Chương 1

" Thiếu gia....thiếu gia....!"

Đầu cảm thấy rất đau lại mơ hồ nghe tiếng người bên tai, bản thân từ từ mở mắt, cảm nhận từng cảm giác khó chịu trên thân thể, miệng cậu bất chợt thì thào: " Đau quá!"

Tỳ nữ nghe tiếng nhìn lại thì mừng rỡ: " Thiếu gia, cuối cùng người cũng tỉnh rồi. Nô tỳ lập tức đi báo cho lão gia và phu nhân biết."

" Khoan...!" Nhìn người vừa chạy đi chính mình muốn gọi nhưng cả thân thể cảm thấy nặng như đeo đá, vừa động đã khiến cậu không chịu nổi mà cắn răng: " Mình làm sao vậy? toàn thân chỗ nào cũng đau nhức, mình....mình là gì?" Đầu óc trở nên mụ mị, giống như một kẻ lần mò trong bóng tốt vừa được kéo ra ngoài ánh sáng, cậu cố gắng tìm kiếm một lý do lại không thể, nhìn quanh một lượt bản thân đang nằm trên chiếc giường bằng gỗ lót đệm bông tinh xảo.

" Nguyệt nhi!"

" Nguyệt nhi, ngươi tỉnh rồi."

Vẫn chưa có thời gian để tự mình giải thích thì hai người vừa xuất hiện còn khiến cậu hoang mang hơn, xa lạ và đáng sợ . Quên cả cái đau Ảnh Nguyệt bật dậy lùi sâu vào góc giường: " Đừng đến đây."

" Nguyệt nhi...ngươi sao vậy?" Minh Loan thấy nhi tử tỉnh lại hết đổi vui mừng nhưng lại bị cự tuyệt khiến nàng lo lắng hơn: " Nguyệt nhi, ngươi có gì từ từ nói với chúng ta....ta biết ngươi đã phải chịu nhiều ấm ức nhưng...!"

" Phu Nhân...không cần nhắc lại chuyện không vui đó làm gì." Chặn lời Minh Loan, Dương Kiên đối nhi tử: " Nguyệt nhi, ngươi trước tiên nằm xuống nghỉ ngơi. An tâm, ta nhất định lấy lại sự công bằng cho ngươi."

" Nguyệt nhi, nằm xuống đi....sức khỏe của ngươi bây giờ còn rất yếu, nghe lời mẫu thân."

Ảnh Nguyệt thẩn người lấp bấp nói được vài lời: " Mẫu thân?.....Đây là đâu, Ai là Nguyệt nhi?"

" Sao....cái gì?" Minh Loan hoảng sợ tay run run che miệng: " Ngươi nói gì vậy? đây là phòng của ngươi kia mà. Lão...lão gia, Nguyệt nhi thật ra bị làm sao?"

Minh Loan bám lấy tay áo mình khiến Dương Kiên cũng muốn hồ đồ theo, hắn lớn tiếng gọi: " Người đâu....mau đi gọi Uẫn Lân đến đây."

Đầu Ảnh Nguyệt lúc này trống rỗng tựa một trang giấy trắng ngơ ngác nhìn những người vừa đến, biểu hiện mỗi người một vẻ quan tâm và lo lắng khuyên nhủ. Người nhận là mẫu thân của cậu vừa khóc vừa than oán. Nhận ra đó không phải giả dối khiến cậu có một phần an tâm mà thả lỏng hơn. Một lát sau thì người được gọi là Uẫn Lân đến hết bắt mạch lại hỏi cả đống chuyện.

" Oa thiếu gia, người biết tên của mình là gì không?"

Ảnh Nguyệt lắc đầu: " Không biết!"

" Vậy thiếu gia nhận ra tôi chứ?"

" Không." Tiếp tục lắc đầu

" Uẫn Lân, Nguyệt nhi làm sao vậy?" Minh Loan nóng lòng.

