Người tham gia ngoài ý muốn, khiến cho Phương Hạc cùng trung niên áo xám chấm dứt cuộc chiến.
- Không biết các hạ là người nơi nào?
Phương Hạc hỏi một cách lịch sự, đồng thời cũng đánh giá người vừa đế này.
Người này nhìn qua đã gần 70 tuổi, tóc bạch trắng, tiếng nói như chuông, không có dấu hiệu suy yếu tuổi già.
Lão già liếc mắt nhìn Phương Hạc, hừ nhẹ:
- Ngươi còn chưa có tư cách để hỏi tên ta!
Phương Hạc nghe vậy thì sầm mặt xuống, cười lạnh:
- Được, nếu các hạ khinh thường vậy, ta xin lĩnh giáo cao chiêu!
Bất luận là ông gia này làm rối hay là muốn gây phiền phức cho Tiêu Trần, hắn đều xem như địch nhân, nên Phương Hạc không có ý định lưu tình.
Vừa xuất thủ, chính là chiêu mạnh nhất.
- Phần diễm cửu trọng lãng!
Nội kình hội tụ, đánh ra cửu trọng khí, một tầng trồng một tầng, cảnh tượng kinh người, trung niên áo tro xám bên cạnh cũng biến sắc.
Lúc nãy hắn còn có chút khinh thị Phương Hạc, nhưng bây giờ nghĩ lại, nếu mình đối diện với chiêu này, có thể đỡ nổi không?
Chỉ sợ nếu đỡ được, cũng bỏ ra cái giá không nhỏ?
đệ nhất cao thủ Thành phố Lan Ninh, quả nhiên không phải nói chơi.
- Ha ha, khí thế không tệ, chỉ là ngươi và ta khác biệt, chiêu số cường đại thì làm sao?
Đối mặt với khí lãng của Phương Hạc, lãi già nở nụ cười, hắn không tránh né, mà đánh ra một trường.
Một trưởng bình thản không có gì lạ, nhưng trong khoảnh khắc liền hiện ra khí thế nghiền ép.
Rầm rầm oanh!
Khí lãng bị ép liên tục, cuối cùng đánh vào bản thân Phương Hạc.
Bành!
Phương Hạc như bị sét đánh, bay ra ngoài, rơi xuống dưới lôi đài.
Một màn chấn động này, khiến toàn trường vắng vẻ, trên mặt mọi người đều hiện ra vẻ sợ hãi.
- Tiên thiên cảnh!
Phương Hạc đã là nội kình đỉnh phong, thi triển ra tuyệt chiêu cũng bị đối phương nghiền ép.
Đây không phải là tiên thiên thì là cái gì?
ở đây, ngoại trừ Tiêu Trần còn ngồi bất động ra, những người khác đều đứng lên, thần sắc mang theo kĩnh nể cùng sợ hãi.
Tiên thiên cảnh có danh sưng tông sư, đủ tư các khai tông lập phái.
Võ giả nội kình ở Hoa ha nhiều vô số, nên chỉ có người đạt được ngưỡng cửa tiên thiên cảnh mới có thể được mọi người tôn kính.
Trước đó, đám người Miêu Thanh Phượng còn nói sẽ không có cường giả tiên thiên cảnh xuất hiện ở Thành phố Lan Ninh, bây giờ liền gặp phải một cái.
- Không… không đúng, hắn không phải là Tiên Thiên Tông Sư!
Phương Hạc đứng lên lần nữa, nhìn lão già nói:
- Ta từng cùng cao thủ tiên thiên đánh nhau, chưởng lực của ngươi xa xa không bằng hắn.
Đúng như đồn đãi, Phương Hạc đã giao thủ cùng Tiên Thiên Tông Sư.
Lúc đó hắn đem toàn lực chống lại một chưởng của Tiên Thiên Tông Sư, bị đánh ngất xỉu tại chỗ, hôn mê ba ngày ba đêm.
Mà bây giờ tuy rằng hắn bị trọng thương, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng đứng lên, có thể nói là chênh lệch rất lớn trong đó.
Mọi người nhìn về phía lão già, chỉ nghe hắn phẫn nộ nói lên:
- Nếu không phải lúc lão phu đột phá bị tên Phùng Thiên này quấy rối, làm sao có thể dừng ở nửa bước tiên thiên?
- Nửa bước tiên thiên!
Mọi người đều ngạc nhiên, trong lòng thở dài.
Nửa bước tiên thiên là tầng thứ mà võ giả nội kình sắp tiến vào Tiên Thiên Tông Sư, lúc đột phá Tiên Thiên Tông Sư bị thất bại liền rơi xuống giai đoạn này.
Nhưng mà dù vậy cũng không ai dám khinh thường lão già, bởi vì nửa bước tiên thiên cũng đã chạm đến Tiên Thiên Tông Sư, cũng mạnh hơn xa võ giả nội kình.
Phương Hạc bị lão già dùng một chưởng đánh cho bị thương nặng, chính là ví dụ tố tnhaast.
- Tại hạ là Nam Quyền Xã Nghiêm Thông, gặp qua tiền bối!
Tên trung niên áo tro xám không muốn đắc tội một tên nửa bước tiên thiên, nên hành lễ lấy lòng.
