Edit: Susublue
Màn đêm vừa biến mất, nắng sớm mờ mờ, chiếu rọi khắp nhân gian, bao phủ Lăng thành mông lung, trời còn rất sớm, cho nên trên đường vắng tanh, ngẫu nhiên có hai ba người qua đường.
Tiếng vó ngựa "Đát đát" cùng âm thanh xe lăn bánh phá vỡ những tia nắng ban mai yên tĩnh, bốn nam tử tuấn dật cưỡi ngựa thản nhiên đi trước, bốn người phía sau ngồi trong một cổ xe ngựa.
Thân xe làm bằng gỗ lim quý báu, phong cách cổ xưa không mất khí chất, bên trên khắc nhiều đóa hoa lê, có đóa chưa nở, có đóa đã nở rộ, có đóa xấu hổ hé ra, hình dáng khác nhau, giống y như thật, đủ để biết tay nghề điêu khắc của nghệ nhân cao siêu cỡ nào, xe có bốn cái lọng che hơi nhếch lên, treo bốn sợi dây đính ngọc lưu ly, diennxdafnnleqydoon dưới ánh nắng, sáng rọi vạn vật, bông lúa làm thành chỉ bạc, nổi bật thanh lịch mà phú quý, hai bên trái phải của cửa xe, được phủ một miếng vải lụa màu trắng, rõ ràng là mỏng như cánh ve, nhưng bên ngoài lại không nhìn thấy bên trong được, xe ngựa được hai con tuấn mã kéo đi, xa phu là hai thiếu nữ, một người quyến rũ động lòng người, một người thanh thuần đáng yêu, chính là Liễu Nguyệt và Tây Vân, mà phía trước bốn nam tử cưỡi ngựa, là Bạch Ngọc, Bạch Nhất, Thừa Phong và Ngân Diện, dĩ nhiên khi Ngân Diện tháo mặt nạ ra, quả thật là một mỹ nam tử.
Từ bên ngoài nhìn qua, xe ngựa cũng không lớn, nhưng bên trong lại rất rộng, toàn bộ vách xe được phủ bởi một lớp vải gấm, trên sàn được lót một lớp vải nhung thật dày, mềm mại thoải mái, bên trên được thêu mây, chỗ ba người ngồi đều được lót da bao đen, màu sắc giàu có sáng bóng, đối lập với màu trắng noãn của lớp vải nhung trên sàn, cũng rất đẹp mắt, trong có hai ngăn tủ nhỏ, ngăn tủ có thể được sử dụng như bàn, trong ngăn tủ đựng quần áo và đồ ăn, bên trái ngăn tủ là một cái lư hương tinh xảo khéo léo, toàn bộ toa xe ngập trong mùi hương trấn an lòng người.
Tư Thiên Hoán và Tô Tiểu Vũ ngồi ở bên trong, Bạch Thuật và Khúc Ngâm một trái một phải dựa vào cửa sổ, chỗ ngồi rất thoải mái, cũng không cảm thấy xóc nảy.
"Vũ Nhi, ta đã nói với Hoàng huynh, nhốt Trưởng Tôn Thanh Thanh vào thiên lao trước, đợi chúng ta trở về sẽ xử lý." Tư Thiên Hoán hơi tựa vào vách xe, để cho Tô Tiểu Vũ gối đầu lên đùi mình ngủ, thấy đáy mắt nàng đỏ lên, nhưng lại không ngủ được, có chút đau lòng, nếu không phải không muốn để người khác chú ý, hắn cũng không muốn lôi vật nhỏ ra khỏi ổ chăn từ sáng sớm tinh mơ.
Tô Tiểu Vũ cọ cọ vào đùi hắn, lười biếng trợn mắt nhìn hắn, khuôn mặt vốn ngây thơ nhỏ nhắn, làm tim hắn đập loạn nhịp, hắn cúi đầu xuống, tóc đen rũ xuống, có vẻ tùy tính không kiềm chế được, môi nở nụ cười ấm áp đủ để hòa tan cả tuyết đầu mùa, con mắt màu hổ phách ánh lên những tia sáng nhỏ, diienxdafnnleqydoon xinh đẹp và tĩnh mịch, dưới ánh nắng, nửa bên mặt hơi u ám, nửa bên còn lại thì vẫn sáng như ngày thường, một nửa như ma, một nửa như tiên, công tử tuyệt thế vô song, chính là hắn, tuy rằng đã sớm quen thuộc với hắn, nhưng mỗi lần nhìn hắn, tim nàng vẫn đập nhanh.
"Chàng quyết định là được rồi." Tô Tiểu Vũ sờ sờ cái mũi của mình, vịn cánh tay hắn chậm rãi đứng dậy, nhẹ nhàng cười, nụ cười xán lạn như hoa sen, thanh khiết tươi tốt.
Tư Thiên Hoán cũng sủng nịch cười, bàn tay kéo ngăn tủ lấy điểm tâm ra, bẻ thành từng miếng nhỏ, đút từng miếng một vào miệng Tô Tiểu Vũ, nàng dựa vào ngực hắn ngoan ngoãn ăn, trong lúc nhất thời, không khí giữa hai người trở nên điềm tĩnh nhu hòa.
Bạch Thuật ở bên trái, cả người nằm xuống sàn, nhưng vẫn còn chỗ trống, hắn ngơ ngác nhìn đỉnh xe, nghĩ đến bé con nằm yên tĩnh trên giường hắn ở Bạch phủ, lòng đau đến thắt lại, hắn lại bỏ lại Chanh nhi một mình, đến lúc nàng tỉnh lại, nhất định sẽ tức giận hủy cả Bạch phủ, hy vọng nàng có thể hiểu, hắn chỉ hy vọng nàng an toàn.
Khúc Ngâm cũng lẳng lặng tựa vào cửa xe, trên khuôn mặt dịu dàng không cảm xúc, hai tròng mắt linh động ngày thường cũng mất đi một ít sức sống.
Tô Tiểu Vũ ăn no xong, giương mắt nhìn hai người bọn họ, lại nhìn Tư Thiên Hoán, trong lòng đột nhiên cảm thấy có tội, hai người kia đều vì nàng mà xa người mình yêu, vậy mà nàng và Hoán còn ở đây chàng chàng thϊếp thϊếp, như vậy có quá đáng lắm không?
Lại thấy vẻ mặt Khúc Ngâm mệt mỏi, Tô Tiểu Vũ lặng lẽ hất tay Tư Thiên Hoán đang ôm mình ra, nhích mông qua, ngồi bên cạnh Khúc Ngâm, giơ một một bao mứt quả lên trước mặt nàng.
