" Thiếu gia, đừng chạy nhanh như vậy rất nguy hiểm. Người đang vội gì sao?"
" Uẫn Lân, ngươi biết phòng của đại ca nằm hướng nào không?" ngay cả phòng cũng không biết đã tự mình chạy lung tung, ta phải tự xem mình ngốc nghếch rồi.
" Đại thiếu gia ở tây phòng, người theo hướng này đi tiếp rồi sang trái đến khi qua khỏi cầu Liêu Vinh hồ sẽ nhìn thấy."
" Hiểu rồi, cảm ơn ngươi."
" Khoan đã, đại thiếu gia cậu ấy...." Uẫn Lân chưa nói hết câu người đã chạy mất, Tất Duy không thích bất cứ ai đến Tây phòng, huống hồ hiện giờ cũng hắn không ở trong phủ. Uẫn Lân lắc đầu: " Nhìn không ra đây là nhị thiếu gia ngày trước, quên hết rồi cũng tốt."
Theo lời Uẫn Lân mà đi Ảnh Nguyệt quả thật nhìn thấy một cây cầu bắc qua hồ sen rộng: " Đây chắc là Liêu Vinh hồ rồi, chỉ cần đi qua sẽ tới....!" theo lời nói của mình Ảnh Nguyệt hướng tầm mắt quá cuối chân cầu bên kia hồ thì chợt ngừng lại: " Đây là......đẹp quá!" tưởng chừng đã lạc vào một thế giới khác, một màu tím xinh đẹp bao trọn khung cảnh, hoa cát cánh nở rộ bát ngát như một cánh đồng thu nhỏ bao quanh dãy phòng đơn giản, cậu ngập ngừng: " Mình đã từng thấy, không phải chỉ một bụi hoa nhỏ ở góc vườn, mà cũng giống thế này.....không.....rộng hơn ....phải rộng hơn nữa." Chậm chậm bước chân bước lên cầu, Ảnh Nguyệt biết mình cảm thấy thân quen, đây chính là một phần trong ký ức mà cậu bỏ quên. Một tiếng cười đâu đó vang lên trong trí nhớ: " Xem đi, các ngươi xem có phải là đẹp lắm hay không?"
" Thật không ngờ ngươi có thể phát hiện ra nơi này, chính chúng ta cũng không biết ở đây lại có một nơi ảo diệu như vậy."
" Theo ta thấy thì đúng chỉ có hắn mới có thời gian rãnh rỗi mà chạy khắp nơi tìm kiếm mấy chỗ như thế này thôi."
" Rãnh rỗi thì không đúng, phải nói đó là công việc hằng ngày của hắn. Không quậy phá chạy nhảy lung tung thì mới là lạ, ha ha ha...!"
" Ân...các ngươi bắt nạt ta? Huyễn Uyên muội nói gì đi!"
" Mọi người nói đúng rồi, nếu huynh chịu ở yên một chỗ thì muội đây cũng bớt một phần lo lắng."
" Ngay cả muội cũng về phía họ. Không cần biết, bây giờ ở đây ta là người phát hiện ra....nơi này thuộc về ta."
" Thuộc về ta?" Ảnh Nguyệt lẩm bẩm nghe những bóng người lao xao giữa màu hoa tím cứ hiện ra trước mắt: " Họ là ai?....là ai đây....còn ta là ai?"
" Đến đây."
Gần qua khỏi cầu thì một tiếng người bất chợt làm Ảnh Nguyệt không tự giác lui về sau vài bước, cậu ngước mắt tìm kiếm chợt bắt gặp một thân ảnh đứng giữa vườn hoa cát cánh bên kia cầu, dáng người chắc rằng chỉ là một tiểu đồng quay lưng về cậu, trên người là y phục màu xanh ngọc, mái tóc buông dài đến thắt lưng: " Ngươi....đang gọi ta?" Tim Ảnh Nguyệt lúc này đập thật nhanh, cậu hồi hộp chờ đợi vẫn không thấy tiểu hài tử kia lên tiếng, một cơn gió lạnh vô tình lướt qua thổi bay lên mái tóc cùng mảnh ngọc y người nọ, thật đẹp cũng thật dị thường. Nuốt một ngụm khí Ảnh Nguyệt bình tĩnh lại cố thốt ra thêm một lần: " Ngươi có phải đang gọi ta?"
