Chương 47

Sau buổi tối hôm ấy, hơn nửa tháng Mạc Thiên Lãnh không hề đến tìm Vũ Nhi, hắn sáng sớm vào cung dự triều, trưa về liền vào thư phòng xử lí công vụ. Hắn không phải trốn tránh nàng mà chính là chờ nàng chủ động nhận sai mà tìm hắn. Ngẫm lại nếu nàng không hạ mị dược hắn và Nam Cung Huyền tuyệt đối không xảy ra quan hệ.

"Huyễn hộ vệ, ngươi cho ta vào gặp vương gia đi!". Ngoài cửa Tiểu Du một mực muốn xông vào thư phòng.

Huyễn Hắc ngăn nàng ta lại. "Ngươi trở về đi, thái tử không cho phép ai làm phiền!"

"Thái tử, thái tử!". Tiểu Du không trở về mà trực tiếp lớn tiếng gọi với vào trong. "Nô tỳ là nha hoàn bên người Nam Cung phu nhân, chủ tử của nô tỳ có chuyện quan trọng muốn báo với thái tử!"

"Hắc, cho nàng vào đi!". Mạc Thiên Lãnh lạnh nhạt ra lệnh.

Huyễn Hắc nhận được lệnh thì tránh sang một bên cho Tiểu Du đi vào. Tiểu Du chạy vào thư phòng vội vàng cúi người hành lễ, hơi thở vẫn còn gấp rút xem ra nàng ta đang rất vội.

"Có chuyện gì?". Mạc Thiên Lãnh không nhìn nàng ta mà vẫn tiếp tục đọc tấu chương.

"Thái tử, phu nhân... mang thai rồi!". Tiểu Du cao hứng báo lại.

Mạc Thiên Lãnh cả kinh ngẩng đầu lên. "Mang thai?"

Cả người hắn toả ra hàn khí khiến Tiểu Du sợ hãi rụt ngươi lại nhưng vẫn không quên gật đầu. "Vâng, phu nhân sai nô tỳ đến báo cho thái tử!"

"Được rồi, ngươi đến thiện phòng dặn dó người bên ấy mỗi ngày nấu canh nhân sâm mang qua. Còn nữa, chăm sóc tốt cho chủ tử nhà ngươi!". Mạc Thiên Lãnh thở dài, dù sao cũng là hài tử của hắn, đối xử với nàng ta tốt một chút vậy!

Nam Cung Huyền thấy Tiểu Du trở về một mình thì liền mất hứng, ngay cả khi nàng báo nàng mang thai hắn cũng không đến nhìn nàng lấy một cái. Chiêu mẫu bằng tử quý này của nàng xem ra không có tác dụng rồi!

Rất nhanh tin Nam Cung Huyền mang thai được truyền vào trong cung, hoàng hậu đích thân xuất cung để thăm nàng ta. Nhìn tiểu viện của Nam Cung Huyền, Điệp Vân lắc đầu. "Như thế nào lại ít người hầu hạ đến vậy? Hạ nhân ở phủ thái tử cũng đâu có ít?"

Nam Cung Huyền cười yếu ớt. "Mẫu hậu, là Huyền nhi thích yên tĩnh, người đừng trách thái tử!"

Điệp Vân nhíu mày. "Trước đây khác, bây giờ con đang một thân hai người, không thể tuỳ tiện được. Để mẫu hậu nói với Lãnh nhi an bài thêm vài nha hoàn cho con! À phải rồi, Lãnh nhi đâu?"

Nam Cung Huyền lắc đầu. "Thái tử giờ này có lẽ đang ở thư phòng xử lí công vụ."

"Người đâu!". Điệp Vân lớn tiếng gọi. "Truyền lệnh của bản cung đến cho thái tử. Trong vòng một khắc nữa không có mặt bổn cung lập tức không nhận nhi tử này nữa!"

Thị vệ cúi đầu nhận mệnh sau đó nhờ Tiểu Du chỉ dẫn đến thư phòng của Mạc Thiên Lãnh. Huyễn Hắc vẫn như cũ ngăn cản ở bên ngoài, đừng nói là người của hoàng hậu nương nương, ngay cả hoàng đế cũng không được phép vào khi thái tử chưa đồng ý. Tiểu Du tinh ý vội nói vọng vào đủ để cho người trong phòng nghe rõ. "Thái tử, hoàng hậu phái người đến tìm!". Trong giọng nói của nàng ta rõ ràng vô cùng đắc ý. Chủ tử của nàng ta có hoàng hậu nương nương chống lưng, còn phải sợ ngày sau không có được sủng ái sao?

Mạc Thiên Lãnh lúc này trong phòng đang phê duyệt tấu chương nghe được chỉ dừng lại một lát rồi cũng tiếp tục viết. Mẫu hậu đến phủ không phải để xem Nam Cung Huyền sao, cần gì phải gọi hắn.

"Thái tử!". Thị vệ kia cúi người hướng thư phòng mà chắp tay. "Hoàng hậu có phân phó tiểu nhân chuyển lời, nếu trong vòng một khắc không đến tiểu viện của Nam Cung phu nhân, hoàng hậu lập tức từ người!"

Mạc Thiên Lãnh buông cây bút trong tay ra, thần sắc rõ ràng nổi giận. Mẫu hậu đúng là ngày càng quá đáng, ngay cả chuyện nhà của hắn cũng muốn can thiệp. Hắn nhíu mày, lạnh giọng ra lệnh. "Ngươi trở về nói lại với mẫu hậu, bổn thái tử đang bận công vụ, đợi sau này có thời gian sẽ vào cung từ từ bồi chuyện!"

Thị vệ không ngờ nhận được đáp án như vậy nhưng cũng không nói gì nhiều, lập tức lui ra.

"Cái gì? Nó lại dám không nghe lệnh của bổn cung?". Sau khi nghe tên thị vệ báo lại Điệp Vân quả nhiên tức giận. Bà vỗ bàn mấy cái. "Quá lắm, quá lắm rồi!"

Nam Cung Huyền ở một bên vội kéo tay bà. "Mẫu hậu, nam nhi phải lo chuyện lớn, không có nhiều thời gian rảnh như vậy được, mẫu hậu bớt giận!"

Điệp Vân nhìn nàng sau đó thở dài. "Cũng chỉ có con mới am hiểu lòng người, chứ không như ai kia, ngay cả bản cung cũng không nhận nổi một lần hành lễ của nàng ta! Huyền nhi, nhớ lời mẫu hậu, giữ gìn sức khoẻ, sinh một đứa trẻ thật khoẻ mạnh, cái vị trí hoàng hậu nương nương này cũng chỉ con mới có thể ngồi!"

Nam Cung Huyền cúi đầu che giấu sự vui sướиɠ trong đáy mắt. "Huyền nhi nghe mẫu hậu dạy bảo!"

Điệp Vân đứng lên. "Được rồi, không còn sớm nữa, mẫu hậu không phiền con nghỉ ngơi! Tiểu Du, chăm sóc tốt cho chủ tử nhà ngươi!"

"Cung tiễn mẫu hậu!"

"Cung tiễn hoàng hậu nương nương!"