"Tiểu Vũ?" Khúc Ngâm đột nhiên hoàn hồn, kinh ngạc nhìn Tô Tiểu Vũ đang ngồi sát mình, thấy nàng cười tủm tỉm nhìn mình, không nhịn được cũng đạm bạc cười, cầm lấy mứt hoa quả của nàng.
Tô Tiểu Vũ ủy khuất mở to mắt nhìn cái miệng nhỏ nhắn, nhẹ nhàng kéo váy Khúc Ngâm, "Có người mới liền quên người cũ, mới sáng sớm đã nghĩ đến Hoàng Thượng của ngươi, không thèm liếc mắt nhìn ta lấy một cái."
"Ngươi có Vương gia nhìn còn chưa đủ sao?" Khúc Ngâm nhíu mày, ăn mứt hoa quả, cười như không cười nhìn nàng, miệng nhẹ nhàng nhai.
Tô Tiểu Vũ vẫn rất bội phục Khúc Ngâm khi nói chuyện mà vẫn có thể ăn một cách tao nhã như thế, trái lại bản thân nàng. Cũng khó trách Hán chê nàng.
"Hoán là Hoán, Tiểu Khúc nhi là Tiểu Khúc nhi, không giống nhau. Tô Tiểu Vũ ngọt ngọt cười, nhu thuận đáng yêu
Khúc Ngâm cảm thấy một ánh mắt lạnh như băng đang nhìn mình, lưng cứng đờ, đột nhiên có ý nghĩ xấu xa, cười khẽ hỏi, "Vậy Tiểu Vũ cảm thấy, ta quan trọng hơn hay là Vương gia quan trọng hơn?"
"Đương nhiên là Tiểu..." Tô Tiểu Vũ muốn dỗ cho Khúc Ngâm vui vẻ, không hề nghĩ ngợi liền mở miệng nói, đột nhiên sau lưng cảm thấy khí lạnh bay tới, làm nàng sợ tới mức lập tức ngậm miệng lại, có chút sợ hãi rụt vai.
"Tiểu Vũ, ngươi cũng có ngày hôm nay." Tâm trạng u ám của Khúc Ngâm liền biến mất hết, vui vẻ cười cong mắt, Tiểu Vũ trước kia, khí thái như nam nhi, đàng hoàng, tùy tính, không biết kiềm chế, giống một con báo khó thuần, diẽnndaffnlequyddon mà hiện tại, chỉ một ánh mắt của Tư Thiên Hoán là có thể khiến cho nàng ngoan như mèo con, rõ ràng là cùng một khuôn mặt, nhưng tính tình lại khác nhau, yêu thương một người, thì có thể thay đổi tất cả sao? Như chính mình, vốn dĩ trong sáng lạc quan, nhưng hiện tại cũng biết đa sầu đa cảm.
Tô Tiểu Vũ quay đầu lại tức giận trừng mắt nhìn Tư Thiên Hoán, thấy hắn cười vô tội, cục tức bị nghẹn lại không thể phát ra ngoài, chỉ có thể phồng má rầu rĩ nói, "Ta đánh không lại hắn."
"Phốc!" Bạch Thuật ngồi đối diện đang uống trà đột nhiên phun một ngụm ra, nhìn Tô Tiểu Vũ bằng ánh mắt kỳ lạ.
Tô Tiểu Vũ bị nhìn nên không hiểu, chỉ nghĩ hắn cười nàng vì kiếm cớ vụng về, trên mặt có chút không được tự nhiên, chọc Khúc Ngâm nhẹ nhàng nở nụ cười.
Tư Thiên Hoán thản nhiên nhìn hắn, trong mắt mang theo tia cảnh cáo không dễ phát hiện, sau đó từ từ nhìn thảm nhung bị trà vấy bẩn, "Lau cho sạch đi."
"Bạch Lê ngươi vẫn rất thích mọi thứ sạch sẽ, đang ở bên ngoài còn phát bệnh sạch sẽ." Khuôn mặt anh tuấn của Bạch Thuật tối sầm lại, hắn đang nghĩ đến sức mạnh lúc trước của Tô Tiểu Vũ, lại nghe thấy nàng nói mình yếu, mới nhịn không được mà cười, cũng không phải cố ý.
"Chàng thích sạch sẽ sao?" Tô Tiểu Vũ sắc bén nắm được từ mấu chốt của Bạch Thuật, kinh ngạc hỏi.
Tư Thiên Hoán còn chưa mở miệng, Bạch Thuật đã không nhịn được mà nói, "Bệnh sạch sẽ của hắn rất nghiêm trọng, nhất là quần áo sẽ không mặc lại lần thứ hai, ai làm y phục của hắn dơ, thì hắn sẽ cởi bỏ ngay, mà người làm nó dơ cũng không sống nổi..." Hắn,
Bạch Thuật, chính là ví dụ.
Khóe miệng Tô Tiểu Vũ co rút, chột dạ liếc nhìn Tư Thiên Hoán, tối hôm qua nàng làm rớt hột cơm trên quần áo của hắn, trước đó vài ngày còn đạp hắn một cước, trước đó nữa... Càng nghĩ, càng chột dạ, đầu càng cúi thấp.
Khúc Ngâm thấy vậy, cười đến nỗi nghẹt thở, Tây Vân và Liễu Nguyệt ở bên ngoài nghe vậy, cũng buồn cười, chủ tử các nàng ở phương diện này thật sự rất thô bỉ.
Bạch Thuật suy nghĩ, cũng hứng thú nở nụ cười, vốn tâm trạng đang áp lực, nhưng bây giờ đã đỡ hơi nhiều rồi.
Đời này của Tô Tiểu Vũ, đây là lần đầu tiên nàng hiểu được cái gì gọi là hy sinh bản thân để người khác thoải mái, hạnh phúc, tức giận trừng mắt nhìn Khúc Ngâm ngồi đối diện đang cười yếu đuối, yên lặng bò lại trong lòng Tư Thiên Hoán, dựa vào ngực hắn, không nhẹ không nặng nhéo nhéo thịt hắn, buồn bã hỏi, "Vì sao không nói cho ta biết."
"Vũ Nhi không bẩn." Tư Thiên Hoán nhẹ nhàng vỗ về đầu của nàng, giọng nói trầm thấp, ôn nhuận như ngọc, ánh mắt thực sự nhu hòa.
Thân thể Tô Tiểu Vũ cứng đờ, rầu rĩ "Ừ" một tiếng, cũng không ngẩng đầu, vì thẹn thùng, Tư Thiên Hoán cảm nhận được, cho nên cười càng ôn nhu.
Bạch Thuật bị Tư Thiên Hoán làm cho khó chịu đến không chịu được, trước kia sao hắn không phát hiện ra Bạch Lê buồn nôn như vậy, chà xát tay mình, "Tiểu Vũ không bẩn, chúng ta thì dơ bẩn sao?"