Lần này trả lời không phải sự im lặng như vừa rồi, giọng nói thanh lãnh như lúc đầu tiếp tục thúc dục: " Mau đến đây."
Nơi này là phòng của đại ca, nhưng tiểu hài đồng kia chắc chắn không thể là đại ca được. Mình cũng chưa từng nghe qua huynh trưởng có nhi tử đi. Nghĩ vậy bước chân Ảnh Nguyệt bước nhẹ cảm thấy hoang mang cậu ngập ngừng phát ra tiếng: " Ngươi là ai?"
" Ta là ai?"
" Phải, nếu ngươi nói mình là ai ta sẽ qua đó còn nếu không.....nếu không....ta lập tức bỏ đi." Ảnh Nguyệt vừa dứt lời thì trong gió vang lên tiếng cười trong trẻo của trẻ con, tiếng mãi không ngừng làm cậu thoáng thấy lạnh người lo sợ đến chỉ muốn bỏ chạy thật nhanh: " Ngươi...ngươi cười cái gì?"
Sau câu hỏi Ảnh Nguyệt tiếng cười đột nhiên ngừng lại: " Ta cười vì câu hỏi của ngươi quá ngu ngốc, bởi vì.....ta chính là ngươi."
" Ta...? Ngươi không trả lời thành thật, ta cũng sẽ rời khỏi." Tưởng rằng mình đang bị đứa trẻ kia trêu đùa Ảnh Nguyệt ra vẻ tức giận.
" Ta chính là ngươi, và ngươi cũng chính là ta!"
Tiểu hài đồng tiếp tục khẳng định câu trả lời, đột nhiên cử động, thân người dừng dừng xoay lại hướng Ảnh Nguyệt, cậu tim đập lại nhanh hơn chờ đợi người trước cùng mình đối mặt, chỉ một khắc nữa thôi thì cậu bị một bàn tay nắm lấy tay mình lôi ngược lại: " á....!"
" Đệ làm gì ở đây?"
Định thần lại cậu nhìn rõ người vừa kéo mình: " Đại ca!"
" Ta hỏi đệ làm gì ở đây?"
" Đệ....mẫu thân nói đệ có thể đến tìm huynh, đệ muốn xin một ít hoa cát cánh."
Gương mặt Tất Duy thay đổi đến đáng sợ, trong đáy mắt hàm chứa sự tức giận: " Tây phòng không cho phép đệ đến, từ nay về sau nếu còn để ta trông thấy đừng trách."
" Nhưng đứa trẻ đó bảo đệ qua đó."
" Đứa trẻ?"
" Đúng vậy, là đứa trẻ đó....!" Ảnh Nguyệt quay đầu chỉ về hướng tiểu hài đồngđứng thì ngừng lại không dám tin vào mắt mình.
" Đứa trẻ nào cơ?"
" Nhưng....nhưng chỉ mới đây còn....!"
Tất Duy khó chịu kéo Ảnh Nguyệt đi ra: " Được rồi, ta không muốn nghe đệ nói lung tung nữa, hoa ta sẽ cho người mang đến chỗ đệ sau. Về sau muốn tìm thì đến Liêu Thư Trai tìm ta, ở đây ngoài ta ra tuyệt đối không ai được đến nữa."
" Đại ca tin đệ đi, đệ thật sự nhìn thấy mà, tiểu hài đồng đó còn muốn đệ qua đó nữa."
