm sao có thể...người ta yêu phải là Minh....Nguyệt!" Tịnh Phong ngừng lại, tại sao ta lại lưỡng lự khi trả lời câu hỏi này? Người ta yêu là Minh Nguyệt, ngay từ lần đầu gặp ta đã nghĩ mình phải bảo vệ người này.
" Tịnh Phong...!" Tịnh Vũ thay đổi cách xưng hô quân thần thành huynh đệ mà trầm giọng: " Đừng dựa theo trí nhớ của mình nữa mà hãy sử dụng tình cảm để nhận định đi."
" Huynh nói vậy là có ý gì?"
Tịnh Vũ cũng không ngờ mình sẽ nói ra những lời tựa như vừa rồi, hắn giống Tịnh Phong trước nay đều chỉ nhìn thấy những tính cách và việc xấu mà Ảnh Nguyệt đã làm, nếu không phải vì những biểu hiện lạ của Uẫn Lân mỗi khi họ nói xấu về Ảnh Nguyệt thì hắn cũng sẽ không nhận ra: " Hãy tự mình tìm ra câu trả lời đi, ta không muốn để một khi thật sự đánh mất rồi đệ mới có thể nhận ra. Hy vọng là vẫn còn kịp để đệ cứu vãn mọi chuyện!"
Dương Kiên lấy làm lạ sau khi nghe vị công công trẻ vừa truyền ý chỉ của hoàng đế có ý định muốn rời đi thì ông vội giữ lại: " công công khoan đã."
" Oa tri phủ còn có chuyện gì?" Gã công công trẻ tuổi mỉm cười cùng giọng nói ẻo lã không suông tai.
" Có thật là hoàng thượng muốn triệu kiến Ảnh Nguyệt và Minh Nguyệt?"
" Ý chỉ của hoàng thượng, ngài xem ta có thể đùa hay sao? Từng câu từng chữ, muốn hai vị ấy lập tức vào cung diện thánh không thể chậm trễ."
" Chẳng hay hoàng thượng có việc gì....?"
" Hoàng thượng muốn gì bọn nô tài như chúng ta nào dám đoán mò. Oa tri phủ đừng hỏi nữa, nhanh chóng thông báo cho công tử cùng tiểu thư, nếu chậm trễ hoàng thượng trách tội xuống ông không gánh vác nổi."
" Hiểu rồi, không làm phiền công công. Mời!"
Vị thái giám chợt nhớ nói thêm vài câu mới rời đi: " Hoàng thượng có căn dặn, tam tiểu thư vào cung có thể ngồi xe nhưng riêng nhị công tử phải tự mình đi vào."
" sao?" Không đợi Dương Kiên hỏi tiếp gã đã bỏ đi thật nhanh.
" Lão gia!" Minh Loan lo lắng: " Hoàng thượng lại có ý gì đây?"
" Ta cũng không rõ, nếu chỉ triệu kiến một mình Minh Nguyệt thì không có gì, nhưng ngay cả Ảnh Nguyệt cũng....."
" Không được, chúng ta không thể để Nguyệt nhi vào cung."
Dương Kiên giật mình ngăn Minh Loan đang muốn đi lại: " Việc này lại tuyệt đối không được, ý chỉ của hoàng thượng làm sao có thể kháng."
" Nhưng Nguyệt nhi từ sau khi bị hoàng thượng tra đánh lần trước cùng vết thương trên đầu đến nay thân thể yếu kém không thể chịu thêm thương tích nữa. Để Nguyệt nhi vào đó lần nữa ai biết hoàng thượng lại làm ra chuyện gì, nếu lần này không chỉ là một thân đầy máu bị mang về mà chỉ còn lại là một cái xác ông đền nổi hài tử cho tôi không? cái gì mà tự mình đi vào cung, hoàng thượng rõ ràng biết mới muốn làm khó hài nhi khổ mệnh của tôi mà."
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Yêu Người Qua Ngàn Năm
- Chương 11