Edit: Lãnh Thiên Nhii.
Không phải lần đầu tiên hôn nàng, nhưng lại là lần đầu tiên sau khi nàng thích hắn, tư vị trong đó, tự nhiên không giống nhau.
Nhẹ nhàng liếʍ cánh môi của nàng, thấy nàng co rúm lại cảm thấy buồn cười, há miệng, ngậm môi dưới của nàng, nhẹ nhàng gặm cắn, mυ"ŧ vào, bàn tay đặt ở sau đầu nàng, một bàn tay khác khẽ vuốt, cảm thấy nàng từ từ buông lỏng thân thể, trong mắt thoáng qua nụ cười.
Tô Tiểu Vũ hé nửa mí mắt, tay nhỏ bé níu lấy y phục của hắn, có chút luống cuống nghĩ lui về phía sau, đầu lại bị đè xuống, không khỏi khẽ mở ra hai mắt, cảm giác tê dại từ trên môi truyền khắp toàn thân, chọc cho thân thể nàng khẽ run, càng muốn lui ra.
"Vũ nhi, chớ tránh." Cắn môi của nàng, Tư Thiên Hoán cưng chiều nhìn nàng một cái, "Còn nữa, nhắm mắt lại." Giọng nói thật thấp, mang theo mê hoặc nhàn nhạt, Tô Tiểu Vũ giống như bị đầu độc, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Hài lòng cười một tiếng, Tư Thiên Hoán cũng khẽ hé mở con ngươi, đầu ngón tay đột nhiên điểm trụ huyệt vị nào đó của nàng, liền thấy thân thể nàng run lên, miệng nhỏ mở ra, trong nháy mắt đầy tràn bọt nước, hình như thẹn thùng nàng nhìn về phía Tư Thiên Hoán.
Bị nàng nhìn trên người chảy qua một luồng nhiệt lưu, Tư Thiên Hoán rên lên một tiếng, con ngươi trầm lại một cái, trực tiếp nhắm mắt lại, hung hăng hôn lên môi nàng, mà trong lúc nàng vô tình giật giật đầu lưỡi, trong đầu hắn oanh một tiếng, hoàn toàn mất đi lý trí, thân thể một nghiêng, đè nàng xuống đất.
Ngơ ngác không biết đã qua bao lâu, Tô Tiểu Vũ đột nhiên cảm thấy trước ngực mát lạnh, trên môi chợt nhẹ, trong đầu khôi phục một tia thanh minh, mở hai mắt ra, phát hiện vạt áo của mình giờ đã mở rộng, vốn khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ thắm lại càng thêm đỏ hơn đỏ triệt để.
"Tư Thiên Hoán!" Tô Tiểu Vũ gầm nhẹ một tiếng, dùng sức đẩy hắn ra, ngồi thẳng người, tay chân luống cuống cầm quần áo che lại kỹ lưỡng, nhẹ nhàng mím môi cái miệng nhỏ nhắn có chút đau, chỗ quai hàm hơi đau, ủy khuất khiến người ta thương.
Bị đẩy ra thần trí Tư Thiên Hoán cũng lập tức trở về, ý thức được mình vừa làm cái gì, trên mặt thoáng qua ửng đỏ, chột dạ nhìn về phía Tô Tiểu Vũ, "Vũ nhi, thật xin lỗi, là ta nóng lòng" Nói xong, kéo Tô Tiểu Vũ vào trong ngực, thay nàng tỉ mỉ sửa sang lại áo, nhìn ánh mắt nàng xinh đẹp lúng liếng, môi đỏ mọng vi sưng, gò má đỏ bừng, ánh mắt hắn tối sầm lại, hít một hơi thật sâu mới đè xuống trái tim tà niệm.
Đầu Tô Tiểu Vũ đã đủ thấp không thể thấp hơn nữa, nghe được hắn nói, trong lòng ảo não, đưa tay hung hăng bấm một cái trên cánh tay hắn.
"A, Vũ nhi, ngươi mưu sát phu quân!" Thân thể Tư Thiên Hoán cứng đờ, ủy khuất nói, lại cảm thấy sức lực bóp tay nặng hơn, thở dài, bất đắc dĩ cười cười.
"Ta sai rồi, chớ không để ý tới ta." Tư Thiên Hoán thấy nàng vùi đầu vào ngực mình, thế nào cũng không chịu ngẩng lên, giọng điệu không khỏi mềm nhũn, nhẹ giọng dụ dỗ, trước kia thật đúng là không nhìn ra, vật nhỏ rất hay xấu hổ như vậy.
Tô Tiểu Vũ núp ở trong ngực hắn, từ từ bình phục tâm tình, đầu óc cũng bắt đầu rõ ràng, cảm giác trong lòng có nhiều chỗ gì đó không đúng, làm sao chuyện có thể phát triển đến bước này......
"Tư Thiên Hoán, vừa nãy ngươi giả bộ khổ sở!" Tô Tiểu Vũ chợt ngẩng đầu lên, trong đôi đôi mắt đẹp tất cả đều là nổi giận, nếu không phải hắn khổ sở muốn rời khỏi, thì cũng sẽ không xảy ra tất cả chuyện phía sau.
"Thông minh." Tư Thiên Hoán hí mắt cười giống như hồ ly, "Ngoan, không tức giận, nàng tức giận lòng ta đau." Theo nụ cười hài hước của hắn, không khí kiều diễm vừa nãy tiêu tán đi không ít.
Tô Tiểu Vũ bực mình, hai mắt nhắm nghiền, thở ra một ngụm thật dài, lần nữa mở mắt thì đã là một mảnh trong suốt, yên lặng nhìn Tư Thiên Hoán, "Về sau không cho phép gạt ta."
