Chương 21: Phạm háo sắc?
Bởi vì Hứa Triết Quân cùng Tô Nhan so với bốn người phía trước đi chậm hơn, đợi cho đến khi hai người bọn họ đi vào trong quán thì bốn người đã phân phối đều vị trí tốt lắm rồi. Ba cô gái ngồi một bên, bên cạnh Mộc Thiên còn hai chỗ trống. Tô Nhan nhìn khuôn mặt tươi cười của ba cô bạn, co giật khóe miệng, ngồi xuống bên người Hứa Triết Quân.
“Ăn cái gì? Đồ ăn ở đây cũng ngon lắm.” Tần Mộc Thiên đem menu đồ uống đưa cho Hứa Triết Quân, để cho cậu ta chọn.
Hứa Triết Quân tùy tiện lật hai trang rồi đem menu đồ uống trở lại cho người phụ vụ, “Lấy thêm hai ly nước dưa hấu.” Chưa cho Tô Nhan cơ hội nói gì, liền giúp cô quyết định luôn.
Tô Nhan nhìn Hứa Triết Quân cứ nhất nhất chọn theo ý mình rồi lại nhìn nhìn người phục vụ đã rời đi, còn có nhìn bốn người bọn họ với mỗi người hai cặp mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm cô, khiến đầu cô đầy hắc tuyến. Tình huống tựa hồ có điểm không bình thường a... Dưới đáy lòng Tô Nhan yên lặng nói thầm. Bất quá Hứa Triết Quân vừa vặn gọi nước dưa hấu là thứ cô yêu nhất, cô cũng không có phản kháng, lập tức tiếp nhận.
“A Nhan, tớ nghe anh tớ nói, hôm nay hắn đến nhà ga đón cậu hả?” Gặp cảnh không có người nói chuyện, trường hợp này có chút lạnh lùng, Tần Mộc Thiên liền thức thời mở miệng, muốn phá vỡ không khí này.
Ai ngờ lời này vừa nói ra khỏi miệng, hắn liền lập tức cả giác được áp lực quanh mình thấp xuống rất nhiều. Không chỉ một mình hắn mà ba người đối diện rõ ràng cũng cảm nhận được. Hơn nữa các cô còn nhìn đến người có khuôn mặt vẫn không chút thay đổi nào Hứa Triết Quân đang mỉm cười liếc mắt nhìn Tần Mộc Thiên một cái, cái liếc mắt nhìn này như mắt con mèo sáng quắc trong đêm tối thắng hơn ngàn cân, làm cho Tần Mộc Thiên lập tức như bị mắc nghẹn, nói không ra lời.
Thật đáng sợ, rất sắc bén, thật là áp lực khủng khϊếp, Tần Mộc Thiên bắt đầu hối hận chính mình đã nói lời không nên nói.
“Đúng vậy, hôm nay học trưởng Mộc Phong buổi sáng đến buổi chiều đều giúp tớ.” Duy nhất chỉ có Tô Nhan không có cảm giác gì vẫn mìm cười nói. Sau một câu này, Tần Mộc Thiên phát hiện ý cười trên mặt Hứa Triết Quân càng sâu, ánh mắt nhìn về phía chính mình với ý vị thâm trường.
Nhưng mà Tô Nhan vẫn còn chưa nói xong, lại cố sống chết bỏ thêm một câu cho đủ, “Học trưởng Mộc Phong vẫn là tốt như trước đây.”
Sau lời này, Tần Mộc Thiên nhịn không được vụиɠ ŧяộʍ hướng người bên cạnh mình, hắn cảm giá được rõ ràng sát ý trên người Hứa Triết Quân truyền đến. Nếu hiện tại ở trong gõ nhỏ không có người, hắn khẳng định đã bị Hứa Triết Quân chém vạn đao rồi. Không, thiên đao vạn đao không chừng còn chưa đủ đâu.