Lão già liếc mắt nhìn:
- ta đã nghe qua Nam quyền xã, lúc rảnh rỗi sẽ đến bái phỏng.
Nghiêm Thông cung kính nói:
- Đó là vinh hạnh của Nam Quyền xã, ván bối sẽ quét dọn đường hoan nghênh!
Miêu Thanh Phượng, Miêu Chi Thủy, Tào Chấn Hoa, cùng một gã võ giả nội kình khác cũng tiến lên trào hỏi.
Lão già có chút mất kiên nhận, vung tay nói:
- Không cần khách sáo với ta, hôm nay ta đến, chính là để tìm người.
Miêu Chi THủy nghe thế, như nhớ ra cái gì đó, hỏi:
- Tiền bối, có phải ngài muốn tìm Tiêu Trần?
- ĐÚng rồi!
Lão giả nói:
- Ta có một đồ nhi, tên là Đỗ Cao Vũ, Phùng Thiên nói cho ta, hắn bị một người tên Tiêu Trần hại chết, ta muốn báo thù cho hắn?
- Sư phụ Đỗ Cao Vũ?
Thần sắc Triệu Bưu hơi đổi, Đỗ Cao Vũ có một cái sư phụ, hắn đã được nghe Đỗ Cao Vũ nói qua.
Nhưng mà mấy năm nay, Đỗ Cao Vũ chưa hề liên lạc với sư phụ hắn, nên hắn cho là quan hệ thầy cho của Đỗ Cao Vũ không tốt.
Không nghĩ rằng, sau khi Phùng Thiên trốn đi, lại tìm sư phụ Đỗ Cao Vũ, đem tin tức Đỗ Cao Vũ bị gϊếŧ truyền cho hắn, kết quả là quấy rầy hắn tu hành, dẫn đến dừng bước ở nước bước tiên thiên.
Dưới sự nóng giận của sư phụ Đỗ Cao Vũ, liền chém đầu Phùng Thiên, chạy đến đây tìm Tiêu Trần trả thủ.
Lúc này Miêu Chi Thủy mừng như điên, chỉ vào chỗ Tiêu Trần hô:
- Tiền bố, hung thủ gϊếŧ ái đồ của ngài, ở đó.
- Hắn chính là Tiêu Trần?
Lão giả nhìn Tiêu Trần đang bình tĩnh thưởng thức trà, lộ ra vẻ nghi hoặc.
- Còn trẻ như vậy?
Miêu Chi THủy nói:
Tiền bối đừng nhìn tuổi hắn còn nhỏ, chỗ chúng ta, ngoại trừ ngài, không ai là đối thủ của hắn.
- Phải không?
Lão già nở nụ cười, như có hứng thú với Tiêu Trần.
- Tiểu tử, ngươi tới đây để nhận lấy cái chết, hay là muốn ta qua gϊếŧ ngươi?
Tiêu Trần ngồi nghiêm chỉnh, đáp lại:
- Cả hai đều là chết, có gì khác biệt sao?
Lão già nói:
- Đương nhiên là có khác nhau, ngươi qua đây chủ động nhận lấy cái chết, ta có thể cho ngươi chết một cách thoải mái. Nếu ngươi để ta qua đó, ngươi sẽ bị dằn vặt.
- Vậy không còn lựa chọn thứ ba sao?
- Xin lỗi, không có.
- Haizz.
Thủy Thiên Nguyệt cười nụ cười khó hiểu.
- Ngươi cười cái gì?
Lão giả hỏi.
- CƯời ngươi và đồ đệ ngươi đều giống nhau, trước đây, hắn chạy đến trước mặt của ta, cũng cho ta lựa chọn đi khỏi Thành phố Lan Ninh hoặc là chết, bây giờ ngươi cũng tưới, mà còn giống như đúc đồ đệ ngươi.
Lão giả cười lạnh:
- Nhưng kết quả sẽ không giống nhau, bất luận ngươi chọn cái gì, hôm nay đều phải chết.
- Ngươi tự tin như vậy?
Tiêu Trần đặt chén trà xuống, cuối cùng đứng dậy.
- Tiêu tiên sinh!
Bành Siêu có chút lo lắng, tuy đối phương không phải Tiên Thiên Tông Sư chân chính, nhưng đã chạm tới tiên thiên, cùng võ giả nội kình khác nhau.
Tiêu Trần bây giờ là nơi hắn nương tựa, nếu như Tiêu Trần không may mắn, hắn liền xong đời.
- Không sao, chỉ là một cái nửa bước tiên thiên mà thôi!
Lời nói nhàn nhạt, lại giống như là lôi đình, làm tất cả mọi người ở đây biến sắc.
- Càn rỡ!
Miêu Chi Thủy làm sao có thể buông tha việc thể hiện trước mặc lão già này, cơ hội có thể rửa nhục, chỉ vào Tiêu Trần quát lên:
- Trước mặt tiền bối, ngươi còn ăn nói lỗ mãng?
Tiêu Trần liếc mắt nhìn Miêu Chi Thủy, thản nhiên nói:
- Ngươi không cần gấp gáp, chờ ta gϊếŧ lão già này, ngươi lập tức được hưởng thụ cái chết!