"Được!" Chỉ cần vật nhỏ không tức giận, muốn hắn làm gì đều được, Tư Thiên Hoán thẳng thắn đáp ứng, nhưng lại nghiêm túc hỏi nàng, "Không giận?"
Tô Tiểu Vũ nhàn nhạt nhìn hắn một cái, gật đầu, thật ra thì vốn dĩ nàng không còn tức giận.
"Chuyện của ta, Bạch Thuật cũng đã nói với ngươi." Những việc này, nếu muốn chính hắn mở miệng, hắn thật sự không biết nói từ đâu, đã có người giúp hắn nói, ngược lại bớt việc.
Nghĩ đến chút chuyện trước kia, mặc dù hơi khó chịu nhưng bởi vì có Vũ nhi ở đây, trong lòng hắn thoải mái rất nhiều, nhưng ít nhiều gì vẫn sẽ khổ sở, giữa hai lông mày trong lúc không chú ý toát ra bi thương, Tô Tiểu Vũ nhìn mắt hắn, chỉ cảm thấy đau lòng.
"Về sau không cho phép ngươi nhớ mẫu hậu." Tô Tiểu Vũ mím môi, giọng nói nhẹ nhàng nhàn nhạt, lại mang theo tuyệt đối bá đạo.
Đột nhiên cảm động dâng vào trái tim, Tư Thiên Hoán ôn nhu cười, giống như gió xuân, dịu dàng xoa tóc vật nhỏ, hắn thật may mắn nhặt được bảo bối.
"Ngươi có nghe ta nói không?" Tô Tiểu Vũ nửa ngày không nghe thấy câu trả lời, ngẩng đầu lại thấy hắn nhìn mình ngẩn người, nguy hiểm nheo mắt lại.
"Nghe được." Cười khẽ một tiếng, thường ngày người này tà khí liều lĩnh, bây giờ lại ôn thuận như ngọc.
"Về sau không cho phép nhường cho Tư Thiên Hiểu." Tô Tiểu Vũ rất bao che người, nếu đã hiểu tâm ý của mình, Tư Thiên Hoán liền bị nàng tính vào hàng ngũ người nàng muốn bảo vệ, "Nếu không, ngươi nhường cho hắn cái gì, ta liền giành cái đó trở lại."
"Vũ nhi nói gì, thì chính là cái đó." Tư Thiên Hoán nhẹ nhàng ấn một nụ hôn lên trán nàng, như như lông vũ lướt qua trái tim Tô Tiểu Vũ.
"Thật dễ nói chuyện." Sờ chỗ nhột trên trán, Tô Tiểu Vũ hờn dỗi, Tô Tiểu Vũ không biết mình ở trước mặt Tư Thiên Hoán, đã rất khó nhìn ra nàng là Các chủ Vũ các lạnh nhạt cơ trí, nàng cũng như những nữ tử khác yếu ớt dịu dàng.
Tay Tư Thiên Hoán gõ nhẹ trán nhàng một cái, thấy nàng trợn mắt nhìn, đột nhiên cảm thấy rất hạnh phúc, cũng may, là hắn gặp nàng trước, cũng may, nàng cũng thích hắn.
"Muốn tắm thay y phục sao?" Tư Thiên Hoán ôm nàng, ngồi trên mặt đất nửa ngày, một thân bụi bẩn, vật nhỏ thích sạch sẽ, sợ đã sớm không chịu nổi.
"Trở về thay." Tô Tiểu Vũ gật đầu một cái, vỗ vỗ, như không có việc gì nói.
Tư Thiên Hoán dịu dàng cười, che lại tinh quang đáy mắt, yên lặng dắt bàn tay nhỏ bé của nàng, cau mày nói, "Tại sao tay lại lạnh như thế?"
"Thể chất thiên hàn." Tô Tiểu Vũ ngẩng đầu cho hắn một nụ cười, được người quan tâm, tâm tình không tệ.
Thể chất thiên hàn? Đáy mắt Tư Thiên Hoán càng sâu, "Đi vào phòng ta."
"Oh." Tô Tiểu Vũ ngoan ngoãn gật đầu, bên trong con ngươi cụp xuống thoáng qua hài hước, chậc chậc, an phận không tới nửa khắc lại bắt đầu tính toán nàng.
"Chỗ ta có thuốc tắm, thường xuyên ngâm có thể thay đổi thể chất." Tư Thiên Hoán đạt được mục đích, tâm tình cực tốt.
Tô Tiểu Vũ chỉ cười không nói, thuốc tắm sao? Nàng thật không biết người nào điều có thể điều chế thuốc tắm tốt hơn được bồn tắm của nàng ở Vũ các.
Đã đến nơi ở Tư Thiên Hoán, Tô Tiểu Vũ lại một lần nữa cảm thán Bạch phủ của hắn tiền nhiều như nước.
"Ngươi thật đúng là thích ngọc." Tô Tiểu Vũ vừa nhìn, bị màu xanh biếc trước mắt làm hoa mắt, trừ nóc nhà là cọc gỗ, sàn nhà, bàn ghế, giường, không một cái nào không phải từ ngọc thạch chế thành.
"Làm gì có thương nhân nào không thích ngọc." Tư Thiên Hoán tìm cái ghế khẽ dựa, lười biếng ngồi.
"Lắm tiền nhiều ngọc." Khóe miệng rựt rựt, Tô Tiểu Vũ quay lưng đi, lười phản ứng lại hắn, chóp mũi vừa động, tìm theo mùi thuốc đi tới hồ tắm, đợi đến lúc lại gần một chút, đáy mắt bỗng sáng lên.
"Hỏa viêm!"