Ngay cả người không có chút cảm tình như Trần Tuyền và Cố Vi Ngôn cũng cảm giác được không khí khủng bố này, còn có là thật sâu nữa, rất kỳ dị nha. Dưới bàn, Cố Vi Ngôn vụиɠ ŧяộʍ kéo tay Lăng Sở Sở, dùng ánh mắt hỏi. Lăng Sở Sở chỉ là mỉm cười, ý bảo các cô yên lặng ngồi xem. Trò hay mới mở màn, phải kiên nhẫn xem đã chứ?
“Xem ra anh trai của Mộc Thiên đối với cậu không phải tốt bình thường nha.” Tất cả mọi người đều nín thở, không dám lên tiếng, Hứa Triết Quân nghiêng đầu, đối với Tô Nhan ngây thơ không biết gì mà khẽ cười nói.
“A.. đúng vậy.” Tô Nhan tuy rằng phát giác không khí chung quanh có gì đó không thích hợp, nhưng vẫn là thành thực gật đầu. “Học trưởng Mộc Phong vẫn đối với tớ tốt lắm, từ lúc trung học đến giờ vẫn vậy.”
Nhớ tới Tần Mộc Phong từng mua tặng cô vô số thạch hoa quả, socola, sữa chua rồi đồ ăn vặt, trên mặt Tô Nhan hiện ra sự hoài niệm vô tận. Cuộc sống lúc trước tốt đẹp cỡ nào, nhiều đồ ăn vặt liên tiếp như vậy không ngừng xuất hiện ở trong sinh mệnh của cô. Ở trong 18 năm sinh mệnh của Tô Nhan, Tần Mộc Phong là một người đối với cô rất tốt.
“Tốt lắm.” Nhìn biểu tình hạnh phúc hoài niệm của Tô Nhan, Hứa Triết Quân cười như đèn phát sáng, như mắt ngọc lóng lánh cũng kiên quyết tương phản với ánh sáng.
“Khụ.. Khụ... ngày kia sẽ là đợt tập quân sự..” Đang lúc tất cả mọi người đều không dám làm gì, dưới thời điểm như vậy Lăng Sở Sở ho nhẹ hai tiếng, đem đề tài chuyển dời đến đợt tập quân sự.
Vừa nghe đến việc tập quân sự, Tô Nhan lập tức giống như cà tím gặp sương, cúi đầu hữa khí vô lực nói, “Trời ơi, là ngày kia rồi, chỉ chớp mắt là tới.”
“Trời nóng như vậy, tập quân sự chắc chắc sẽ khiến chúng ta bán mạng mà già đi mất.” Nghĩ đến đợt tập quân sự này, Cố Vi Ngôn cả thấy sợ hãi. Trời nóng như vậy, chỉ cần ra bên ngoài ngồi thì toàn thân liền đổ đầy mồ hôi, nếu là chính giữa trưa mà còn đứng dưới cái nắng như vậy thì chẳng phải sẽ bị té xỉu sao?
Trần Tuyền uống ly nước nho trong tay bất đắc dĩ nói, “Đây là quy định, ai cũng trốn không thoát đâu.”
“Rút cuộc là ai lại đưa ra cái quy định không có tình người, không có đạo lý thế này?” Bộ dạng Tô Nhan nghiến răng nghiến lợi nói, rất giống muốn đem cái người đưa ra quy định này nuốt sống đi
“Không phải chỉ là đợt tập quân sự thôi sao, có cái gì phải sợ. Các bạn nữ sinh thật là ...” Tần Mộc Thiên nói còn chưa hết câu, liền bắt gặp bốn đạo ánh mắt gϊếŧ người đến nỗi phải ngậm miệng lại.
“Hừ.” Gặp Tần Mộc Thiên thành thật cũng ngậm miệng lại, tất cả nữ sinh ngồi ở bàn này đều hừ lạnh một tiếng còn hung hăng trừng mắt liếc nhìn hắn một cái. Động tác cũng như thanh âm đồng loạt làm cho Tần Mộc Thiên không thể nói gì được.
“Thời điểm đợt tập quân sự mà các cậu có thể chỉnh tề như vậy, phỏng chừng có thể ăn rất ít đau khổ đó.” Hứa Triết Quân buông ly nước dưa hấu trong tay xuống, khẽ cười nói, kết quả là giống như Tần Mộc Thiên, nghênh đón bốn đạo ánh mắt khinh bỉ.