"Đúng." Tư Thiên Hoán thật sự trả lời hắn như vậy, vẻ mặt thản nhiên, tỏ vẻ hắn không hề nói đùa.
Khuôn mặt như ngọc của Bạch Thuật thoáng đen như đáy nồi, thâm trầm hít mấy hơi, răng nghiến ken két.
Khúc Ngâm cười không dừng lại được, trong lòng thầm chửi đám người này dở hơi.
Đám người Thừa Phong đi đằng trước, sau khi nghe thấy tiếng cười bên trong truyền ra, có chút kinh ngạc, nhìn tính tình Khúc cô nương lạnh nhạt, sao lại thích cười như vậy?
Đoàn người chạy một ngày trời, tới chiều tối, đến được trấn Cẩm Tú, vì đây là thị trấn sản xuất vải dệt, những bức tranh thêu chất lượng cao, nên rất nhiều thương nhân tới đây nhập hàng, vì vậy trấn Cẩm Tú rất phồn vinh.
Người trong trấn nhìn thấy có đoàn người vào trấn, đều đứng bên cạnh nghị luận, ngay cả đánh xe mở đường cũng là tuấn nam mỹ nữ, vậy rốt cuộc người ngồi trong xe có thân phận gì?
Cẩm Tú các là quán trọ lớn nhất ở trấn Cẩm Tú, Bạch Ngọc đã sớm phái người đến đây đặt phòng xong xuôi, dừng lại trước cửa Cẩm Tú các, quay đầu nói, "Chủ tử, đến rồi."
“ Ừ." Bạch Thuật lười biếng ngáp dài, dẫn đầu vén màn xe lên nhảy xuống dưới, một thân tao nhã bay bổng, khiến rất nhiều thiếu nữ đỏ mặt, tim đập nhanh, nhưng giờ phút này hắn có vẻ mệt mỏi, vốn cũng không nhìn đám nữ nhân đang ái mộ hắn, đi vào quán trọ.
Khúc Ngâm cũng ngồi trên xe ngựa nghỉ ngơi một lát, để mắt tỉnh táo hơn, nhìn thoáng qua Tô Tiểu Vũ đang ngủ say, chậm rãi xuống xe ngựa, không ngờ lại rước lấy một loạt tiếng hít thở nghị luận.
Tư Thiên Hoán nhìn tiểu nữ nhân đang ngủ say trong ngực, sắc mặt hồng nhuận, môi anh đào hơi chu lên, giống như một đứa nhỏ, làm lòng hắn mềm mại, nhưng khi thấy mắt nàng hơi thâm, trong mắt lại áy náy, đêm qua ép buộc nàng quá rồi.
"Tiểu..." Tây Vân thấy chủ tử nhà mình còn chưa đi ra, nhẹ giọng gọi, nhưng lại bị Tư Thiên Hoán cắt ngang.
“ Xuống ngay."
Giọng nam trầm thấp, tùy ý vang lên mà lại mang đến khí chất tôn quý và bá đạo khắc cốt ghi tâm, chính vì vậy, mà khiến không ít người mặt đỏ tim đập nhanh, đều chờ mong nhìn thấy hắn.
Tây Vân đứng dậy vén màn xe lên, Tư Thiên Hoán ôm Tô Tiểu Vũ chậm rãi đứng dậy, xuống xe ngựa, đi vào khách sạn.
Tốc độ của hắn rất nhanh, nhưng cũng đủ để khiến cho không ít người nhìn đến thấy dung mạo của hắn, nam tử đẹp như tranh vẽ, giọng nói thâm trầm làm rung động lòng người, nữ tử đang ngủ say trong lòng hắn, diienxdaanleqysdoon mặc dù không thấy rõ khuôn mặt của nàng, nhưng cũng làm rất nhiều nữ tử ghen tị, có thể được một nam nhân như vậy ôm vào ngực, các nàng chết cũng cam tâm tình nguyện.
Bạch Ngọc đến một căn phòng trên lầu ba, chờ Tư Thiên Hoán ôm Tô Tiểu Vũ vào phòng, nữ nhân vốn dĩ đang ngủ say đột nhiên mở to mắt, trong mắt không hề có vẻ mơ ngủ, thắt lưng uốn éo, trượt xuống.
Tư Thiên Hoán ngồi ở ghế, rót cho mình một ly trà, từ từ uống, cười như không cừoi nhìn nữ nhân trước mặt, "Không giả bộ nữa?" Lúc hắn ôm nàng xuống xe ngựa nàng cũng đã tỉnh, nghĩ hắn không biết sao?
Tô Tiểu Vũ lười biếng ách xì một cái, cũng không tìm ghế, trực tiếp ngồi trên đùi hắn, vô tội cười, "Ta lười lên lầu."
Trong mắt nam nhân hiện lên vẻ bỡn cợt, ngữ điệu có chút kỳ quái, "Thật sao?"
"Đương nhiên." Tô Tiểu Vũ theo bản năng phóng cao giọng, muốn che giấu ý mình, thấy hắn cười càng ngày càng kỳ quái, liền xấu hổ cáu lên, ôm lấy cổ hắn, vùi đầu vào cổ hắn, lại bị hắn nhìn ra, nàng đàn muốn công khai chủ quyền, hắn có ý kiến gì sao? Bên ngoài nhiều nữ nhân như vậy, nàng không muốn người khác nhớ thương nam nhân của nàng.
"Ngủ lâu như vậy, cổ họng sẽ bị khô." Tư Thiên Hoán biết đâu là chừng mực, ngửa người ra sau, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, cười cười đút nước cho nàng uống.
Tô Tiểu Vũ thuận theo hắn uống nước, khóe môi nở nụ cười điềm tĩnh, tuy rằng nàng cảm thấy Tư Thiên Hoán coi nàng như đứa nhỏ, nhưng cảm giác có người nuông chiều mình, thật sự rất tốt.
Tiểu Bạch chui từ trong ống tay áo của nàng ra ngoài, bò theo cánh tay của nàng lên vai, hai mắt phát sáng nhìn cốc nước trong tay Tư Thiên Hoán, nhún người nhảy lên, nhào về phía trước.
Tốc độ Tiểu Bạch nhanh như tia chớp, Tư Thiên Hoán nhíu mắt lại, đang muốn né, đột nhiên nụ cười ở khóe miệng hơi nham hiểm, không né nữa.
Lực va chạm của Tiểu Bạch quá lớn, chính mình không uống được nước, ngược lại ngã xuống cái chăn, mà ly trà cứ như vậy đổ thẳng vào quần áo Tô Tiểu Vũ.
Tiểu Bạch tự biết mình đuối lý, xấu hổ che mặt, trốn sau ấm nước, nó ăn thuốc xong, rất khát...
