- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Yêu Nghiệt Hoành Sinh
- Chương 41
Yêu Nghiệt Hoành Sinh
Chương 41
Nam nhân bị y bắt được cổ tay tuyệt không thấy kinh hoảng, ngược lại thuận thế liền lôi một tay Đinh Nghi, đưa y kéo vào trong lòng mình, thấp giọng cười rộ lên: “Cậu điên rồi a, Đinh Nghi. Gọi điện thoại cho cậu cũng không tiếp, ngay cả cửa cũng không mở cho tôi — chìa khóa là Lăng Tiếu cho tôi, cậu đã bị bán đứng.”
Đinh Nghi nhướng mày, cười lạnh: “Cậu ấy thế mà lại đứng về phía cậu.”
“Đúng vậy.” Nhan Mộ Thương vô liêm sỉ cười, “Cho nên tối hôm nay em ấy không về, ở lại nơi nào đó của Đường Hoan. Cậu nói xem, em ấy có ý tốt như vậy, chúng ta phụ lòng nữa thì không tốt.”
Đinh Nghi tựa tiếu phi tiếu nhìn chằm chằm Nhan Mộ Thương: “Vậy phải như thế nào để không phụ lòng đây?”
Nhan Mộ Thương nhẹ nhàng đè thân thể y xuống, dán ở lỗ tai y cười nhẹ: “Cậu nói xem? Tôi thế nhưng buổi chiều mới về, chênh lệch múi giờ cũng chưa đảo lại liền chạy đến đây, có tính là kinh hỉ không a?”
“Tôi nói……” Đinh Nghi khóe miệng nhấc lên một chút cười khẽ, bỗng dùng sức một cái, hung hăng đem Nhan Mộ Thương từ trên người xốc xuống dưới, xoay người liền đè lên, nắm cằm hắn, ánh mắt lạnh lùng, “Cậu mẹ nó đem nơi này thành khách sạn, phòng tùy tiện mở, giường tùy tiện nằm sao? Cậu còn trông cậy vào cho tôi kinh hỉ a? Cậu không phải cảm thấy tôi hẳn là phải ôm cậu khóc, hỏi cậu ở Mĩ có chịu ủy khuất hay không chứ? Nhan Mộ Thương!”
Nhan Mộ Thương bị y đặt ở dưới, thế nhưng cũng không phản kháng, trên mặt vẫn là lộ vẻ tươi cười lười biếng kia: “Cậu quan tâm tôi?”
“Thúi lắm!”
“Cậu hôm nay nóng tính quá a, Đinh Nghi. Không phải qua nhiều năm như vậy, cậu tu dưỡng đã tốt lắm rồi sao?” Nhan Mộ Thương duy trì tư thế bị chặn, nằm thẳng nhìn khuôn mặt nam nhân phía trên chính mình. Đinh Nghi tóc hơi dài một chút, xòa trên trán cơ hồ che khuất đôi mắt y. Vết sẹo trên mặt tuy rằng phai nhạt một ít, nhưng vẫn như trước ở đó nhìn thấy mà đau lòng. Vươn tay, hắn nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa trên vết sẹo kia. Thân người Đinh Nghi run rẩy một chút, ánh mắt đột nhiên nghiêm khắc.
Đó là người mà Nhan Mộ Thương từng quen thuộc, thiếu niên Đinh Nghi ngang tàng hung ác.
“Sờ cái gì?” Đinh Nghi lạnh lùng cười, “Cậu cho là sờ hai cái nó sẽ không sao?”
“Giữ lại rất tốt. Một lão nam nhân tướng mạo bị hủy, ngoại trừ tôi cũng không có ai muốn.”
“Ba!” một tiếng, tay Nhan Mộ Thương còn đang lưu luyến trên khuôn mặt kia bị mạnh mẽ đánh xuống. Một con mắt của Đinh Nghi lộ ở ngoài tóc chớp lên âm tàn: “Phải không?”
Giây tiếp theo, áo sơ mi trên người Nhan Mộ Thương đã bị xé ra không chút lưu tình. Hai tay Đinh Nghi giống như mang theo lửa giận vô hạn, một bàn tay tháo bỏ ca vát của hắn, tay kia thì nhanh chóng trượt xuống dưới, túm mở dây lưng, khi chạm đến khóa kéo quần hắn, khi đang muốn cũng một phen tháo ra, bỗng nhiên dừng lại.
“Cho dù đối với một lão nam nhân tướng mạo bị hủy, cậu cũng vẫn cứng lên a?” Trên mặt Đinh Nghi hiện ra vẻ tươi cười ác ý, động tác trên tay cũng không còn thô bạo, mà là nhẹ nhàng bao trùm tại khí quan nóng rực kia, cách quần cũng có thể cảm nhận được nhiệt ý kia đang chồm dậy.