Sau khi uống nước xong, mắt thấy thời gian đã không còn sớm, Tần Mộc Thiên cùng Hứa Triết Quân đưa 4 người phòng Tô Nhan trở về phòng. Đến cửa phòng ngủ, mắt thấy Lăng Sở Sở cùng hai người kia đã đi lên lầu, Hứa Triết Quân kéo Tô Nhan lại.
“A... làm sao thế?” Tô Nhan kỳ quái nhìn tay bị giữ chặt, trong lòng bàn tay Hứa Triết Quân thế nhưng vẫn là hơi lạnh cả người, có một loại cảm giác mát lạnh thấm vào ruột gan, dưới cái nóng bức của mùa hè có vẻ thoải mái hơn rất nhiều.
Hứa Triết Quân không có trả lời, quay đầu liếc nhìn Tần Mộc Thiên đứng ở một bên, nói một câu, “Mộc Thiên, cậu đi về trước đi.”
Tần Mộc Thiên chần chờ một chút, trước mắt chính là người chị dâu mà anh trai mình đã chọn còn có một huynh đệ của mình đối với người chị dâu này như hổ rình môi, nếu hiện tại đi rồi... Chẳng phải là thực xin lỗi anh trai mình sao? Nhưng nếu không đi mà nói.. Đối mặt với hai mắt đang nhíu lại của Hứa Triết Quân, Tần Mộc Thiên vẫn lưa chọn sáng suốt là nên rời đi.
Đợi cho Tần Mộc Thiên rời đi, Hứa Triết Quân kéo Tô Nhan đi tới bờ sông nhỏ phía sau phòng ngủ của các cô. Nhìn chằm chằm ánh nắng như đã muốn lập tức nhập vào trong trời đất, Tô Nhan ngồi ở thềm đá ven bờ hô, ngắm nhìn hoàng hôn.
Đợi một lúc sau, Hứa Triết Quân đều không nói gì, Tô Nhan ngẩng đầu liếc nhìn Hứa Triết Quân đứng bên cạnh mình. Ánh trời chiều vàng óng mang theo nhiều điểm màu đỏ tươi chiế rọi ở trên mặt Hứa Triết Quân, cằm khẽ nâng lên, lộ ra một độ cong hoàn mỹ, hai mắt đen như mực nhìn thẳng về phía trước. Hứa Triết Quân như vậy làm cho Tô Nhan trong lúc nhất thời nhưng lại nhìn đến ngây người.
“Nhìn đẹp lắm sao?” Hứa Triết Quân nghiêng đầu, nhìn đến khóe miệng Tô Nhan khẽ nhếch lên đang ngốc lăng đứng nơi đó nhìn chăm chằm vào mình, khóe miệng lộ ra nét tươi cười hoàn mỹ.
Tô Nhan theo bản năng gật gật đầu, đợi đến khi phản ứng lại mới nhận thấy được đã xảy ra vấn đề gì.Một đôi mắt lớn không động, không dám nhìn nét cười sáng lạn của Hứa Triết Quân, trong lòng bàn tay mồ hôi chảy ròng ròng, cô đây là .. phạm háo sắc sao? Ông trời ạ,. Tô Nhan xúc động đến mức muốn đem Hứa Triết Quân gϊếŧ người diệt khẩu.
Hứa Triết Quân nhìn Tôn Nhan rối rắm vạn phần, cũng không có khi dễ lại cô, chính là nói, “Thời điểm nghỉ đông, chúng ta có cuộc đánh cược kia, còn nhớ rõ chứ?”
“Nhớ rõ a, nếu tớ thi đậu trường này thì cậu mời tớ đi ăn đại tiệc.” Nghĩ đến việc có thể ăn đại tiếc, xấu hổ cái gì, hối hận hay ngượng ngùng đều bị Tô Nhan quăng hết ra sau đầu, tất cả đều là mây bay.
Hứa Triết Quân vỗ nhẹ đầu của cô, cười nói, “Cuối tuần, tớ mang cậu đi ăn vậy.”