Chương 35: Nhớ kỹ giây phút sỉ nhục này!

- Người trẻ tuổi, lần trước nói chuyện với ngươi, ngươi đã quên rồi sao?

Khí thế của lão giả chưa hiện ra, nhưng chỉ híp mắt đã làm cho người khác một loại cảm giác bị áp bách.

Miêu Thanh Phượng cố ý lui về hai bước, bởi vì nàng biết khi võ giả nội kình xuất thủ thì không phải chuyện đùa, đứng gần quá sẽ bị liên lụy.

Nhưng mà, dường như Tiêu Trần không cảm giác được gì, cười châm chọc:

- Ngươi tự rát vàng lên mặt mình quá đó, lời của ngươi, tại sao ta phải để trong lòng?

Sắc mặt lão giả cứng đờ, phẫn nộ nói:

- Tiểu bối, ngươi không sợ ta xuất thủ?

- Nếu ngươi có khả năng đó, thì cơ việc thử!

- Được được lắm, xen ra ngươi thật không nhớ, thủ đoạn lần trước, ngươi không để vào mắt đúng không?

Lão giả đã tức giận rồi, nội kình vận chuyển, muốn cho Tiêu Trần một bài học, để hắn nhớ mãi trong lòng.

- Một chút thủ đoạn? Ngươi nói là cái này?

Vừa nói ra, chỉ thấy Tiêu Trần nhẹ nhàng bước xuống.

Uỵch một cái!

Môt tiếng vang thật lớn, mặt đường xi măng hiện ra vết rách kinh khủng, xông thẳng về phía lão giả.

- không tốt…

Lão giả biến sắc, muốn lui ra, nhưng chậm một bước, bị vết rách chạm đến.

Bành!

Gặp xung kích, thân thể lão giả lảo đảo lùi về sau, khí huyết trong cơ thể cuồn cuộn.

Tuy rằng không bị thương thế đến trí mạng, nhưng vũng làm hắn mất hết kêu ngạo.

Lần trước đối mặt với Tiêu Trần, hắn khinh thường, không thèm động thủ, cước bộ hạ xuống mặt đường lưu lại một dấu chân, uy hϊếp Tiêu Trần.

Sự thật, chiêu thức ấy chỉ là uy hϊếp được người bình thường như Tiêu Vũ Phỉ cùng Hạ Thi Vận, để cho hai nàng sinh ra lòng sợ hãi.

Nhưng mà Tiêu Trần thì không giống vậy.

Cũng là mặt đường xi măng, Tiêu Trần chỉ nhẹ nhàng dặt chân xuống, liền đem mặt đất giẫm nát, thậm chí còn trực tiếp mở ra một cái khe tấn công thẳng vào hắn.

Thủ đoạn này, thật là kinh khủng đến cực điểm, không phải có thể làm được!

- Làm sao có thể, một cước này của hắn…

Miêu Thanh Phượng dại ra, không dám tin được, vết nứt trên đường đã phá vỡ nhận thức của nàng.

Một người chỉ tầm mười tám tuổi, lại có thể làm được chuyện này?

Đây là tồn tại mà nàng có thể tùy ý trêu chọc sao?

Thấy lão giả và Miêu Thanh Phượng kinh hãi, Tiêu Trần nói:

- Chỉ chút thực lực ấy của các ngươi, ngay cả Đỗ Cao Vũ và Hình Phi Cường trước ta gϊếŧ cũng kém xa, vậy mà không biết lượng sức mình, khoe khoang trước mặt ta, phải nói là ngươi vô tri hay là ngu xuẩn?

Tiêu Trần nói ra từng chữ nhứ tiếng sấm, khiến nội tâm lão giả cùng Miêu Thanh Phượng chấn động.

- Ngươi… Ngươi gϊếŧ Đỗ Cao Vũ cùng Hình Phi Cường?

Đỗ Cao Vũ cùng Hình Phi Cường nổi danh, bọn họ đều biết, tứ phương đại hội năm trước đều có tiếp xúc qua, lão giả này còn giao thủ cùng bọn họ.

Đúng như Tiêu Trần nói, thực lực của lão giả vẫn có chênh lệch với bọn người Đỗ Cao Vũ và HÌnh Phi Cường.

Nhưng hai người kia, lại bị Tiêu Trần gϊếŧ chết?

Trời ạ, một thời gian bọn họ không ở Thành phố Lan Ninh, cuối cùng thì Thành phố Lan Ninh đã xảy ra chuyện gì.

- Miêu hội trưởng, làm sao các ngươi lại chống đối với tiên sinh?

Lúc này thì Triệu Lang từ trên xe BMW đi xuống, tuy rằng hắn rất sợ, nhưng nếu tiếp tục, chỉ sợ là sẽ có án mạng.

- Ngươi là đệ đệ Triệu Bưu?

Miêu Thanh Phượng nhận ra Triệu Lang.

- Đúng!

- Vậy hắn là…

Tiêu tiên sinh chính là người chủ trì đại hội mà đại ca của ta cùng Bành lão đại mời tới!

- Vây sao ngươi không nói sớm?

Miêu Thanh Phượng nhìn Triệu Lang đần phẫn hận, ở trên xe quan sát lâu như vậy, bây giờ mới đi xuống, thật là hại chết người ta.

- Tiêu tiên sinh, Thanh Phương có mắt như mù, đã đắc tội ngài, mong ngài bao dùng!

