"Ấn nhi cô nương
không ngồi xuống sao?" Tô Tiểu Vũ ngồi xuống trên ghế ở sau lưng, tùy ý
chỉ vào ghế trúc trước mặt, tư thái thanh thản, lại ưu nhã cao quý.
"Đa tạ Tô cô nương, nô tỳ thân phận ti tiện, không dám ngồi." Lời Ấn nhi
tuy nói như vậy, thế nhưng vẻ mặt cao ngạo lại không che giấu nửa phần,
trong lòng hết sức khinh bỉ Tô Tiểu Vũ, nào có chủ tử nào sẽ ngồi chung
cùng hạ nhân, sợ là này mấy năm cuộc sống không bằng người làm khiến cho trong xương nàng chỉ có hèn mọn, đáng tiếc cho tướng mạo này.
"Thật sự không ngồi sao?" Tô Tiểu Vũ nhíu mày, ánh sáng lóng lánh trong mắt quỷ dị.
"Tô cô nương, nô tỳ thật không thể ngồi." Ấn nhi không nhịn được nói xong,
đột nhiên cảm thấy có gì không đúng, không đợi nàng nghĩ rõ ràng, trước
mắt một mảnh hoảng hốt, mất đi ý thức.
"Chủ tử Tiểu Vũ ngươi làm
gì vậy?" Tây Vân bò dậy, vỗ vỗ bụi trên váy, lạnh lùng trợn mắt nhìn Ấn
nhi một cái, thấy ánh mắt nàng đờ đẫn, không khỏi tò mò hỏi.
Tô
Tiểu Vũ nghe vậy, nụ cười dần dần hiện lên ý lạnh, "Người của ta, không
ai được phép động." Tuy thực lực Vũ các mạnh, Vũ các đối phó phủ tướng
quân dư dả, nhưng nếu trực tiếp chống lại Đức vương, vẫn có phiền toái,
nếu không phải như thế, nàng làm sao có thể để cho Tây Vân bị Trưởng Tôn Thanh Thanh bắt quỳ xuống.
"Chỉ biết chủ tử Tiểu Vũ tốt nhất,
chủ tử Tiểu Vũ nói cho người ta đi, ngươi hạ thuốc gì?" Tây Vân mắt to
khẽ cong, cười híp mắt hỏi, thấy ánh mắt Ấn nhi vẫn đờ đẫn như cũ nhìn
tới chỗ nàng mới quỳ, giống như bình thường, trong lòng càng tò mò, chủ
tử Tiểu Vũ độc thuật giỏi vô cùng, không biết lần này dùng cái gì.
"Hồi mộng." Tô Tiểu Vũ búng ngón tay một cái, giữa ngón tay còn sót lại bột
thuốc, nhàn nhạt mà nói ra, hồi mộng, có thể khiến người ta trong mười
hai canh giờ giống như mất tâm giữ vững động tác trước khi trúng độc
không thay đổi, sau mười hai canh giờ, sẽ thấy lại chỗ giống như lúc
không trúng độc, mà trí nhớ trong mười hai canh giờ, đều là lúc chứng
kiến cảnh tượng trước khi trúng độc, nhưng sẽ không ảnh hưởng tới cảm
giác ngày đêm.
"Hồi, hồi mộng." Tây Vân vui mừng nhìn Ấn nhi, đi
lên xoay chung quanh nàng một vòng, nàng biết có chất độc này, nhưng
nàng chưa từng thấy qua, thì ra là chủ tử Tiểu Vũ chế ra, trong mắt nhìn về phía Tô Tiểu Vũ tỏa sáng lấp lánh.
"Đã nói." Tô Tiểu Vũ bật cười, ném bình sứ cho Tây Vân, xoay người trở về phong, làm ầm ĩ hơn nửa ngày, nàng có chút mệt mỏi.
"Ai, chủ tử Tiểu Vũ, Tô Thanh Viễn phái người tới, nói là bảy ngày sau hoàng thất tổ chức thịnh yến, trong thư có mời chủ tử, chủ tử Tiểu Vũ, ngươi
có tham gia không?" Tây Vân hô to.
"Ta có thể cự tuyệt?" Tô Tiểu
Vũ nhíu mày, thịnh yến hoàng thất, mời người đều do Lễ bộ quản lý, nàng
lần nữa được sủng ái, tự nhiên sẽ có trong danh sách mời, hoàng thất
mời, nàng còn chưa có năng lực đi cự tuyệt, mặc dù nàng rất không thích
nơi đó.
