Buổi sáng ngày hôm sau, Đinh Nghi rêи ɾỉ tỉnh lại. Không phải chưa từng làʍ t̠ìиɦ, mà là chưa từng cùng nam nhân làʍ t̠ìиɦ như vậy, Đinh Nghi ngay cả bản thân đến tột cùng là như thế nào được buông ra, như thế nào ngủ mất cũng không nhớ rõ.
“Kháo!” Y cau mày thấp giọng mắng, “Lần sau tôi……”
“Lần sau?” Người nằm ở bên cạnh y bỗng nhiên xoay người một cái ôm thắt lưng y, cười đến hạ lưu, “Lần sau chúng ta có thể thử xem tư thế khác, tôi phát giác độ mềm dẻo của cậu vẫn là rất không tồi……”
“Biến!” Đinh Nghi vung ra một cái tát vào gương mặt đang ghé vào mình bày ra vẻ vô sỉ kia, nghiêng người đi xuống giường, phần eo lại truyền đến một trận đau đớn, rõ ràng ảnh hưởng đến cử động của y. Vì thế đành phải giả bộ mạnh mẽ như không có việc gì, bình tĩnh cầm áo ngủ mặc vào trên người, chậm rãi tiến vào toilet.
Người đàn ông trong gương ánh mắt sưng đỏ, vẻ mặt chật vật, một bộ dạng hữu khí vô lực khi bị áp quá mức.
Đinh Nghi phẫn nộ bóp kem đánh răng lên bàn chải, vừa nghiến răng nghiến lợi mắng: “Nhan Mộ Thương cậu chờ đấy…… lần sau tôi phải làm cậu ba ngày không xuống được giường!”
Nhan Mộ Thương giống như quỷ đi theo phía sau y, tựa vào cạnh cửa toilet, cười hì hì nhìn y: “Thực có khí phách…… nhưng mà cậu xác định cậu làm được không?”
Đinh Nghi đỏ bừng mặt thẹn một cái, xuyên qua gương nhìn dáng người Nhan Mộ Thương rèn luyện tốt, lại nhìn lại chính mình…… Không khỏi có chút âm thầm hối hận những năm gần đây không chăm chỉ rèn luyện. Nhưng mà nghĩ lại một chút, bản thân mình từ nhỏ cùng người khác đánh nhau mà lớn, căn bản vẫn còn ở đâu đó đi, vì thế lạnh lùng nở một nụ cười: “Được hay không…… Lần sau cậu thử xem sẽ biết.”
Nhan Mộ Thương ôm cánh tay, không có lên tiếng. Đinh Nghi đánh răng xong chuẩn bị đi tắm, thấy Nhan Mộ Thương dựa ở cửa, liền đẩy hắn một phen: “Tránh ra một chút, tôi muốn đi tắm rửa.”
Nhan Mộ Thương vươn tay ôm lấy y: “Cùng nhau tắm đi!”
Đinh Nghi biến sắc, thật sự chịu không nổi nam nhân này bỗng nhiên trở nên buồn nôn, nổi giận một tay đẩy hắn đi ra ngoài,“Phanh–” một tiếng, khóa cửa lại.
Nhan Mộ Thương cười cười, mở ra tủ quần áo lấy ra một bộ quần áo ngủ của Đinh Nghi, lại thuận tay đem quần áo của mình tối hôm qua vứt vào máy giặt, liền đi toilet trong phòng khách tắm rửa.
Đợi cho Đinh Nghi tắm xong đi ra, Nhan Mộ Thương đã làm tốt một bữa sáng đơn giản, ngồi ở bàn ăn chờ y. Hắn trên người mặc quần áo ngủ của Đinh Nghi, tóc vẫn còn ẩm ướt, đang hút thuốc.
Đinh Nghi ngẩn ngơ một chút, bỗng nhiên có loại cảm giác như gia đình.
“Tôi ở Mỹ hai tuần kia.” Nhan Mộ Thương nhìn y, nhẹ nhàng mở miệng nói, “Tuy rằng biết bệnh tình ông nội nguy kịch hơn phân nửa là ba mẹ tôi gạt tôi, nhưng muốn lần này trở về đi xem một chút, lần sau sẽ không biết khi nào mới quay trở lại nữa. Cho nên muốn sẽ tận tâm làm tròn đạo hiếu, bồi bên cạnh ông. Những ngày này ba mẹ tôi, bác, chú thay phiên, lao lực mở miệng khuyên tôi, mắng tôi, uy hϊếp nói nếu tôi thực sự về nước, cái gì cũng đều không có.” Hắn cười khổ một chút, “Tôi thiếu chút nữa không về được.”
Đinh Nghi cúi đầu, sau một lúc lâu mới nói: “Cậu hiện tại cái gì cũng đều không có đi?”
“Ít nhất còn có người bạn cùng tôi mở công ty nhỏ.” Nhan Mộ Thương cười cười tỏ vẻ không sao cả, “Yên tâm đi, tôi sẽ không cần cậu nuôi.”
Hắn nhìn vào mắt Đinh Nghi, ôn nhu mà chấp nhất, lại vô cùng tự tin.
Đúng vậy, nam nhân này kiêu ngạo như thế, sao lại cho phép chính mình thất bại.
Đinh Nghi trong nháy mắt tha thứ cho việc hắn ở Mĩ nhiều ngày như vậy chưa gọi cho mình một cuộc điện thoại, hắn chịu đựng rất nhiều áp lực rồi, cũng là không muốn làm cho mình lo lắng đi. Người đàn ông này trước sau vẫn như vậy, chỉ bằng lòng lộ ra mặt rạng rỡ cho người khác xem, những chuyện riêng tư trong lòng lại cự tuyệt tiếp nhận sự đồng cảm của tất cả mọi người.