"Vũ Nhi, ta giúp nàng thay quần áo!" Tư Thiên Hoán lạnh lùng nhìn Tiểu Bạch, nhíu mày nhìn quần áo Tô Tiểu Vũ bị ướt, nói.
"Chàng cố ý không né, chính là vì lý do này đúng không?" Tô Tiểu Vũ cười một tiếng, hừ nói, trượt xuống khỏi người hắn, đúng là không có lúc nào không tính kế nàng, cho là nàng ngốc sao.
Bị nói trúng tim đen, Tư Thiên Hoán không xấu hổ, ngược lại cười nói như chuyện đương nhiên, "Vũ Nhi là người của ta, ta giúp nàng thay xiêm y thì sao?"
"Về phòng của chàng đi!" Tai Tô Tiểu Vũ hơi hồng, khi hắn nói câu "Người của hắn", lại cảm thấy thắt lưng đau nhức, trong lòng lại xấu hổ đến phát cáu.
"Quán trọ chỉ còn lại chín phòng, cho nên ta và Vũ Nhi cùng ở một phòng." Tư Thiên Hoán nói, không thèm che giấu vẻ đắc ý trên mặt, vật nhỏ là nữ nhân của hắn, đương nhiên phải ngủ chung một giường, đắp chung một cái chăn với hắn.
"Ta đi tìm Khúc Ngâm!" Nhìn thấu tâm tư của hắn, Tô Tiểu Vũ hơi hờn dỗi nói, xoay người tính đi ra ngoài, lúc xoay người đi mặt đã hơi ửng đỏ, đáy mắt có chút ý xấu hổ.
Tuy rằng những thứ nàng từng trải qua khác hẳn với người thường, tâm trí kiên cường, nhưng đối với việc này, nàng vẫn rất ngượng ngùng, chung quy nàng vẫn là nữ nhi mà.
Tư Thiên Hoán nhếch môi cười cười, đứng dậy ôm nàng từ phía sau, cúi người vùi đầu vào vai nàng, ôn nhu cười nói, "Vũ Nhi, chúng ta đã là phu thê." Mặc kệ vật nhỏ xấu hổ hay không, nàng là Vương phi của hắn, là thê tử của hắn, vợ chồng đương nhiên phải đồng giường cộng chẩm, nàng trốn không thoát đâu.
Tô Tiểu Vũ sửng sốt, đột nhiên ý thức được, mình đã sớm là thê tử của người ta, tuy rằng vẫn chưa đại hôn, nhưng Hoàng Thượng đã hạ thánh chỉ, nàng đã thành nữ chủ nhân của vương phủ, là thê tử của Hoán.
Phu thê... Tô Tiểu Vũ cúi đầu, lông mi dài che lấp đi ánh sáng nhu hòa bên trong, hai má ửng đỏ, rất mê người, đôi môi anh đào không son mà hồng hơi chu lên, có chút ý cười nhợt nhạt, sự ngượng ngùng dần dần nhạt đi, tròng mắt xoay vòng, nhìn vẻ ôn nhu trên mặt của nam nhân bên cạnh có sự chờ mong không dễ phát hiện, đột nhiên quay đầu, chủ động hôn hắn.
Tư Thiên Hoán sửng sốt, trợn to mắt, thấy đáy mắt nàng không che giấu được sự ôn nhu, trong lòng lập tức mừng như điên, con mắt màu hổ phách sáng rực lên, nghiêng người đè đầu của nàng lại, hung hăng mà hôn, trong mắt đều là vẻ vui sướиɠ, vật nhỏ nghĩ thông suốt rồi sao?
Tay Tô Tiểu Vũ đặt ở bụng hắn, mềm mại dựa vào lòng hắn, hơi giương mắt lên, liền thấy một khuôn mặt tuấn tú mừng rỡ như điên, khóe miệng càng cười tươi hơn, mơ hồ nói không rõ, "Chúng ta... Ừ... Là phu thê..."
Thân thể Tư Thiên Hoán cứng đờ, rời khỏi cánh môi nàng ngẩng đầu lên, ôn nhu cười, nói, "Chúng ta là phu thê." Thanh âm nhẹ nhàng chậm chạp, như một lời độc thoại, hốc mắt lại hơi đỏ lên.
Tô Tiểu Vũ nhìn hốc mắt hắn đỏ lên, ngực đầy ấm áp, mím môi cười, ôm thắt lưng của hắn nhào vào trong lòng hắn, "Ừ" một tiếng.
"Bạch Lê, đêm nay... A, thật ngại quá, các ngươi tiếp tục đi, tiếp tục đi!" Bạch Thuật tùy tiện đá cửa xông vào, thấy cảnh tượng trước mắt, bị dọa đến mức hét lên một tiếng, chưa nói liền chạy nhanh ra ngoài, còn cẩn thận đóng cửa lại, sau đó dựa vào cửa, sao hôm nay lại đen đủi như vậy chứ, sao bọn họ có thể chàng chàng thϊếp thϊếp như vậy, cũng may không nhìn thấy cái khác, nếu không, cái mạng nhỏ của hắn...
"Sao vậy?" Đám người Khúc Ngâm và Bạch Ngọc nghe thấy tiếng kêu của hắn, đều chạy ra ngoài, sốt ruột hỏi.
Bạch Thuật xấu hổ cười, lắc đầu, đột nhiên cánh cửa ở phía sau mở ra, làm hắn suýt nữa té xuống đất, đột nhiên bị người khác giữ được, sợ tới mức tròng mắt của hắn sắp rớt ra ngoài, Tô Tiểu Vũ đã cho Bạch Lê ăn cái gì ngon ngọt, mà hắn lại đỡ mình để mình không ngã xuống đất chứ.
Vẻ tươi cười tràn đầy trên mặt Tư Thiên Hoán, vẻ mặt cứ như đường làm quan đang rộng mở, khó có khi có lòng tốt đỡ Bạch Thuật, đã thấy hắn ngây ngốc không nói nên lời, khóe miệng vừa nhếch lên, lười so đo với hắn.
"Vương... Bạch thiếu gia, ngươi đi đâu?" Bạch Ngọc thấy hắn đi thẳng xuống lầu, hỏi.
"Nấu cơm." Hai chữ thản nhiên, ai nghe thấy lần đầu tiên cũng đều bị dọa đến chết khϊếp, ví dụ như, Liễu Nguyệt, Thừa Phong và Ngân Diện, đương nhiên, đám người Bạch Thuật tập mãi đã thành thói quen.
"Vào đi." Tô Tiểu Vũ ngồi ở cạnh bàn, thản nhiên nói.
Mọi người nghe vậy, đều rất nghi hoặc, sau khi đi vào, ngồi quanh cái bàn.