Kỳ thực nói xin lỗi trên mệnh, nhưng trong lòng Miêu Thanh Phượng vẫn có chút không cam lòng.

Lần trước gặp phải Tiêu Trần, nàng còn có một bộ dáng cao cao tại thượng nhìn Tiêu Trần, mà bây giờ lại cúi đầu nhận sai, phải xem sắc mặt Tiêu Trần để hành sự, quả nhiên là phong thủy thay đổi liên tục.

Người ta mạnh hơn ngươi, không còn cách nào khác.

Tuổi của Tiêu Trần lại nhỏ, đã có thể gϊếŧ chết Đỗ Cao Vũ cùng Hình Phi Cường, mà dạng cường giả nội kình như Đỗ Cao Vũ, nàng không trêu chọc được.

- Các ngươi cũng thật biết điều, thấy tình thế bất lợi, lập tức liền nói vài câu hữu nghị, sau đó đều coi như không có gì sảy ra sao?

Tiêu Trần cười nhạt, hiển nhiên là hắn không vì mấy câu nói của Miêu Thanh Phượng mà bỏ qua cho bọn họ.

Ngữ khí Miêu Thanh Phượng trầm xuống:

- Không biết Tiêu tiên sinh còn muốn như thế nào nữa?

- Ngươi nha, ta không thể so đo với một nữ nhân, nhưng mà hắn thì phải trả chút giá!

Tiêu Trần giơ tay chỉ về phía lão giả.

Miêu Thanh Phượng vội vàng nói:

- Thủy thúc chỉ là vô ý mạo phạm, xin Tiêu tiên sinh bao dùng mà bỏ qua cho, chúng ta sẽ bồi thường.

Đối với Lam Hải thương hội phía sau Miêu Thanh Phượng, có thể dùng tiền để giải quyết thì bao nhiêu không là vấn đề.

Nhưng mà Tiêu Trần lắc đầu:

- Tiền không có chút ý nghĩa nào với ta!

- Không biết các hạ muốn như thế nào?

Lão giả kia biết mình không phải là đối thủ của Tiêu Trần, chỉ có thể nhịn hục, ăn nói khép nép.

Tiêu Trần suy nghĩ một chút nói:

- Kỳ thật cũng không khó, chỉ cần ngươi tự tát mình hai mươi cái là được, ta đếm giúp ngươi.

- Cái gì?

Thần sắc Miêu Chi Thủy tái nhợt, nắm chặt hai tay, thầm vận nội kình, hận không thể cùng Tiêu Trần cá chế lưới rách.

Hắn là một võ giả nội kình hậy kì, đi tới đâu cũng được tôn sùng, địa vị cao thượng?

Hai mươi cái tát vưới người bình thường là trừng phạt nhỏ, nhưng vưới hắn mà nói, chính là mất hết tôn nghiêm võ giả.

- Thế nào, ngươi không nguyện ý?

Ngữ khí Tiêu Trần lạnh đi, lộ ra sát ý.

Miêu Chi Thủy quát lên:

- Sĩ bất khả nhục!

- Tốt, một người có dũng khí, ta thành toàn cho ngươi!

Vừa nói xong, Tiêu Trần ngưng chưởng, uy áp hùng hồn bao phủ, khiến khí tức Miêu Chi Thủy hỗn loạn, lộ ra vẻ sợ hãi bản năng.

- Tiêu tiên sinh chậm đã!

Miêu Thanh Phượng vội vàng ngăn cản Tiêu Trần, khuyên Miêu Chi Thủy.

- Thủy thúc, chịu đựng nhất thời, sóng êm biển lặng.

Kỳ thực, không cần Miêu Thanh Phượng khuyên can, dưới cảm giác tử vong Miêu Chi Thủy sẽ đồng ý, nội tâm kêu ngạo đã bị đánh cho nát vỡ.

Cuối cùng, hắn căn răng, giơ tay lên tự tát lên mặt mình.

Ba!

Ba!



Trước mặt mọi người, Miêu Chi Thủy cứ tát vào mặt mình vậy.

Mỗi lần tự tát, hắn đều cảm giác được rất nhiều người đang cười nhạo hắn, nội tâm hắn nhục nhã.

Ba!

Sau khi tát xong cái cuối cùng, sắc mặt Miêu Chi Thủy nhưu tro tàn, nói với Tiêu Trần:

- Tiên sinh đã hài lòng chưa?

Tiêu Trần không cho ý kiến, chỉ nói:

- Hay nhớ kỹ giây phút sỉ nhục này, đừng phạm phải sai lầm nữa, nếu không thì không còn trừng phạt như vậy nữa đâu.

- Được, ta đã nhớ!

Miêu Thanh Phượng đứng bên nói hộ.

- Triệu Lang, chúng ta đi!

Trên xe, Triệu Lang bội phục, nói:

- Tiên sinh, ngài quả nhân đại lượng, ta sợ lúc đó ngài gϊếŧ Miêu Thanh Phượng mất.

- Ta gϊếŧ bọn họ cũng không phải là giúp đại ca ngươi mất đi một người cạnh tranh sao?

Triêu Lang cười nói:

- Kỳ thực ta cũng nghĩ đến vấn đề này, nhưng đối thủ của đại ca ta không phải là Miêu Thanh Phượng, với lại nghe nói đại hội lần này có nhiều khác không mời mà tới, ta sợ xảy ra biến cố