Chương 18: Tên kia đã về thành phố S rồi
Một khắc khi nhận được giấy báo trúng tuyển của đại học Z, Tô Nhan thực bình tĩnh, tựa hồ như đây vốn là của cô rồi, bất quá bình tĩnh như vậy cũng chỉ duy trì được ba phút. Đợi đầu óc Tô Nhan thanh tỉnh lại, chan chính phản ánh được thời điểm hiện tại, cô lập tức không hề giữ hình tượng nữa mà vọt vào phòng của mình, cầm lấy di động liền gọi điện thông báo cho Lăng Sở Sở.
“Sở Sở, Sở Sở! Tớ đậu rồi! Đại học Z.”
Lăng Sở Sở nắm tay đưa cái điện thoại di động cách xa lỗ tai của mình ra, miễn cho cái giọng sư tử rống của Tô Nhan hãm hại.
“Uh, tớ cũng trúng tuyển rồi.”
“Thế là hai đứa mình về sau lại có thể ở cùng một chỗ.” Lăng Sở Sở cùng Tô Nhan giống nhau, đều đăng ký vào chuyên ngành tiếng Anh của đại học Z. Nghĩ đến việc hai người không cần phải tách ra, Tô Nhan liền trở nên rất vui vẻ.
“UH, A Nhan, cậu bình tĩnh chút đi.” Lăng Sở Sở cười cười, đột nhiên nghĩ đến một việc liền hỏi lại, “Đúng rồi, tớ cùng Lâm Phong tính cuối tuần sau đi du lịch ở Hải Nam. Cậu có muốn đi cùng không?”
Khóe miệng Tô Nhan co giật, “Đi cùng? Cậu cho tớ đi làm bóng đèn đó hả? Tớ đây còn không bị Lâm Phong chém chết sao…”
“Cậu có thể kêu Hứa Triết Quân a, cùng đi đi.”
Hứa yêu nghiệt? Tô Nhan đột nhiên nhớ tới cuộc điện thoại nhận được ngày hôm qua, tức giận nói, “Tên kia đã về thành phố S rồi.”
“A… thật đáng tiếc.” Vốn đang nghĩ tạo cơ hội cho hai người họ, ai biết cái tên Hứa Triết Quân này thế nào mà lại trở về thành phố S rồi. Thật sự là rất không chịu thua kém nha.
“Có gì đáng tiếc đâu. Cậu cùng Lâm Phong hai người song túc song phi còn chưa đủ tốt sao?”
Lăng Sở Sở nhìn trở thở dài nói, “Ai, A Nhan, cậu không hiểu….”
Lại là không hiểu, cái người mang tên Sở Sở này lại nói chính mình không hiểu. Cô làm sao không hiểu? Tưởng răng chỉ số thông minh của Tô Nhan thấp sao nhưng dù sao cũng là 180 mà.
“Quên đi, tớ cắt điện thoại đây. Mẹ đại nhân muốn tớ đi cùng bà đi mua đồ ăn rồi.” Nghe được tiếng gọi của Tô đại nương, Tô Nhanh nhanh chóng tắt điện thoại. Lệnh triệu hồi của mẹ đại nhân là quan trọng nhất.
Đối với việc trúng tuyển vào đại học Z rất nhanh bị Tô Nhan ném ra sau đầu. Bất quá không quá hai ngày sau, cô liền nhận được điện thoại của Hứa Triết Quân.
“Cái gì?Cậu đang ở Nhật Bản?” Tô Nhan đang không hiểu được lắm câu được câu mất của hắn nhưng vẫn duy trì tư thế nửa ngồi nửa nằm mà nghe hắn nói. Khi nghe được hắn đang ở Nhật Bản, Tô Nhan lập tức bật ngồi dậy, hai mắt sáng rực. Người này không phải trở về thành phố S rồi sao? Như thế nào đột nhiên lại chạy tới Nhật Bản đi…
“Uh, sao thế?” Hứa Triết Quân từ chối cho ý kiến mà lên tiếng hỏi lại ,“Lần trước cậu giúp tớ, tớ còn chưa nghĩ ra làm cách nào để cảm ơn cậu. Vậy thì tớ mua quà Nhật Bản thay lời cảm ơn nhé? Cậu nghĩ muốn cái gì?”