"Tiểu Vũ, ngươi có chuyện gì muốn nói sao?" Khúc Ngâm nghi hoặc hỏi, hiện tại là giờ cơm, Tiểu Vũ gọi bọn họ vào, nhất định là có chuyện muốn nói.
Tô Tiểu Vũ uống một ngụm trà, có chút mê mang nhìn Khúc Ngâm, "Không có."
"Vậy ngươi gọi chúng ta vào đây làm gì?" Khúc Ngâm trừng mắt, thấy những người khác cũng khó hiểu, đây chính là phòng của Tiểu Vũ và cái tên sát tinh đó, ngồi lâu sẽ gặp phiền toái.
"Ăn cơm." Tô Tiểu Vũ nhếch miệng lên, nghĩ đến vẻ mặt vừa rồi của Tư Thiên Hoán, trong mắt hiện lên sự ôn nhu, hắn vui vẻ như vậy sao, lại còn nguyện ý nấu cơm cho mọi người.
"Choang!"
Chén trà trong tay Bạch Thuật rơi xuống đất, ngơ ngác nhìn Tô Tiểu Vũ, nuốt một ngụm nước miếng, cảm thấy đầu óc mình đột nhiên dừng hoạt động.
Mặc dù những người khác không khoa trương như Bạch Thuật, nhưng trong mắt vẫn không dấu được vẻ kinh ngạc, đường đường là Minh vương điện hạ lại đi nấu cơm cho bọn họ? Làm sao có thể!
"Hôm nay tâm tình hắn tốt.." Tô Tiểu Vũ cười nhẹ, nói, ngay cả Thừa Phong ngày thường đều hờ hững cũng hơi há mồm, ý cười trong mắt càng sâu.
Thật ra Khúc Ngâm cũng không khoa trương như bọn họ, chỉ hơi kinh ngạc rồi liền chờ mong nếm thử tay nghề của Tư Thiên Hoán, suy nghĩ, nói, "Tiểu Vũ, vừa rồi ta nghe nói ở đây có chợ đêm, buổi tối đi xem thử không?" Tuy đang hỏi Tô Tiểu Vũ, nhưng trong mắt đều rất mong đợi.
"Tiểu Khúc nhi đã muốn đi, tất nhiên ta sẽ đi cùng ngươi."
Tô Tiểu Vũ gật đầu, tuy rằng nàng không hứng thú với chợ đêm, nhưng lại không muốn Khúc Ngâm buồn, từ nhỏ nàng đã ở trong thánh địa của Y Cốc, ra khỏi Y Cốc lại vẫn sinh hoạt trong một thôn trang nhỏ, cùng Tư Thiên Hoàng trở về cung, trong cơ thể lại mang độc nên không còn tâm tư đi dạo, nàng tò mò về chợ đêm cũng không có gì lạ.
"Tiểu Vũ là tốt nhất!" Khúc Ngâm nhếch môi cười nói, nụ cười như nắng phá vỡ không khí lạnh lùng, rất tốt đẹp, làm cho mọi người ở đây đều thấy kinh diễm, không hiểu sao Tô Tiểu Vũ lại cảm thấy tự hào.
“ Khụ khụ, Tiểu Vũ, ngươi đừng nhìn Khúc Ngâm như vậy, Bạch Lê sẽ ghen." Bạch Thuật thấy Tô Tiểu Vũ nhìn Khúc Ngâm rất ôn nhu, cảm thấy mình là bằng hữu tốt của Bạch Lê, phải nhắc nhở một chút, tên kia du͙© vọиɠ độc chiếm rất lớn.
Tô Tiểu Vũ cười một chút, lạnh lùng nhìn Bạch Thuật, "Thói quen, không đổi được." Không nói gì thì thôi, vừa nói tới nàng liền nghĩ đến Tư Thiên Hoán, hắn là người lòng dạ hẹp hòi.
Bạch Thuật vuốt cái mũi không còn lời nào để nói, Khúc Ngâm thè lưỡi, uống trà để che giấu vẻ trêu tức trong mắt, nàng và Tiểu Vũ trải qua rất nhiều chuyện, bọn họ vĩnh viễn cũng không biết, phần tình nghĩa đó, tất cả cũng đã thành thói quen.
" Mọi người ở Vũ các rất sợ chủ tử, nhưng ta cảm thấy Tiểu Vũ chủ tử rất tốt." Tây Vân cười tủm tỉm nói, Tiểu Vũ chủ tử cũng sẽ cười rất ôn nhu.
Thừa Phong cười nhạo, nhịn không được cãi lại, "Không phải người nào cũng có thể nhìn thấy bộ mặt này của chủ tử." Chủ tử của Vũ các, huấn luyện những người đó, thủ đoạn đều rất nghiêm khắc, bọn họ có thể không sợ sao, nếu bọn họ có thể được chủ tử thật sự nhìn nhận, cũng sẽ có cơ hội nhìn thấy vẻ mềm mại của chủ tử.
"Ngươi không cãi lại ta thì sẽ chết sao!" Không biết vì sao, điều Tây Vân không thích nhất là việc Thừa Phong đấu võ mồm với nàng, hắn cố tình làm trái lại ý mình, trừng mắt, tức giận nhìn Thừa Phong.
Khuôn mặt tuấn tú của Thừa Phong, lập tức cười nhẹ, nhún nhún vai, không nói nữa.
Tô Tiểu Vũ cười như không cười nhìn hai người, sau đó nhìn qua Liễu Nguyệt, Liễu Nguyệt chớp mắt bỡn cợt, nghĩ thầm nàng cũng tiêu rồi.
"Ngươi đi đâu vậy?" Liễu Nguyệt thấy Ngân Diện đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài, kinh ngạc hỏi, tay nghề của Minh vương, hắn không muốn nếm sao?
Ngân Diện nhíu mày, "Chúng ta không cần đi giúp Vương gia bưng thức ăn sao?" Chẳng lẽ muốn Vương gia một mình bưng nhiều đồ ăn lên như vậy? Hắn cũng không dám.
Đám người Bạch Ngọc nghe vậy, lập tức đứng lên, trên mặt đều ảo não, hưng phấn quá, diienxdafnnlequydosnn lại quên hết mất những chuyện này, dù Vương gia cao hứng tới đâu, thì cũng là chủ tử, chẳng lẽ muốn chủ tử hầu hạ bọn họ sao?
Thừa Phong và Tây Vân, Liễu Nguyệt cũng đứng lên, nhìn Tô Tiểu Vũ một cái, cũng đi theo bọn họ đến phòng bếp.
"Đều bị các ngươi chiều quen rồi." Tô Tiểu Vũ khinh thường bĩu môi, chỉ vài cái đĩa thôi, cần huy động nhiều người như vậy sao?
