Giới thiệu: Thế nhân nói, thứ nữ tướng quân phủ Tô Tiểu Vũ, yếu đuối không chịu nổi, nhát gan sợ phiền phức.
Thế nhân nói, thứ nữ Tô Tiểu Vũ là điều sỉ nhục của tướng quân phủ, trời sinh ngu dốt, kinh mạch bế tắc.
Thế nhân nói…
Chính là, dường như mắt thế nhân đều bị hỏng hết hay sao?.
Cưỡng ép hoàng đế, lớn gan đánh cung phi, đây là nhát gan?
Độc y song tuyệt, phi hoa đả thương người, đây là ngu dốt?
Nếu không phải vì tìm mẫu thân, sao nàng có thể ở tướng quân phủ nén giận năm năm?
Phụ thân vô tình, đại tỷ hãm hại, nàng nhẫn một lúc, chứ không nhẫn một đời!
Không phải không báo thù mà thời điểm chưa tới, thời điểm vừa đến, sẽ trả lại bọn họ gấp trăm ngàn lần.
Nhưng mà, vì sao trong con đường tìm mẫu thân của nàng lại luôn gặp hắn?
Phúc hắc vô sỉ, thu nàng vào trong lòng cưng chiều đến tận mây, thận trọng từng bước từng bước một, chỉ vì muốn lấy được tâm nàng.
Tôn quý cường thế như hắn, lại nguyện ý vì nàng buông kiêu ngạo, cường đại như hắn, lại vì nàng cho dù bản thân có bị thương.
Hắn nói: Tô Tiểu Vũ, trên thế gian này, chỉ cần ngươi muốn, tất cả mọi thứ ta đều sẽ mang đến cho ngươi, dù là máu thịt của ta, ta sẽ nguyện ý cắt bỏ, chỉ cần ngươi đứng bên cạnh ta.
Hắn nói: Tô Tiểu Vũ, ta không cần cái gì gọi là kiếp sau, nếu ngươi chết đi, ta sẽ làm cho Minh giới không thể an bình, cho dù hủy diệt nó, cũng phải thu hồi hồn phách ngươi lại, làm lại thân thể!
Hắn đối xử nàng thật tốt, từng ngày từng ngày tích lũy đi vào tim nàng, người vốn không vô tình, nàng thì sao không động tâm?
Nam nhân tốt không nhiều lắm, nếu nàng gặp được một người, thì sẽ không buông tay, người nam nhân này thuộc về nàng, Tô Tiểu Vũ!
Nữ tử như hổ rình mồi muốn cướp nam nhân của nàng? Một tay thuốc bột lấy mạng nhỏ của các ngươi!
Đoạn ngắn một: Không sợ làm hư, cưng chiều sủng ái.
“A, ăn ngon!”
“Tiểu Vũ, sau này đồ ăn đều giao cho ta phụ trách được không?”
“Một vương gia có thể rảnh rỗi như vậy sao? Không vào triều? Không tấu chương?”
“Không cần vào triều, không cần tấu chương, Tiểu Vũ quan trọng nhất!”
“Ngoại nhân sẽ đàm tiếu”
“Ai dám nói nữ nhân của ta, gϊếŧ”
….. “A, bảo bối tốt”
“Muốn, ta lấy cho ngươi”
“Đó là thần thú!”
“Gϊếŧ nó, dám tranh giành với ta”
“Nhưng nó là thần thú quý hiếm”
“Ngươi có ta, còn muốn thứ khác!?”
“Ngươi là người!”
“Ta có thể không là người”
“…” Đúng, hắn có thể là sói.
Đoạn ngắn hai: Đoạt phu.
Vật hi sinh nữ: Thi cầm?
Tô Tiểu Vũ: Sẽ không.
Vật hi sinh nữ: Thi kì?
Tô Tiểu Vũ: Sẽ không.
Vật hi sinh nữ: Thi họa?.
Tô Tiểu Vũ: Sẽ không.
Vật hi sinh nữ: Thi vũ!
Tô Tiểu Vũ: Được. ....
Vật hi sinh nữ: Ta nói thi vũ! Không phải luận võ!
Tô Tiểu Vũ: A, thì ra ngôn ngữ của ngươi không tốt, chỉ có điều nếu ta chặt đứt mấy cái gân trên người ngươi, thì cầm kỳ thi họa kia sợ là ngươi sẽ không thể thi đấu được, xem ra, ta thi cái gì đều thắng.
Vật hi sinh nữ: Ngươi đê tiện vô sỉ!
Tô Tiểu Vũ: Ngươi không đủ đê tiện vô sỉ, cho nên không có cách nào sánh vai đi cùng nam nhân kia.
Vật hi sinh nữ hộc máu ba lần, sống chết không biết.