Edit: susublue
"Y Cốc?" Tư Thiên Hoán đang ôm nàng cũng run rẩy thân thể, lạnh giọng lặp lại.
Tô Tiểu Vũ vô lực dựa vào trong lòng hắn, mất đi nhi tử và đệ đệ khiến nàng đau lòng đến mức khuôn mặt cũng thất thần, oán hận nhìn theo hướng của Y Cốc, gật đầu, "Ta ngửi được mùi hoa Lạc Thần chỉ có ở Y Cốc trên miếng ngọc bội, chỉ có Y Cốc có..."
Y Cốc, Y Cốc, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ, đã gϊếŧ sư phụ, làm Tiểu Khúc Nhi bị thương, bây giờ còn cướp đi đứa nhỏ và đệ đệ của nàng, nàng thề, kiếp này không hủy diệt Y Cốc thì nàng thề không làm người!
"Bạch Thuật, lúc này không cần đi theo ta, dẫn quân đội khải hoàn về nước đi, ta sẽ cùng Vũ Nhi đi tìm nhi tử của mình." Tư Thiên Hoán cũng nắm chặt nắm đấm, nhắm mạnh mắt lại, quay đầu lạnh giọng nói với Bạch Thuật.
Bạch Thuật biết sự kiên quyết của hắn, cũng biết năng lực của bọn họ, trong lòng lại nhớ nhưng Tư Thiên Chanh và Bạch Hi, cho nên đây là lần đầu tiên hắn mặc kệ trách nhiệm của người thủ hộ mà gật đầu.
"Y Cốc thua kém Vân Thủy Gian, ta tin tưởng các ngươi không sao." Bạch Thuật thản nhiên nói, "Cho nên, các ngươi nhất định phải cứu được Niệm Niệm và đứa nhỏ trở về."
"Ừ." Tư Thiên Hoán lạnh giọng đáp, cúi đầu thu lại vẻ nguy hiểm nơi đáy mắt, ôm lấy Tô Tiểu Vũ bay về phía ngựa của mình, rồi chạy như điên về phía Đông, là nơi tọa lạc của Y Cốc.
Bạch Thuật nhìn bóng dáng hai người rời đi, thở dài, nhắm mắt lại, sau đó bắt tay vào chuẩn bị chuyện tiếp sau đó, dienxdafnlequsydon đầu tiên là viết thư kể lại tình huống cho Tư Thiên Hoàng biết rồi sau đó nhổ trại trở về.
Một ngày sau, đám người Tư Thiên Hoàng nhận được tin tức.
"Đứa nhỏ và Niệm Niệm bị bắt đi rồi?" Tư Thiên Bắc kinh ngạc nhẩm lại nội dung trên tờ giấy, hoàn toàn xem nhẹ tin tức đại quân thắng lợi.
Những người khác đều nhăn mi lại.
"Ngâm nhi, nàng muốn đi, đúng hay không." Tư Thiên Hoàng yên lặng nhìn Khúc Ngâm trầm mặc, cười khổ hỏi.
Khúc Ngâm ngẩng đầu, thấy vẻ chua sót trong mắt hắn, bật cười, gật đầu, sau đó khi ánh mắt hắn tiếp tục ảm đạm thì nhíu mày, "Nhưng ta muốn ở với chàng hơn."
Mắt Tư Thiên Hoàng sáng rực lên, có chút kích động nhìn nàng, lúc này Ngâm nhi không hề muốn bỏ lại hắn sao?
"Này, Hoàng Hậu nương nương, hoàng huynh đi rồi, chẳng lẽ lại là ta đi chủ trì triều chính sao?" Tư Thiên Bắc lập tức nhảy dựng lên, thiếu chút nữa đi lên cào Khúc Ngâm một cái, nhưng bị hoàng huynh nhà mình ác độc trừng mắt một cái liền ngượng ngùng thu tay lại.
Khúc Ngâm lạnh nhạt liếc hắn một cái, ra tay cực nhanh, khi thu tay lại thì thuốc đã trôi xuống bụng Tư Thiên Bắc rồi.
"Hoàng tẩu, tẩu, tẩu cho ta ăn cái gì?" Tư Thiên Bắc nắm cổ, hoảng sợ hỏi.
"Hoàng tẩu sẽ không gϊếŧ chàng." Phù Liễu gỡ cái tay hắn đang tự bóp chặt cổ mình ra, dịu dàng cười nói.