"Cũng đúng." Tây Vân gật đầu một cái, lòng tràn đầy vui
vẻ tiếp tục nghịch bình sứ trong tay, thỉnh thoảng đạp Ấn nhi hai cái,
nàng là một trong tứ đại quản sự Vũ các, tiểu nha hoàn này có thể khi dễ nàng sao, nhưng mà Trưởng Tôn Thanh Thanh thật đúng là phách lối, không biết chủ tử Tiểu Vũ sẽ đối phó nàng như thế nào.
Trở lại trong
phòng Tô Tiểu Vũ tựa đầu vào giường, như có điều suy nghĩ nghịch Ngọc
Châu Tử trong tay, Tô Nghệ Tuyền muốn đối phó nàng, bằng sức một mình
nàng ta là không thể, ngược lại nàng thông minh, sẽ tìm người hợp tác.
Nàng ta vốn không hiểu nhiều về Trưởng Tôn Thanh Thanh, nhưng lại biết nàng
vô cùng coi trọng vẻ ngoài của mình, đã sớm bất mãn Tô Nghệ Tuyền nổi
danh cùng nàng, hôm nay nàng đến Khanh Ngọc các gây sự với nàng, chỉ sợ
là do Tô Nghệ Tuyền nói với Trưởng Tôn Thanh Thanh Tô phủ có người hơn
cả nàng.
Trưởng Tôn Thanh Thanh mới đầu không tin, chỉ nhìn nàng
lúc đầu kinh ngạc một cách đơn thuần thì biết rõ, nhưng sau khi nhìn
thấy mình, sợ rằng Trưởng Tôn Thanh Thanh sẽ nghĩ tất cả biện pháp đối
phó nàng.
Nàng Tô Tiểu Vũ không sợ phiền toái, chỉ là, qua một
tháng nữa phải lên đường đi Phong Tịch thành, nàng không muốn phức tạp,
nhưng nếu Trưởng Tôn Thanh Thanh kẹp chặt nàng không thả, lại sinh sự,
nàng sẽ không để ý trực tiếp hủy nàng ta, thần không biết quỷ không hay
gϊếŧ chết một người, quá dễ dàng.
Nghĩ đi nghĩ lại, bất tri bất giác đã ngủ, tỉnh lại lần nữa, sắc trời đã tối.
"Chủ tử Tiểu Vũ, Tô Thanh Viễn cho ngươi mời đi đại đường cùng nhau dùng
bữa." Tây Vân nghe bên trong phòng có động tĩnh, biết Tô Tiểu Vũ đã
tỉnh, vội vàng mở miệng nói.
"Vào đi." Tô Tiểu Vũ nhàn nhạt nói,
trên người đã đổi lại y phục mà tối hôm qua Tô Thanh Viễn đưa tới, y
phục của Bạch Lê cho nàng quá mức quý giá, mặc đồ như vậy sẽ gây ra
phiền toái.
"Chủ tử Tiểu Vũ thật đúng là thông minh, bản thân
không có dây cột tóc, còn biết cầm dây tơ cột lại, Tây Vân còn tưởng
rằng hôm nay nhìn thấy chủ tử tóc tai bù xù đấy." Tây Vân tháo dây tơ,
thuận miệng trêu ghẹo nói.
Người nói vô tâm, nghe có lòng. Thân
thể Tô Tiểu Vũ khẽ cứng đờ, cầm dây cột tóc trên bàn, quấn quanh đầu
ngón tay, ánh mắt chợt lóe, đây chỉ là trùng hợp thôi.
"Chủ tử
Tiểu Vũ, tại sao ngài lại thất thần, thân thể không thoải mái sao?" Tây
Vân thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ trong gương có chút hoảng hốt, lo
âu hỏi.
"Không có." Tô Tiểu Vũ mấp máy môi, cầm cây trâm đơn giản búi lên ba nghìn sợi tóc đen nhánh, thanh tân đạm nhã, khí chất không
nhiễm bụi trần.
Thời điểm chờ Tô Tiểu Vũ đến, Tô Thanh Viễn đã
ngồi xuống cùng ba tiểu thϊếp của hắn, Tô Nghệ Tuyền ngồi bên phải Tô
Thanh Viễn, những nữ nhi thứ khác ngồi sau Tô Nghệ Tuyền là Tô Mục
Duyên, Tô Tình Vũ, Tô Tình Phong.
