Chương 4-2: Cổ độc sinh tử (2)

Tô Tiểu Vũ bị hành vi càn rỡ của hắn

làm cho đứng người, sống hơn mười năm, lần đầu tiên gặp được kẻ xấu xa đến cực

điểm, nhưng nghĩ đến kế hoạch của nàng, không khỏi hít sâu một hơi, đè ép sát ý

đang dâng lên.

Chẳng những

không tức giận, ngược lại nụ cười càng thêm đơn thuần, hồng y nam tử thấy vậy,

ý cười sâu hơn, hắn không bỏ qua ánh sáng lạnh trong mắt vật nhỏ, đây là hắn

đang muốn tự tìm xui xẻo sao?

“Vật nhỏ,

nói một chút suy nghĩ của ngươi, hử?” Người nào đó dường như cho rằng không có

phát sinh những thứ vừa nãy, nâng đầu lên, hơi mở to mắt, tò mò nhìn Tô Tiểu

Vũ, dáng vẻ như ham học hỏi, ánh mắt đó đơn thuần không thua chút nào Tô Tiểu

Vũ.

“Ý nghĩ của

ta là ……”

Tô Tiểu

Vũ nghe vậy, nháy mắt một cái, nói từng chữ từng chữ, còn chưa nói xong, nhón

chân lên, hôn hồng y nam tử.

Hồng y

nam tử nghĩ tới trăm nghìn khả năng, duy chỉ có không nghĩ tới nàng sẽ chơi đùa

kiểu yêu thương như thế này, sững sờ chốc lát, tâm trạng cảnh giác, nhưng lười

chẳng muốn đi phỏng đoán rốt cuộc nàng muốn làm gì, ý cười nhuộm đẫm con ngươi

màu hổ phách, ôm chặc hông của nàng, từ bị động thành chủ động.

Hắn chưa

từng hôn qua, nhưng bản năng nam nhân dẫn dắt tất cả động tác của hắn, nhẹ

nhàng liếʍ cánh môi non mềm như nụ hoa đào của Tô Tiểu Vũ, trong lòng tràn đầy ấm

áp, đôi mắt đẹp khẽ nhắm lại, che lại say đắm trong đó.

“Ta tên Bạch

Lê.” Thấp giọng nỉ non, ngay sau đó nhanh chóng cạy cái miệng nhỏ nhắn của nàng

ra, hút lấy mật ngọt thơm ngát thuộc về nàng, tuy thoải mái nhưng không quên cảm

thấy khó hiểu, vật nhỏ này vì sao phối hợp như vậy, không chờ hắn hắn thắc mắc

xong, thì đã có câu trả lời.

Trong cổ

họng chợt lạnh, một viên thuốc lạnh như băng lăn vào trong miệng hắn, Tô Tiểu

Vũ đúng lúc này hung hăng đẩy hắn ra.

Đè xuống

khô nóng trên mặt, Tô Tiểu Vũ nhàn nhạt liếc nhìn trong nháy mắt tản mát ra hơi

thở nồng nặc nguy hiểm, hừ lạnh nói, “Ngươi không phải muốn biết suy nghĩ của

ta sao, chính là đây.”

“Hạ độc?”

Hắn híp mắt mang theo nguy hiểm, tôn quý bá đạo không hề che giấu nữa, khí thế

bức người, trong lòng không vui tới cực điểm, “Ngươi vì hạ độc, có thể tùy tiện

hôn nam nhân?”

Lời vừa

ra khỏi miệng, giống như là trượng phu bắt được thê tử hồng hạnh xuất tường, có

mùi chua như giấm, muốn che đi nhưng không thể che được.

Tô Tiểu

Vũ nghe vậy sửng sốt, lập tức tức giận, đã chuẩn bị xong giải thích bây giờ

toàn bộ đều quăng hết, không suy nghĩ nguyên nhân bộc phát khí chất lạnh lẽo,

nghiến răng nghiến lợi hừ lạnh, “Hạ độc? Đừng cho là ta không ngửi thấy được

trên người ngươi có mùi cỏ Tuyết triết, ta hạ là cổ độc”

Cỏ Tuyết

triết cực kỳ quý hiếm, ăn hai gốc liền có thể điều dưỡng ra thể chất bách độc bất

xâm, những thứ này nàng đã quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn nữa, làm sao

nàng có thể phạm sai lầm đơn giản như vậy, cho nên, nàng hạ chính là cổ độc.

“Cái gì cổ

độc?”

Nghe vậy,

Bạch Lê không tức giận nữa, có phần cảm thấy hứng thú hỏi, không nhìn ra nửa phần

sợ chết.

“Cổ độc

sinh tử, sau này, ngươi chỉ có thể nghe ta.”

Vẻ mặt Tô

Tiểu Vũ trong trẻo lạnh lùng, trào phúng nhìn hắn một cái, xoay người rời đi, hắn

không phải muốn nàng trở thành nữ nhân của hắn sao, bây giờ trúng cổ độc sinh tử,

xem ai mới là chủ trò chơi.

Bạch Lê

nhìn bóng dáng nàng rời đi, không có đuổi theo, mà trầm thấp nở nụ cười, cặp mắt

kia trong suốt, giờ phút này lộ vẻ tình thế bắt buộc.

Cổ độc

sinh tử, người trúng cổ và người hạ cổ sinh mạng sẽ gắn liền nhau, nếu người hạ

cổ chết, người trúng cổ sẽ chết, ngược lại, sẽ không sao, hắn đúng là đã xem

thường vật nhỏ này, y thuật và độc thuật đều rất lợi hại, không hổ nữ nhân hắn

coi trọng.

Nhưng khiến

cho hắn vui vẻ nhất, không phải là năng lực của Tô Tiểu Vũ, mà là ẩn ý trong lời

nói kia, cổ độc sinh tử, một người cả đời chỉ có thể chứa được một viên, mà

nàng đút viên kia cho hắn, mang ý nghĩa, nàng là một người hạ cổ hắn, chính là

……

Bạch Lê đứng

thẳng người, thu hồi nụ cười, khí chất tà mị vô cùng, còn dư lại vẻ tôn quý tự

nhiên và khí phách, ngưng mắt nhìn phương hướng Tô Tiểu Vũ rời đi, thật lâu

không thu hồi ánh mắt, sau một lúc, cổ họng giật giật, dường như nuốt thứ gì xuống.

Cổ độc

sinh tử sao? Ngược lại là một thứ tốt .