Nghe được lời nói của Hứa Triết Quân, Tô Nhan có chút không dám tin, “Thật sự? Cậu xác định chứ?”
“Uh, muốn gì thì cậu nói đi đừng lãng phí tiền điện thoại của tớ nữa.”
“Tớ muốn chiếc võng kiểu vua chúa làm từ thủ công, muốn thủ trùng, muốn long mã còn có anh nhị nữa” Sau khi nói xong, Tô Nhan không tự giác được mà ngậm miệng lại, tựa hồ là muốn nhiều lắm.
“Được, cứ như vậy đi. Đến lúc đó tớ mang về cho cậu. Tớ tắt điện thoại đây.”
Nghe được thanh âm lãnh đạm của Hứa Triết Quân, sau đó đầu kia điện thoại liền truyền tới thanh âm tịch mịch, Tô Nha khóc không ra nước mắt. Cô thật sự muốn nhiều như vậy, đây là bản năng a. Hoàn toàn là phản ứng theo bản năng mà không có nghĩ ngợi gì.
Ô, lần này khẳng định lại bị Hứa yêu nghiệt khinh bỉ đến chết thôi.
Qua nửa tháng sau, Tô Nhan đột nhiên nhận được một cái chuyển phát. Vừa mở ra, là chiếc võng kiểu vua chúa được làm bằng tay. Không chỉ thế mà những cái cô nói kia, tất cả đều được gói lại bên trong mà còn có quà cho mọi người. Bên trong còn có một mảnh giấy nhỏ, trên đó là mấy chữ của Hứa Triết Quân viết : Tớ không biết rõ những thứ cậu nói là thế nào nên đanh mua hết cho cậu rồi đưa đến vậy.
A… quả nhiên là tác phong của Hứa Triết Quân. Bất quá, tác phong này thật sự là rất được.
Đưa tay lấy mấy thứ còn lại ra, tất cả để lên trên bàn học, Tô Nhan nhìn những thứ này nở nụ cười ngốc nghếch. Chiếc võng kiểu vua chúa vẫn là kiểu trang trí của Nhật Bản, đẹp đến cỡ nào. Cô cho tới bây giờ cũng không có nghĩ tới, có một ngày thế nhưng có thể có được chúng, mà là toàn bộ nữa.
Nghĩ nghĩ, Tô Nhan vẫn là quyết định gọi điện thoại cho Hứa Triết Quân, ít nhất nên cảm ơn hắn không phải sao? Ai biết được đầu kia điện thoại truyền đến thanh âm khô cằn của di dộng ở trung quốc “Số thuê bao quý khách vừa gọi hiện tại không thể liên lạc được.” Trán Tô Nhan nổi đầy hắc tuyến, không thể liên lạc được sao…
Đã là ký trạch mà lại còn hủ nữ, tiền đồ không biết rồi sẽ thế nào?
Đây là khoảng thời gian nóng chết người trong cuộc sống hàng ngày của cô, hủ trạch Tô Nhan này hoàn toàn co đầu rút ở trong phòng mình cùng với cái điều hòa, trừ bỏ thời gian mỗi bữa cơm hàng ngày ra cơ hồ là không ra khỏi cửa. Ba ngày liên tục ở nhà xem tiểu thuyết BL cùng truyện tranh, nửa đem vụиɠ ŧяộʍ liếc nhìn GV mà thiên hạ diễn, cuộc sống thật là mỹ mạo biết bao nhiêu. Đây là những ngày mà trước khi tốt nghiệp cô luôn nằm mơ, nay thế nhưng thật sự là đã thực hiện được.