Kể từ khi Từ Thiến bị hủy dung, liền không xuất hiện ở trên bàn ăn nữa, sợ là không muốn thành chuyện cười cho người khác.
"Phụ thân, ngài không nói thời gian dùng bữa cho muội muội Tiểu Vũ sao?" Tô
Nghệ Tuyền nhìn Tô Tiểu Vũ từ từ đi tới, mỗi lần giơ tay nhấc chân đều
tản ra ưu nhã, khiến trong lòng nàng ghen tỵ càng đậm, nhưng trên mặt
vẫn thể hiện khéo léo đáng yêu, nàng ở trước mặt Tô Thanh Viễn vẫn luôn
là hình tượng này, đây cũng là một trong những nguyên nhân trước kia Tô
Thanh Viễn sủng ái nàng.
Lời vừa nói ra, sắc mặt của người một
bàn hơi đổi, ngày trước Tô Tiểu Vũ không được sủng ái, cho nên chưa từng theo chân bọn họ cùng nhau dùng bữa, lời này của Tô Nghệ Tuyền, rõ ràng đang chế nhạo Tô Tiểu Vũ, hôm nay Tô Tiểu Vũ được tướng quân yêu thích, còn ban Khanh Ngọc các cho nàng, địa vị trực tiếp vượt qua các nữ tử
trong Tô phủ, giờ nói lời này, sợ không ổn.
Mặt Tô Thanh Viễn sầm lại, nhìn Tô Nghệ Tuyền một cái, thấy trên mặt nàng chỉ có hồn nhiên
nên nghĩ nàng có cử chỉ vô tâm, thoáng chậm sắc mặt, nhìn Tô Tiểu Vũ
cười nói, "Tiểu Vũ, ngồi bên trái phụ thân."
Mặc dù đã sớm biết
vị trí kia là chuẩn bị cho Tô Tiểu Vũ, Tô Nghệ Tuyền vẫn đố kị muốn
chết, vị trí kia là nữ chủ nhân phủ tướng quân, nhưng do mẫu thân không
tới, vẫn để trống không, hiện tại Tô Tiểu Vũ ngồi lên, chẳng khác nào
thừa nhận nàng là nữ chủ nhân phủ tướng quân rồi?
Nàng chẳng qua dựa vào khuôn mặt lớn lên giống tiện nhân kia thôi sao, dựa vào cái gì nữa?
"Không cần." Tô Tiểu Vũ nhàn nhạt nhìn vẻ mặt khác nhau của mọi người một cái, cười nhạt cự tuyệt, lúc Tô Thanh Viễn còn chưa kịp đen mặt thì nàng mở
miệng lần nữa, "Tiểu Vũ đa tạ phụ thân ưu ái, chỉ là vị trí kia là của
đại nương, Tiểu Vũ còn chưa đủ tư cách ngồi lên."
Một lời thản
nhiên, tỏ rõ nàng không có ý tranh quyền, khiến Tô Thanh Viễn hài lòng
gật đầu một cái, "Vậy Tiểu Vũ tùy ý ngồi xuống đi, quản gia, mang thức
ăn lên."
Tô Nghệ Tuyền nhìn vẻ mặt Tô Thanh Viễn hài lòng, trong con mắt che kín ý lạnh, lấy lui làm tiến sao? Nàng thật giảo hoạt.
Tô Tiểu Vũ tìm một cái ghế gần mình ngồi xuống, bên trái chính là Tô Tình
Phong, chỉ thấy nàng chớp mắt to, ngơ ngác nhìn mình, sợ hãi than phục
trong mắt kia khiến Tô Tiểu Vũ tức cười, nhưng cũng đối với sự đơn thuần của tiểu muội này sinh lòng hảo cảm, đồng dạng ánh mắt đơn thuần là Tô
Tình Vũ, ánh mắt thanh y nữ tử bên cạnh Tô Thanh Viễn chớp mắt một cái.
Đó chính là Tô Tinh Vũ tỷ muội mẫu thân, không thể chối cãi được, nàng là người thông minh nhất.
Vân Kết hình như nhận thấy ánh mắt Tô Tiểu Vũ, ngẩng đầu, cười nhạt với nàng.
"Nhìn qua Tam nương rất ưa thích muội muội Tiểu Vũ nha."