Bạch Thuật nhíu mày, nói, "Hắn không chiều ngươi?"
Tô Tiểu Vũ dừng một chút, lạnh lùng hừ một tiếng, "Bạch Thuật, nếu ngươi là nữ tử, ta sẽ không cho ngươi cơ hội ở cùng với hắn." Người chiều hắn nhất chính là Bạch Thuật, làm thủ hộ lâu năm quá nên biến thành ma ma sao?
"Nếu ngươi là nam tử, hoàng đế cũng không có cơ hội?" Bạch Thuật cười nói.
"Này, sao lại lôi ta vào." Khúc Ngâm bất mãn, nhìn hai người bọn họ một cái, "Trên đời này làm gì có nhiều nếu như như vậy."
Đúng vậy, trên đời này làm gì có nhiều nếu như như vậy, cho nên Tư Thiên Hoán nhất định phải ở cùng Tô Tiểu Vũ, Bạch Thuật nhất định phải đuổi theo Tư Thiên Chanh, Tư Thiên Hoàng nhất định phải được Khúc Ngâm cứu, có một số việc, đã được quyết định từ rất sớm.
Không quá lâu, cửa phòng lại bị mở ra, đám người Thừa Phong bưng đồ ăn vào, tay ai cũng đầy đồ ăn, chỉ mình "Đầu bếp" đi vào cuối cùng là hai tay trống trơn, nhàn nhã tự tại.
Thiếu gia, từ khi nào mà trù nghệ của ngươi lại tốt như vậy!" Ở bên ngoài không cần tuân theo quy củ, Bạch Ngọc cũng thoải mái hơn ngày thường rất nhiều, gắp đồ ăn vào bát, lẩm bẩm nói.
Bào ngư tươi sống, cá nướng, khoai sọ hầm thuốc bắc, gà xé sợi nấu với đậu mầm, cá viên trân châu... Hơn mười món ăn, món nào cũng bắt mắt, ngon miệng đến mê người, nhìn thôi cũng khiến mọi người giơ ngón tay cái lên.
Tư Thiên Hoán liếc mắt nhìn hắn, cười như không cười nhìn Tô Tiểu Vũ, "Hỏi phu nhân đi." Hắn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ phu nhân, làm mọi người quanh bàn ăn đều cười.
Tô Tiểu Vũ chợt nghe hai chữ phu nhân, còn chưa kịp thích ứng, đè nén cảm xúc trên mặt, mới tức giận than thở, "Kiếp trước!"
"Ha ha..." Trong lúc nhất thời, trong phòng đầy tiếng cười.
Mọi người đều đang cười, Tư Thiên Hoán cũng cười, nhưng trong mắt đầy u buồn, kiếp trước... Nhưng vẫn mỉm cười, vì sao lòng của hắn lại đau như vậy?
Tư Thiên Hoán và Tô Tiểu Vũ tâm linh tương thông, hắn đau lòng, Tô Tiểu Vũ cũng
đau một chút, hơi ngẩng đầu, lo lắng nhìn Tư Thiên Hoán, thấy hắn không phát hiện mình đang nhìn hắn, vẻ lo lắng trong mắt càng nhiều hơn.
"Nhanh ăn đi, nếu không sẽ nguội." Tô Tiểu Vũ mím môi, nở nụ cười, gắp một miếng thịt gà đặt vào trong bát hắn, "Món chàng thích nhất."
Tư Thiên Hoán thu lại suy nghĩ, ôn nhu cười với nàng, gắp thịt gà bỏ vào miệng, nhưng tay đột nhiên dừng lại, cho tới bây giờ hắn chưa từng nói với nàng mình thích ăn thịt gà, làm sao nàng biết được? Sắc mặt tỏ vẻ không hiểu nhìn nàng một cái, tiếp tục nhai, trên mặt lại thản nhiên cười.
Nhưng Tô Tiểu Vũ lại không xem nhẹ sắc mặt của hắn, trong lòng càng nghi ngờ.
Một bàn ăn không khí hoà thuận vui vẻ, giống như người một nhà đang dùng bữa cơm đoàn viên, chủ tớ như thế, có lẽ trên đời này chỉ có mình bọn họ.
Sau khi cơm no rượu say, Bạch Thuật tựa lưng vào ghế, Tư Thiên Hoán liếc hắn một cái, nói, "Dọn dẹp đi."
"Vì sao lại là ta?" Bạch Thuật trừng mắt, kinh ngạc hỏi.
Tư Thiên Hoán hừ nhẹ, "Ăn uống không phải trả tiền, còn chịu dọn dẹp sao?" Hồi nãy xuống bếp bưng đồ ăn cũng không thấy hắn đâu.
Bạch Thuật yên lặng đứng lên trong tiếng cười của mọi người, mặt không chút thay đổi nhìn Tư Thiên Hoán nửa ngày, cuối cùng bưng một đống chén bát đi ra ngoài, vừa đi vừa mắng, làm mọi người cười lớn hơn nữa.
Bạch Thuật vào phòng bếp, mấy gã đầu bếp đều sửng sốt, vừa rồi một đám người đẹp như tiên xuống nấu cơm, bây giờ lại thêm một tiên nhân khác dọn bát đũa xuống, đám người này rốt cuộc là ai? Rõ ràng đều rất cao quý, sao có thể làm những việc này...
Bạch Thuật ra khỏi phòng bếp dưới ánh nhìn kỳ dị của mọi người, vẻ mặt rối rắm chậm rãi chạy trốn, sau đó lại trở lại lạnh nhạt, một thân bạch y đứng trong hoa viên vào giữ đêm khuya, ngắm trăng, đôi mắt phượng khó hiểu, lúc ăn cơm, có vẻ Bạch Lê rất khác thường, rốt cuộc là tại sao?
"Ngươi cảm nhận được cái gì?" Đột nhiên giọng nói của Tô Tiểu Vũ vang lên phía sau hắn, Bạch Thuật sửng sốt, kinh ngạc nhìn Tô Tiểu Vũ, " Sao ngươi lại ra đây?"
Tô Tiểu Vũ bĩu môi, nàng nói muốn đi nhà xí, ai dám nhiều lời?
"Ngươi cũng cảm nhận được." Bạch Thuật nhíu mày, sau đó bật cười, bọn họ tâm linh tương thông, Bạch Lê khác thường, sao Tô Tiểu Vũ lại không phát hiện ra chứ.
"Thịt gà..." Tô Tiểu Vũ nhíu mi, đột nhiên hỏi, "Hắn thích ăn thịt gà?"
"Đúng, không phải ngươi cũng biết sao? Sao còn hỏi ta?" Bạch Thuật càng kinh ngạc, vừa rồi hắn nghe thấy Tô Tiểu Vũ nói Bạch Lê thích ăn thịt gà nhất, sau đó còn gắp cho hắn ăn, sao lại hỏi hắn?