" Có lẽ do vết thương ở đầu khiến trí nhớ của thiếu gia bị ảnh hưởng nên không thể nhận rađược chính bản thân và thân nhân của mình là ai."

" Vậy phải làm sao?"

" Cứ để thiếu gia nghỉ ngơi, một thời gian sau Uẫn Lân mới có thể biết được."

" Vậy có thể chữa khỏi hay không?"

" Cái này Uẫn Lân thật không dám chắc chắn thưa phu nhân."

Nghe vậy Minh Loan òa lên khóc, nàng ôm lấy nhi tử của mình: " Sao lại vậy, sao ngươi lại khổ như vậy chứ Nguyệt nhi....là mẫu thân không tốt mà, không thể thay con đòi lại công đạo."

" Thật là tức chết ta." Dương Kiên đập mạnh tay xuống bàn: " Biết chính nhi tử phải chịu khổ như vậy cũng không thể làm gì."

Không biết lý do tại sao chính mình lại bị thương đến nông nổi như hiện tại, nhìn người vì mình mà đau lòng Ảnh Nguyệt cảm thấy thật ấm áp không cầm lòng muốn khóc theo, mắt cậu đỏ lên rồi nhòa đi nắm lấy bàn tay người đang ôm mình: " Mẫu thân.....Nguyệt nhi không sao, người đừng khóc được không? Đừng đau lòng."

" Ta làm sao có thể không đau lòng được đây? Nguyệt nhi đứa nhỏ này, dù ngươi chịu bao nhiêu ấm ức đi cũng đừng làm chuyện dại dột như vậy....ngươi trở nên thế này mẫu thân phải làm sao đây."

Cậu lắc đầu: " Nguyệt nhi sai rồi, sẽ không có chuyện như vậy nữa....từ giờ sẽ không làm việc gì khiến mẫu thân không vui nữa."

" Nguyệt nhi...hài tử của ta..." Minh Loan khóc lớn hơn

" Được rồi phu nhân, Nguyệt nhi đã nói như vậy nàng cũng đừng khóc nữa, quên đi rồi cũng tốt. Không cần phải đau lòng vì người đó nữa!"

" Lão gia....!"

" Phụ thân nói rất phải, cho dù Nguyệt nhi không nhớ gì thì vẫn sẽ là nhi tử của mẫu thân và phụ thân....!"

Theo dõi từng cử chỉ và lời nói của Ảnh Nguyệt, Uẫn Lân có phần làm lạ nhưng không nói mà âm thầm bỏ đi. Tại Hiến Trúc Uyễn không khí khá bình lặng, chỉ vang tiếng cờ lách cách va chạm được đặt lên bàn đá, nhìn hai người đang chăm chú vào ván cờ Uẫn Lân chỉ im lặng đứng một bên chờ khi kết thúc. Một lúc sau đó mới thấy Tịnh Vũ lên tiếng: " Huynh thua rồi, không đánh nữa."

" Chỉ mới như vậy đã nản lòng?" Gương mặt tuấn khí khẽ động

" Đệ chặn không chừa cho ta một đường sống, tiếp tục cũng không có một phần thắng." Chú ý đến Uẫn Lân khi nào đã đứng bên cạnh Tịnh Vũ vui vẻ mỉm cười: " Lân nhi, ngươi đến từ lúc nào sao không lên tiếng."

" Hoàng thượng và vương gia đang chăm chú đánh cờ như vậy Uẫn Lân sao có thể làm phiền."

" Cái gì mà làm phiền, một ván cờ thôi thì có thể quan trọng bằng ngươi sao?" Tịnh Vũ đùa cợt.

" Vương gia ý tứ một chút đi."

" Vừa ở chỗ hắn?" Tịnh Phong mắt không rời khỏi bàn cờ, hắn giống như chỉ là tình cờ hỏi qua.

Uẫn Lân nhỏ giọng: " Đúng vậy hoàng thượng."

" Thế nào?"

" Xem ra do lần đập đầu gây tổn thương lớn, thiếu gia mất trí nhớ rồi."