Tư Thiên Bắc xấu hổ cười, cúi đầu.
"Chính mình ngoan ngoãn vào triều, hay là muốn ta khống chế ngươi, bắt ngươi vào triều, chọn một cách đi." Trên khuôn mặt lạnh lùng nhỏ nhắn của Khúc Ngâm là ý cười thản nhiên, lạnh nhạt nhìn hắn.
Tư Thiên Bắc đen mặt, uất ức nửa ngày mới gật đầu.
Tư Thiên Hoàng vui vẻ ôm Khúc Ngâm vào trong lòng, khuôn mặt trầm ổn lộ vẻ vui sướиɠ, làm cho người bên ngoài cũng tự giác liếc mắt qua một bên.
"Hoàng, chúng ta đi thu dọn đồ đạc, Bắc Bắc, không biết bao giờ mới về nên ngươi vất vả rồi, Hiểu sẽ giúp ngươi." Khúc Ngâm cười nhẹ, lôi kéo Tư Thiên Hoàng nhẹ nhàng rời đi.
"Ở chung với nữ nhân Tô Tiểu Vũ thì không ai tốt cả.” Tư Thiên Bắc nghiến răng nghiến lợi nói, sau đó lại lạnh lẽo cả người, khi quay đầu lại thì phát hiện Đổng Trường Dạ và Phù Liễu đều âm u nhìn chính mình, đúng là khóc không ra nước mắt nên đành cầu cứu nhìn Tư Thiên Hiểu, nhưng hắn lại lực bất tòng tâm.
Tư Thiên Bắc bị cô lập lại cúi đầu, oán hận hừ hừ, nhưng đương nhiên không ai để ý tới.
Phượng Nghi cung.
"Ngâm nhi, ta chỉ cần nghĩ đến việc nàng muốn bỏ đi một mình, để ta ở lại chỗ này thì ta liền phát điên, nàng có biết không?" Tư Thiên Hoàng ôm chăn, nhìn nữ nhân đang thu dọn này nọ, rầu rĩ nói, hắn như vậy trông giống như một đứa nhỏ vậy.
"Tư Thiên Hoàng, ta đã gả cho chàng, chúng ta là một thể, không ai có thể rời khỏi ai." Khúc Ngâm ngoái đầu nhìn lại cười, dịu dàng nói, nói thật, trước và sau khi thành thân, tâm trạng nàng thật sự có thay đổi, nhưng nàng thích loại thay đổi này.
"Vậy bây giờ ta quan trọng hay là Tô Tiểu Vũ quan trọng hơn." Tư Thiên Hoàng thừa thắng xông lên, thử tính hỏi.
Khúc Ngâm dừng tay một chút, dở khóc dở cười quay đầu lại, đi đến trước cửa sổ, hai tay hung hăng bóp chặt mặt của hắn, hừ nhẹ, "Nếu Tư Thiên Hoán hỏi Tiểu Vũ vấn đề này thì sẽ bị đánh một cái, tay ta yếu hơn một chút, chàng tự mình chọn một gói thuốc trên người ta để ăn, được không?"
"Không, không cần." Tư Thiên Hoàng cười gượng, đột nhiên tò mò hỏi, "Nàng cho Bắc Bắc ăn cái gì?"
"À, thuốc bổ." Khúc Ngâm tùy ý nói, nàng không thể thật sự cho hắn uống thuốc độc, độc dược luôn có hại với thân thể.
Tư Thiên Hoàng ôm chăn thấp giọng nở nụ cười, bất đắc dĩ nhìn Khúc Ngâm, "Ngâm nhi, nàng thật sự học xấu rồi."
"Không thông minh một chút, mỗi một người các ngươi đều ức hϊếp ta." Khúc Ngâm bĩu môi.
"Ngâm nhi, có vẻ như nàng không hề lo lắng cho Tiểu Vũ và Hoán chút nào, còn có đứa bé, Niệm Niệm nữa" Tư Thiên Hoàng hỏi ra điều nghi ngờ lớn nhất trong lòng, sao bây giờ Ngâm nhi lại còn tâm trạng tức giận với hắn, vốn nên sốt ruột mới đúng, dù sao trong lòng hắn cũng rất vội.