Tô Tiểu Vũ thản nhiên nhìn hắn, chậm rãi lắc đầu, "Ta không biết hắn thích ăn thịt gà." Đó là nàng nói theo bản năng, cũng không biết vì sao, Hoán chưa từng nói với nàng mình thích ăn cái gì, nàng cũng sơ ý, không hỏi hắn.
Bạch Thuật biến sắc, sau đó lịa đạm bạc cười, nhún nhún vai nói, "Nghĩ nhiều như vậy làm gì, đi thôi."
Tô Tiểu Vũ cũng thấy sắc mặt hắn ngưng trọng, biết hắn không muốn nói, cũng không bắt buộc, cười nhẹ, chuẩn bị rời đi.
Bạch Thuật thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại thấy Tô Tiểu Vũ đột nhiên quay đầu, sợ đến mức nín thở, nửa vời, rất khó chịu.
Mắt Tô Tiểu Vũ sâu như vực thẳm, trầm tĩnh thâm thúy, giống nhau có thể nhìn rõ lòng người, thản nhiên cười đạm bạc nhìn Bạch Thuật, sau một lúc lâu, xoay người rời đi.
Bạch Thuật thu hồi nụ cười lại, rũ mắt xuống, có lẽ hắn che giấu rất tốt, nhưng Tô Tiểu Vũ quá sâu sắc, chắc chắn nàng đã nhìn ra, hắn và Bạch Lê có chuyện gạt nàng, nhưng, Bạch Lê có nguyện ý nói cho nàng biết hay không, thì phải xem nàng rồi, trực giác, Bạch Lê và Tô Tiểu Vũ kỳ lạ, chắc chắn có liên quan đến sức mạnh bí ẩn trong cơ thể Tô Tiểu Vũ.
"Ta nghĩ nàng sẽ đi rất lâu mới về." Tư Thiên Hoán đứng trong phòng, thản nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ cái gì, sau khi nghe thấy bên cạnh truyền đến tiếng bước chân, thu hồi suy nghĩ, quay đầu thản nhiên cười nói.
Khóe miệng Tô Tiểu Vũ nhếch lên, nhất thời không nói gì, chàng dám đi một mình thử xem.
"Không phải muốn đi dạo chợ đêm sao? Đi thôi." Tư Thiên Hoán phủ thêm áo choàng trắng cho Tô Tiểu Vũ, tuy rằng là mùa xuân, nhưng buổi tối vẫn hơi lạnh.
Tô Tiểu Vũ gật đầu, nghe thấy Khúc Ngâm đã đóng cửa lại, kéo tay Tư Thiên Hoán đi ra ngoài.
Màn đêm phủ xuống, trên đường lớn nháo như trước, đèn hoa đăng đủ màu sắc rực rỡ chiếu sáng khắp nơi, đủ loại quán nhỏ ở hai bên, cao giọng thét to mời khách, diienxdafnnleqydoon giọng ca du dương không biết từ chỗ nào truyền đến, phiêu đãng trên đường phố, rõ ràng không hợp với tiếng la hét bán hàng, kỳ dị nhưng không làm người ta cảm thấy ngột ngạt.
"Nhiều người lắm, qua đó không tiện, giải tán đi." Tư Thiên Hoán đứng trước khách sạn, thản nhiên nói, vừa dứt lời, kéo Tô Tiểu Vũ biến mất không thấy bóng dáng.
Khóe miệng Khúc Ngâm hung hăng co rút, mắt lộ chút hung ác, "Chết tiệt, chỉ một lát cũng không chịu nhường Tiểu Vũ cho ta!" Lòng dạ hẹp hòi, hẹp hòi!
Bạch Thuật bất đắc dĩ lắc đầu, phất quạt, "Đi thôi, ta đưa ngươi đi dạo." Khúc Ngâm cũng đáng thương, tuy rằng ới gặp lại Tiểu Vũ đã mấy ngày, nhưng thời gian ở chung cũng không nhiều, thật đáng thương.
Khúc Ngâm gật đầu, bình tĩnh đi theo phía sau Bạch Thuật, Bạch Thuật có chút xấu hổ nhìn nàng, hắn thật sự rất muốn nói, nàng phụng phịu như vậy, sẽ làm người khác nghĩ hắn phụ bạc nàng, như vậy không tốt, không tốt.
Cũng may cơn tức của Khúc Ngâm nhanh chóng biến mất giữa phố chợ đêm, thiên tính mua sắm của nữ nhân phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, bất tri bất giác mua một đống đồ, Bạch Ngọc theo phía sau, tay ôm đầy đồ, nhìn về phía Bạch Thuật cầu cứu, rõ ràng trong cung cái gì cũng có, lại còn mua hăng say như vậy.
Bạch Thuật tỏ vẻ lực bất tòng tâm, lấy cây quạt che miệng, thấp giọng nói, "Đây là nữ nhân." Dứt lời, tự mình đi đến một quán nhỏ phía trước, cầm một cái gương đồng lên xem, đột nhiên nở nụ cười, kêu chủ quán gói lại, chậm rãi đuổi theo Bạch Ngọc, Khúc Ngâm đi trước vẫn vui vẻ mua sắm, trong tay còn cầm mấy que kẹo hồ lô, thật không biết nếu Tư Thiên Hoàng nhìn thấy bộ dáng nàng như vậy, còn muốn nàng không.
"Chủ tử, không phải ngươi nói nữ nhân mới mua mấy thứ này sao?" Bạch Ngọc nhìn trong tay Bạch Thuật có cái gì đó, nghi hoặc trêu tức nói.
Bạch Thuật dừng chân một chút, giơ cây quạt lên gõ xuống đầu Bạch Ngọc, trên người Bạch Ngọc đều là đồ của Khúc Ngâm, vốn không thể trốn, một tiếng kêu thanh thúy vang lên, làm cho hắn bực mình.
Bên kia, Bạch Nhất và Ngân Diện vừa đi vừa nói chuyện phiếm, nhanh chóng trở thành bằng hữu, đi theo phía sau Thừa Phong và Tây Vân, cười cười nói nói, Liễu Nguyệt giương mắt nhìn Tây Vân và Thừa Phong đấu võ miệng, quay đầu nhìn đôi huynh đệ tốt, đột nhiên cảm thấy mình bị bỏ rơi, thở dài một hơi, đi đến bên cạnh quầy trang sức, tùy ý lật tới lật lui.
Bên cạnh đột nhiên tối sầm lại, Liễu Nguyệt ngẩng đầu theo bản năng, đã thấy một người mặc áo choàng đen đi ngang qua, mặt che kín, Liễu Nguyệt hơi nhíu mi, hơi thở trên người hắn... Quá áp lực.