Tịnh Phong nâng khóe môi: " Diễn trò tự vẫn rồi mất trí, hắn đang âm mưu cái gì?"

" Chính hắn cho rằng làm vậy đệ sẽ chú ý đến hắn thì sao?"

" Thần lại không nghĩ như vậy."

" Lân nhi có ý kiến khác?"

Uẫn Lân thật thà: " Bên cạnh thiếu gia đã lâu thân có thể nhận ra, biểu hiện hôm nay của người tuyệt đối không phải giả. Thiếu gia thật sự đã mất trí."

" Mất trí sao?"

" Cho dù hắn thật sự mất trí nhớ những việc hắn làm ta cũng tuyệt đối không tha thứ."

" Hoàng....!" Trước sự chán ghét ra mặt của Tịnh Phong đối với Ảnh Nguyệt như vậy Uẫn Lân có điều muốn nói cuối cùng vẫn nuốt trở lại không thể thốt ra.

Tĩnh Vũ thở dài: " Đệ cũng thật nhẫn tâm nha, lần trước đánh hắn 30 bản lại nhốt vào ngục khiến hắn đập đầu tự vẫn. Đệ nếu còn truy cứu phụ hoàng biết được sẽ vui sao?"

" Bây giờ đệ mới là vua Long Thuận, phụ hoàng cũng đã không còn nữa vì vậy đừng dùng người ra uy hϊếp đệ."

" Huynh không ép đệ. Con người Oa công tử tính xấu thế nào chúng ta đều biết, chỉ là ta khuyên đệ không nên nặng tay quá."

" Lần này ngay cả Lâm Thùy hắn cũng dám ra tay, không dạy hắn một bài học sau này sẽ là một đại họa."

" Hoàng Thượng chuyện lần này Uẫn Lân cả gan xin người đừng làm lớn thêm chuyện ra nữa, Lâm Thúy tiểu thư thần xem qua đã không có việc gì. Bây giờ ở Oa phủ một trận náo loạn, phu nhân và lão gia sẽ không tiếp tục để yên."

" Bọn chúng có thể làm được gì?"

" Cái này....Hoàng thượng không lẽ người đã quên?"

Thấy Uẫn Lân khó lòng mở lời Tịnh Vũ bèn tiếp hắn: " Ngày trước Oa gia có ân hộ giá tiên tổ hoàng lập công lớn nhưng không cầu danh lợi nên được đời đời giữ chức tri huyện Đàn thành nhỏ nhoi. Phụ Hoàng ngày trước đổi thường trang xuất cung đã không may bị người hãm hại dồn vào con đường chết cũng may khi đó Oa tri phủ đã lưu lại tận tình trị thương dù không biết thân phận của người. Noi gương tổ tiên một lần nữa từ chối lộc vua nhất định chỉ muốn an an ổn ổn ở chức vị nhỏ của mình. Phụ hoàng đối với Oa gia vô cùng kính trọng, theo ý Oa tri phủ không phong tước hầu không nhận trân báo nhưng lại trao kim bài ra đạo chỉ, Oa gia khi xuất kim bài trừ thí vua đoạt ngôi, tranh dành binh quyền có ý phản nước. Ngoài ra không được thương tổn, điều kiện 3 yêu cầu đưa ra đế vương đời sau không có quyền phản đối."

" Đệ đương nhiên nhớ." Tịnh Phong điềm tĩnh nhấp trà

" Oa Dương Kiên trong người mang kim lệnh lại không hề kiêu ngạo, không ham danh lợi càng không muốn sử dụng đến đặc quyền của mình. Nay đệ đối với nhi tử của tri phủ đại nhân như vậy không sợ hắn tìm đến hay sao?"

Uẫn Lân đứng bên cạnh gật đầu đồng tình, Tịnh Phong hứng thú: " Như vậy chẳng phải rất tốt hay sao?"

" Hoàng thượng cho là chuyện tốt?"