"Hoàng, Tiểu Vũ và Tư Thiên Hoán không có việc gì, đứa nhỏ cũng sẽ không sao, người Y Cốc
muốn bắt đứa nhỏ để uy hϊếp nên sẽ không để nó bị thương, mà với năng lực của Tư Thiên Hoán và Tiểu Vũ thì bọn họ sẽ không xảy ra chuyện." Tính tình Khúc Ngâm lạnh nhạt cho nên cũng rất bình tĩnh, "Lần này ta đến đó là muốn tự tay chấm dứt tất cả, thù làm ta bị thương, phế võ công của ta, ta không thể độ lượng mà quên sạch tất cả được."
"Được, ta đi với nàng, không ai có thể khiến nàng bị thương, trừ phi ta chết." Tư Thiên Hoàng ôm lấy nàng từ phía sau, kiên định nói.
Trong lòng Khúc Ngâm cảm động, bĩu môi hừ nhẹ, "Với võ công của ta thì rất ít ở đó có thể làm ta bị thương, võ công của chàng còn cao hơn cả ta, ai có thể làm chàng bị thương?"
"Lỡ như Tiểu Hoán làm ta bị thương..." Tư Thiên Hoàng uất ức nói.
"Vậy thì ta không cứu được chàng, hắn bách độc bất xâm." Khúc Ngâm co rút khóe miệng, híp mắt cười, giọng điệu lại lạnh lùng.
Tư Thiên Hoàng bật cười, ôm nàng rồi dùng sức hôn hai cái, sau đó đi ra ngoài gọi người chuẩn bị ngựa, lần này lên đường dùng xe ngựa thì quá chậm.
Khúc Ngâm thấy hắn rời đi, nụ cười trên mặt mới dần phai nhạt xuống, so với lo lắng đứa nhỏ xảy ra chuyện thì nàng càng lo lắng cho thân thể Tiểu Vũ hơn, tám tháng đã sinh con, từ xưa đến nay chưa từng có, rốt cuộc bây giờ nàng thế nào rồi.
Mà bên kia, Tư Thiên Hoán dẫn Tô Tiểu Vũ ra roi thúc ngựa chạy liên tục sáu ngày đường, đã chết một con ngựa, rốt cục cũng đi được một nửa lộ trình, đêm nay hai người nghỉ chân ở một rừng cây nhỏ.
"Vũ Nhi, có mệt hay không?" Tư Thiên Hoán hứng nước cho nàng uống, lo lắng hỏi, vật nhỏ mới hết ở cữ đã phải bôn ba mệt nhọc như vật, hắn không muốn lo lắng cũng không được.
Còn đứa bé và Niệm Niệm, Tiểu Bạch cũng bị đưa đi theo bọn họ, có Tiểu Bạch ở đó, mọi chuyện cũng dễ dàng hơn nhiều, vào lúc tất yếu ánh sáng xanh trong cơ thể Tiểu Bạch có thể bảo vệ hai đứa trẻ, diễn dafnlê quysdôn còn bãi máu đó bây giờ hắn mới nghĩ đến vốn không thể là của Niệm Niệm, mặc kệ là ai cướp Niệm Niệm và đứa bé đi đều là muốn dùng để uy hϊếp hắn và Vũ Nhi nên tất nhiên không thể tổn thương bọn chúng, một đứa bé bốn tuổi phun nhiều máu như vậy thì sao có thể không xảy ra chuyện gì được.
"Không sao." Tô Tiểu Vũ thản nhiên cười, trong mắt đầy ưu sầu, biết đứa nhỏ không có việc gì, nhưng nàng vẫn lo lắng, lo lắng đứa bé ăn có ngon không, lo lắng Niệm Niệm ngủ được không... Nếu để cho nàng biết là ai động tay thì sẽ bầm thây hắn ra làm vạn đoạn.
Trên đường đi không thấy ai khả nghi nên chạy thẳng đến Y Cốc, ôm cây đợi thỏ, tốt nhất người đứng phía sau màn không nên là Cách Lạc, nếu không ngay cả cơ hội bầm thây vạn đoạn nàng cũng sẽ không cho hắn.
"Vũ Nhi, đừng để ta vừa phải lo lắng cho đứa nhỏ lại còn phải lo lắng cho nàng." Tư Thiên Hoán nhíu mi, kéo nàng vào trong lòng, nhẹ nhàng dịu dàng nói, hôn lên trán nàng, truyền sức mạnh cho nàng.