"Sao vậy?" Tây Vân ngại Thừa Phong đối nghịch với mình, phồng má muốn đi tìm Liễu Nguyệt, đã không thấy bóng dáng nàng đâu, lòng trầm xuống, chạy nhanh về phía trước, thấy nàng đứng ngẩn người ở đó, nghi hoặc hỏi.
Liễu Nguyệt lắc đầu, "Vừa rồi ta mới thấy một người rất kỳ lạ." Hơi thở của hắn thật sự rất áp lực, tuy rằng chỉ lướt qua nàng, nhưng nàng lại cảm thấy khó thở, kỳ quái.
Tây Vân nghi hoặc nhìn sang bên cạnh, "Không có ai hết."
"Đi thôi, đến phía trước nhìn xem." Liễu Nguyệt bật cười, kéo Tây Vân đi về phía trước đi, đột nhiên nhíu mày, "Sao vậy, không cần Thừa Phong của ngươi nữa?"
“ Nam nhân đó rất đáng ghét!" Tây Vân bĩu môi, oán giận như một đứa nhỏ, lập tức nhận thấy ý của nàng, mặt đỏ lên, "Cái gì mà Thừa Phong của ta, hắn không phải của ta!"
Liễu Nguyệt cười như không cừoi, không hiểu "A" một tiếng, làm Tây Vân càng đỏ mặt.
Thừa Phong thấy Tây Vân và Liễu Nguyệt đã tới nơi, cười nhẹ, thấy Tây Vân đỏ mặt, có chút lo lắng hỏi, "Sao vậy? Sao mặt lại đỏ như vậy."
"Phốc!" Liễu Nguyệt bật cười, không đành lòng nhìn Tây Vân đỏ mặt nữa, thật sự là nam nhân phong tình ngu ngốc.
Tây Vân hung tợn trừng mắt nhìn Thừa Phong, kéo Liễu Nguyệt bỏ chạy, để lại Thừa Phong đứng đó một mình, trưng ra bộ mặt nghi hoặc.
"Liễu Nguyệt, Tây Vân làm sao vậy?" Thừa Phong thấy Tây Vân như bánh bao đứng lại, giữ chặt tay Liễu Nguyệt hỏi.
Liễu Nguyệt không nói gì ôm trán, nhìn hắn một lúc lâu, thở dài, "Ngày thường ngươi rất khôn khéo, sao cứ gặp phải chuyện liên quan đến Tây Vân là trở nên ngốc vậy."
Khóe miệng Thừa Phong co rút, cười nhìn Tây Vân ngây ngốc như cái bánh bao, trong mắt đầy sủng nịch, "Ngốc sao?"
"Hết thuốc chữa rồi." Liễu Nguyệt lắc đầu, "Ta khuyên ngươi nhanh chóng thổ lộ đi, nàng cũng có cảm giác với ngươi." Nhưng nha đầu ngốc này phỏng chừng cũng không biết mình thích Thừa Phong.
"Thật sao?" Hai mắt Thừa Phong sáng ngời, thấy Liễu Nguyệt cười trêu tức mình, cũng không cảm thấy xấu hổ, bình tâm lại, ôn nhuận cười, phe phẩy cây quạt, phong độ đi tới trước mặt Tây Vân, thấy nàng mạnh mẽ cắn bánh bao, hỏi, "Buổi tối chưa ăn no sao?"
Động tác của Tây Vân cứng đờ, tức giận trừng mắt liếc hắn, xoay người bỏ đi, diiexnndafnle.quýdonn do tâm tình nàng không tốt! Cũng không biết vì sao, vừa rồi trong lúc vô tình thấy Thừa Phong và Liễu Nguyệt cười cười nói nói, trong lòng lại không thoải mái, bọn họ lớn lên với nhau, nói chuyện với nhau cũng bình thường, rốt cuộc nàng làm sao vậy?
Tất nhiên Thừa Phong không biết suy nghĩ trong lòng nàng, hơi nhíu mi, thật lâu sau, cười khổ, "Nàng ghét ta mới đúng." Rất ít khi Tây Vân cho hắn sắc mặt hoà nhã, sao Liễu Nguyệt có thể cảm thấy nàng có cảm giác với mình?
Liễu Nguyệt mặc kệ hắn, mắt nhìn về phái thanh lâu ở phía trước, mắt sáng lên, "Các ngươi về đi, không cần xen vào việc của ta."
Ngân Diện thấy kỳ quái nhìn Liễu Nguyệt, thấy nàng vào thanh lâu, khóe miệng run rẩy, chó không đổi được thói quen ăn phân!
"Nàng đi vào trong đó làm gì?" Bạch Nhất khó hiểu, rất khϊếp sợ, một nữ nhân vào thanh lâu làm gì, nhìn tư thế của nàng, hình như là muốn qua đêm ở đó?
"Lấy kinh nghiệm." Ngân Diện bĩu môi, nói, "Liễu Nguyệt phụ trách tình báo cho Vũ các, cho nên nàng mở một thanh lâu, đến chỗ nào nàng cũng vào thanh lâu, nói là để học hỏi kinh nghiệm." Tuy rằng thanh lâu của nàng hoạt động rất tốt.
Bạch Nhất đau đầu, hắn biết thanh lâu quán trà là nơi thu thập tin tình báo tốt nhất, nhưng biểu hiện của Liễu cô nương không phải quá nhiệt tình sao.
" Nếu chúng ta không nhanh chân đến xem, một cô nương như nàng..." Dù sao Bạch Nhất không biết gì về Liễu Nguyệt, nên lo lắng hỏi.
"Dù cho khách làng chơi có chết hết nàng cũng không sao." Thừa Phong bị thái độ của Tây Vân đả kích, cho nên hắn cũng muốn đả kích người khác, lạnh lùng nói, lại đuổi theo Tây Vân.
Bạch Nhất kinh ngạc, "Thừa Phong nói chuyện rất nho nhã mà, sao lại..." Sao lại như vậy, aiz, nói toạc hết ra như thế?
"Hắn giả bộ đó, ở chung lâu một chút ngươi sẽ biết." Ngân Diện cũng không giải thích cách bọn họ sống chung, cười gượng hai tiếng, chủ tử tùy tiện đã thành thói quen, không thèm quản bọn họ, bởi vậy bọn họ cũng rất tùy.
Bạch Nhất đau đầu, đột nhiên rất hứng thú với những thuộc hạ bên cạnh Vương phi.
Ở bên này bọn họ thoải mái, hoà thuận, vui vẻ, tự tại ngắm nhìn khắp nơi, nhưng không ai nghĩ tới, phía Tư Thiên Hoán và Tô Tiểu Vũ lại không hề thái bình.