Một người bình thường giống như của trư vẫn cứ thế trôi qua, quái dị là rất nhanh, mắt thấy đã trôi qua hai tháng, cách ngày nhập học trên giấy trúng tuyển càng gần. Lúc này, Tô Nhan đã bắt đầu sắp xếp sách vở của bản thân, mua các đồ dùng cá nhân như tất này nọ. Đối mặt với đủ loại tân sinh lý phải chú ý, Tô Nhan lúc này mới chính thức ý thức được, cuộc sống sắp xa xứ là như thế nào rồi.
Vì thế trước khi ngày đó bắt đầu, Tô Nhan rõ ràng giảm bớt thời gian ngâm mình ở trên mạng,không chỉ mỗi ngày ăn cơm chiều xong liền cùng cha mẹ Tô đi ra bờ sông tản bộ, còn thường xuyên ở bên người mẹ Tô, cùng bà xem phim tán gẫu và đi mua đồ ăn.
Cứ như thế, thời gian cũng là thoáng cái mà qua đi, ngày mai đã là ngày tựu trường của đại học Z.
“Làm sao có thể nhanh như vậy, cuộc sống như trư cũng giống như vậy cách ta mà đi, ta còn chưa đã nghiện đâu. Xa xứ cái gì thực làm cho người ta thương cảm a. Nếu không có ta, cha mẹ có thể hay không càng tịch mịch? Không đúg, đã không có ta làm bóng đèn, hai người bọn họ hẳn là sẽ càng dễ chịu hơ..” Tô Nhan cầm trong tay quyển vở, một bên kiểm kê lại hành lý đã được thu thập, một bên lẩm bẩm nói.
“Thu thập xong rồi liền đi ngủ sớm một chút, sáng sớm ngày mai còn phải đến ga xe lửa, tránh phải đi muộn nữa.” Mẹ Tô đẩy cửa tiến vào, gặp Tô Nhan còn chưa thấy đi ngủ thì nhịn không được nhắc nhở vài câu, “Kỳ nghỉ hè thì ngày đem điên đảo, hiện tại nhìn con như thế nào điều chỉnh lại đây.”
“Mẹ, con đều phải chạy lấy người, mẹ còn nói…” Tô Nhan oán hận nhìn mẹ Tô.
Mẹ Tô liếc mắt nhìn cô một cái, “Vì con phải đi nên mẹ mới nói. Bằng không, về sau mẹ nói với ai đây? Cha con lại không làm nhiều chuyện như vậy để cho mẹ nói đâu.”
Đây là cái lý luận kiểu gì? Tô Nhan đổ môi hôi lạnh, mẹ đại nhân quả nhiên là không thể siêu việt tồn tại.
“Tốt lắm, mẹ cũng lười nói với con. Đi ngủ sớm một chút, bằng không sáng mai sẽ thật sự không đến được đâu.” Mẹ tô vỗ vỗ bả vai Tô Nhan rồi đi ra ngoài.
Không phải chỉ là đi học đại học thôi sao? Vì sao không nên mua vé xe lửa buổi sáng 8 giờ chứ? Phải biết rằng với cái ý nghĩ này thì ngày mai 6h đã phải rời giường rồi. Nhớ tới vé xe lửa mà cha Tô đã mua, Tô Nhan lại nhịn không được ở trong lòng hung hăng phỉ báng hắn một chút. Nếu là mua vé xe lửa giữa trưa hoặc buổi chiều thì cô có thể ở nhà buối sáng rồi không?
Trời biết, giờ mà cô thường rời giường đều là sau 10h a. Cõi lòng đầy bi kịch cùng không cam lòng, Tô Nhan lên giường ngủ, cố gắng bắt đầu thôi miên chính mình. Ngủ sớm một chút, sáng sớm ngày mai bắt đầu trận đánh ác liệt.