"Ừ." Tô Tiểu Vũ nở nụ cười, nhờ gió đêm thổi qua mà đầu óc đột nhiên tỉnh táo hơn một ít, "Hoán, lần này chàng dùng nhiều sức mạnh bí quyết Lạc Lê hơn lần trước ở Mặc gia, liệu người Lê Nguyệt Hoa có tìm được chàng hay không?"
"Ta không muốn lừa nàng, nếu ta đoán không lầm thì bọn họ đã hành động rồi." Tư Thiên Hoán cười khổ, trong mắt xẹt qua lãnh ý, với võ công của hắn, bọn họ sẽ bắt không được nên nhất định sẽ đi uy hϊếp người bên cạnh hắn, đến lúc đó chỉ có thể gặp ai thì gϊếŧ người đó thôi.
Tô Tiểu Vũ mím môi, có chút khẩn trương hỏi, "Bọn họ có cách nào gỡ bỏ tình thề của chúng ta không?"
"Không có, từ khi lời thề này bắt đầu thì chính là không chết không biến mất." Tư Thiên Hoán dịu dàng nở nụ cười, dù có thế nào thì bọn họ đều sẽ ở cùng một chỗ.
Tô Tiểu Vũ thả lỏng tinh thần, nhẹ nhàng tựa vào trong lòng của hắn, thản nhiên nói, " Kết quả tệ nhất thì ngọc nát đá tan thôi." Hai người hợp lực, Lê Nguyệt Hoa tuyệt đối không chiếm được ưu thế.
Tư Thiên Hoán vuốt cằm, ngửi mùi trên mái tóc nàng rồi chậm rãi nhắm mắt lại.
Mà ở cánh rừng cách đó không xa, một hắc y nam tử đang che miệng Mặc Vân Vũ, để cho nàng không được phát ra âm thanh gì.
Mặc Vân Vũ nhìn chằm chằm hai người đó ôm nhau, trong mắt đầy hận ý, Sở Thiên Hữu đã chết, hắn đã chết, hắn là hy vọng duy nhất mà nàng có thể dựa vào, Tư Thiên Hoán và Tô Tiểu Vũ đã hủy Mặc gia của nàng, bây giờ còn hủy Sở Thiên Hữu của nàng, nàng muốn gϊếŧ bọn họ, gϊếŧ bọn họ!
"Ngươi gϊếŧ không được bọn họ, bây giờ trong lòng ngươi đầy hận ý, ta có thể giúp ngươi trở nên mạnh hơn, khi thời cơ đến tự nhiên ta sẽ cho ngươi cơ hội tự tay đâm chết kẻ thù mình." Giọng nói của hắc y nam tử vang vọng bên tau nàng.
"Chủ nhân, giúp ta, van cầu ngươi, giúp ta!" Mặc Vân Vũ quỳ xuống cầu xin, chỉ cần có thể gϊếŧ được bọn họ, muốn nàng làm cái gì nàng cũng đều nguyện ý.
"Ta không giúp được ngươi, người có thể giúp ngươi chỉ có chính ngươi, cố lên, làm cho linh hồn ngươi nhuộm đầy thù hận thì ngươi đã thành công một nửa." Hắc y nam tử tiếp tục nói, người hắn cứu đã chết hai người, tốt nhất người cuối cùng đừng khiến hắn thất vọng, nếu không đại sự của Vương sẽ hỏng mất.
Hiện tại chỉ có người có lòng thù hận mãnh liệt mới có thể tạo nên sức mạnh tà ác tối thượng, nếu không hai người đó sẽ đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, không ai có thể khiến bọn họ bị thương.
Mặc Vân Vũ cái hiểu cái không, nhìn chằm chằm mặt đất, cuối cùng, nhắm mắt lại, để cho lòng thù hận trong nội tâm hào lẫn vào máu thịt mình, giống như có thứ sức mạnh gì đang hướng dẫn nàng... Lúc trợn mắt lên thì đôi mắt của nàng đã có khói đen lượn lờ, biểu cảm cũng trở nên lạnh như băng, không hề tức giận, trong lòng chỉ có một chữ, đó là gϊếŧ.
Hắc y nam tử thấy vậy thì vừa lòng gật đầu.