Vài ngày sau, Lăng Tiếu ra nước ngoài, bộ phim điện ảnh của Đường Hoan cũng quay xong, cũng phaair đi khắp nơi tuyên truyền. Chỉ là không biết vì sao anh ta vậy mà lại mua một căn nhà ở tại thành phố này.
Nhan Mộ Thương khẩn trương: “Cậu sẽ không còn muốn theo đuổi Đinh Nghi đấy chứ?”
Đường Hoan “hừ” một tiếng: “Cậu yên tâm đi, tôi mua có cái nhà cậu khẩn trương cái gì? Chẳng qua tính về sau thỉnh thoảng trở về ở lại thôi. Hiện tại cho thuê, cũng không phải để không.” Thời điểm nói chuyện trên mặt là thần sắc vừa tức vừa hận, cũng không biết có ai đắc tội anh ta nữa.
Đinh Nghi cùng Nhan Mộ Thương không hẹn mà cùng ở trong lòng khinh bỉ, cậu đường đường là một đạo diễn lớn lại còn thiếu chút tiền sao? Chẳng qua nhìn sắc mặt Đường Hoan khó coi, đều để ở trong bụng không dám nói ra.
..
Nhan Mộ Thương vì tích lũy tài chính gây dựng sự nghiệp, bán căn hộ cao cấp ở trung tâm thành phố của mình đi, đến ở chung cùng Đinh Nghi. Mấy tháng sau, công ty hắn dần dần đi vào quỹ đạo, lại có Đinh Nghi giúp hắn giới thiệu khách hàng, rất nhanh liền phong sinh khởi thủy.
Hai người đều là sự nghiệp bận tối mày tối mặt, thỉnh thoảng cùng nhau ngồi ở nhà ăn bữa cơm tối, liền cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Chập tối mùa hè tháng bảy mát mẻ, Đinh Nghi ngồi ở trên ban công hút thuốc, nhìn xuống dưới lầu không biết trẻ con nhà ai cười đùa chạy đuổi nhau đi xa. Nhan Mộ Thương ở trong phòng ăn gọi y đi vào ăn cơm, cùng với âm thanh của chén bát đặt ở trên bàn.
Đinh Nghi không khỏi nở nụ cười, hai người đàn ông chưa bao giờ phải xuống bếp hiện tại cư nhiên cũng có thể thay phiên làm ra những bữa cơm hữu mô hữu dạng thế này.
Nửa điếu thuốc cầm trong tay miễn cưỡng ném xuống, Đinh Nghi lên tiếng, hướng bên trong cánh cửa đi vào.
Mười bảy năm trôi qua như là một hồi ác mộng lặp đi lặp lại không thể nào thanh tỉnh, may mắn cuối cùng mở mắt ra, phát hiện cuộc sống có thể bình thản mà tốt đẹp như vậy.
Đáy lòng mỗi người đều có một con yêu nghiệt, cho dù có đem gϊếŧ chết, nghiền nát đốt thành tro cũng vô pháp biến mất, nhưng là dù sao vẫn luôn có quyền giành được những niềm hạnh phúc nho nhỏ.
Chẳng sợ chỉ là một niềm hạnh phúc nho nhỏ sống sót sau tai nạn. ()
() hạnh phúc sống sót sau tai nạn: nghĩa bóng có thể hiểu là trải qua muôn vàn khó khăn mới tìm được hạnh phúc
Toàn văn hoàn
Có ai thấy hụt hẫng không nhưng sự thật là hoàn rồi và không có PN =.=
(Lời tác giả:)
Hậu ký: văn này rốt cuộc cũng viết xong rồi, thật là đã phá vỡ tiêu chí của ta, cũng thật là lăn qua lăn lại chết ta rồi. Nguyên bản thầm nghĩ viết một bộ đơn thuần tình địch biến tình nhân, không biết như thế nào càng viết càng biến vị… BUG (lỗi), đến chỗ nào cũng đều thế, hữu lực chậm rãi sửa đi…
Văn này xem như là một cuốn khó được kết cục khá rõ ràng trong văn của ta, ha, kì thực khi 39 chương liền dự định kết thúc… Ôi thú vị a, ngẫm lại vẫn là viết thêm 2 chương đi, con số 42 này so với 39 nhìn tốt hơn a… Rốt cục chẳng qua chỉ là một cái HE tầm thường, nhưng ít ra có thể làm cho mội người cảm thấy hài lòng chứ? Ta già rồi ngược không nổi, hai tên yêu nghiệt có thể hạnh phúc liền tận lực để cho bọn họ hạnh phúc đi….
Đa tạ các vị thân bằng một đường truy văn đào hố…Thật sự là rất cảm kích, nói thật nếu văn này không ai đọc, ta tám phần một nửa cũng viết không đến liền quăng hố ()…Hãn. (rớt mồ hôi)
Kế tiếp tạm thời không có kế hoạch cụ thể, quay lại lấp hố cũ ( trước mắt trong tay có 3 hố: 《Bán thối khôi》, 《Ngã tư đường》, 《Theo dõi》)hay là bắt tay vào đào hố mới (dự định mở một cái hố ngược thì mỗ chỉ có bạn bè, cười) đều đang trong suy tính… Tiếp tục lau mồ hôi.
Cúi chào rời rạp
…..
() hố: các tác giả bên TQ đều gọi ‘hố’ là chỉ tác phẩm mới của mình, ‘đào hố/lấp hố’ = đang viết, tiếp tục viết ‘bỏ hố/sụt hố’ = drop, bỏ nửa chừng ‘sa hố’ = cạn ý tưởng =]]
End.