" Ta đã thử muốn tin đệ nhưng xem ra không cần nữa. Không cần biết đệ có nói thật hay không bây giờ lập tức rời khỏi đây."
" Huynh...!" Ảnh Nguyệt tức giận với lời nói của Tất Duy, cậu vung tay khỏi tay hắn mà lớn tiếng: " Đệ không có nói dối, huynh lúc nào cũng xem đệ như một người mở miệng ra đều không có gì thành thật. Đệ thật sự nhìn thấy một hài đồng chừng 8 tuổi đứng ở vườn hoa cát cánh, trên người còn bận y phục lạ màu xanh ngọc bảo đệ mau đến đó. Đệ biết tự ý đến mà không hỏi qua huynh là sai nhưng..."
" Đệ nói gì?"
Nhận ra mình vừa vì tức giận mà lớn tiếng với huynh trưởng, Ảnh Nguyệt vội vàng cúi đầu: " Xin lỗi....đệ chỉ muốn cùng huynh thử nói chuyện thôi, không ngờ lại...."
Tất Duy hai tay giữ lấy hai bả vai của Ảnh Nguyệt mà lay mạnh." Ta hỏi đệ, đệ đã nhìn thấy một tiểu hài 8, 9 tuổi bận trên người y phục màu xanh ngọc?"
Ngơ ngác vì hành động của Tất Duy, nơi bị nắm lấy cảm thấy đau nhưng cậu cố không thốt ra: " Đúng....đúng là như vậy."
" Còn có gì nữa, đệ nhìn thấy người đó còn gì nữa?"
" Tóc...tóc buông....rất dài....hình như...."
Tất Duy nóng ruột hỏi dồn: " Còn gì nữa đệ mau nói đi."
" Hình như đệ còn nhìn thấy trên cổ tay đứa trẻ đó còn có buộc một vòng tay mà trên đó có đính một viên ngọc màu lam." Vốn dĩ Ảnh Nguyệt chú ý đến vì viên ngọc trên đó có ánh sáng lấp lánh.
" Không lẽ nào....là....!"
" Đại ca?"
Không quan tâm đến Ảnh Nguyệt, Tất Duy bỏ lại cậu đứng đó chạy về phía phòng mình giữa vườn hoa đảo mắt tìm kiếm: " Ở đâu, ngươi ở đâu?"
" Đại ca?"
" Mau ra đây, tại sao lại phải trốn ta chứ?" Tất Duy tìm mãi vẫn không thấy đâu hình bóng mình hy vọng: " Uyễn Quân, tại sao không chịu để ta nhìn thấy ngươi.... Để ta nhìn thấy ngươi, đến gặp ta đi Uyễn Quân."
" Uyễn Quân? Đứa trẻ đó tên Uyễn Quân sao?"
Nhìn Ảnh Nguyệt bên kia cầu Tất Duy lại một lần chạy đến trước mặt cậu: " Y muốn ngươi lại đó? Tại sao y muốn gặp ngươi mà không phải là ta?"
Ảnh Nguyệt sợ hãi khi nhìn thấy đại ca mình lúc này, hắn trông thật đáng sợ, đến có thể ngay lập tức gϊếŧ chết cậu: " Đệ...không biết."
" Không biết? Nhưng ngươi có thể nhìn thấy hắn không phải sao?" bắt lấy cổ tay Ảnh Nguyệt, Duy Tất siết chặc lấy, đôi mắt đỏ như mắt mãnh thú đang nhìn thấy con mồi: " Ngươi và y có quan hệ gì?"
" á, đại ca huynh làm đệ đau."
Không để ý đến lời nói của Ảnh Nguyệt hắn siết càng thêm mạnh: " Mau nói cho ta biết, y ở đâu?"
" Đệ không biết, đệ đã nói lúc nãy nhìn thấy đứa trẻ ấy bên đó hay sao....huynh buông tay. Đau quá...huynh làm sao vậy chứ!"