Nhẹ cong ngón tay không có ý tốt một chút, theo yết hầu Nhan Mộ Thương phát ra một tiếng thở trầm thấp mơ hồ.
Khóe môi Đinh Nghi chậm rãi gợi ra, đôi mắt cười trời sinh kia cong lên, cho dù có một mắt đã không linh hoạt, nhưng thời điểm híp lại liền nhìn không quá rõ ra. Trên má phải lộ ra một lúm đồng tiền nhàn nhạt, làm phai đi vết sẹo mang cảm giác dữ tợn kia, trong bóng đêm lại có loại mị lực quỷ dị.
Nhan Mộ Thương cảm thấy du͙© vọиɠ của mình lại thâm sâu vài phần.
“Tôi cứng lên rồi, cậu khó chịu sao?” Thanh âm Nhan Mộ Thương trầm thấp mà khàn khàn, mang theo ba phần trêu đùa, bảy phần khó nhịn, “Cậu mà lại sờ thêm hai cái, nó liền cứng nhanh hơn.”
Đinh Nghi cúi đầu, nhìn người đàn ông dưới thân mình. Khuôn mặt kia qua nhiều năm như vậy, vẫn là mang theo vẻ ngang ngược tuấn mỹ. Nhan Mộ Thương có một đôi mắt phượng thanh tú câu lòng người, đắm chìm ở trong du͙© vọиɠ lại thoáng hiện màu sắc ***, cho dù nói xong lời nói hạ lưu như thế cũng là gợi cảm kinh người.
Đinh Nghi cảm thấy trong cơ thể mình cũng có một ngọn lửa cháy bùng lên.
Chưa từng gặp qua cái dạng này của Nhan Mộ Thương…… Ở thời điểm kia bản thân mình mang theo tuyệt vọng vô cùng cường bạo hắn, bên trong con ngươi kia cũng chỉ có hận ý trắng trợn cùng khinh thường lạnh như băng. Y nguyên bản đối với Nhan Mộ Thương tràn ngập lửa giận, người đàn ông này chạy tới Mĩ hai tuần mà một cuộc điện thoại cũng không gọi về, sau khi về nước không nói một tiếng liền hướng y trên giường sờ loạn. Nhưng là hiện tại, cỗ lửa giận kia cũng dần dần chuyển thành dục hỏa mãnh liệt.
Tay như là mang theo ý thức bản thân bắt đầu cách quần nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa du͙© vọиɠ của Nhan Mộ Thương, cảm nhận được thứ đứng thẳng trong lòng bàn tay kia càng ngày càng đứng lên, Đinh Nghi không chút do dự kéo khóa quần Nhan Mộ Thương ra, thâm nhập vào trong quần bắt đầu bao bọc chơi đùa.
Kɧoáı ©ảʍ đến mãnh liệt làm cho Nhan Mộ Thương không nhịn được phát ra một tiếng rêи ɾỉ, khép hờ mắt hưởng thụ Đinh Nghi hầu hạ. Dịu dàng khó gặp làm cho Đinh Nghi không tự chủ được càng thêm ôn nhu, thầm nghĩ làm cho Nhan Mộ Thương sau khi thỏa mãn hết sức rồi mình tiến vào là tốt rồi.
“Đinh Nghi…… Đủ……” Nhan Mộ Thương khó có thể nhẫn nại nhả ra một câu.
Bởi vì du͙© vọиɠ mà lời nói có phần hơi mơ hồ không rõ vẫn chưa truyền tới tai Đinh Nghi, y vẫn đang liên tục cho tay vào hoạt động, tay kia thì cũng sờ soạng tìm kiếm mặt sau của Nhan Mộ Thương.
Thắt lưng bỗng nhiên một phen bị ôm lấy, Đinh Nghi còn không có phản ứng lại, thân mình đã bị giam trụ dùng sức lật một cái, Nhan Mộ Thương nằm ở trên người y.
“Sờ soạng lâu như vậy, đến lượt tôi đi?” Nhan Mộ Thương thấp giọng thở gấp cười nói, nhanh chóng bắt lấy bả vai Đinh Nghi đem y xoay người lại, một bàn tay rút dây lưng áo ngủ của Đinh Nghi ra, tay kia thì một phen xé chiếc áo ngủ xuống, lập tức gắt gao bắt được hai tay Đinh Nghi.
Mặt Đinh Nghi bị ngăn chặn hướng xuống, vừa mới còn đảm đương là người ở thế chủ động, đột nhiên trong lúc này tình thế nghịch chuyển làm cho y giống như ở trong mộng. Sau khi phục hồi lại tinh thần đang muốn phản kháng, Nhan Mộ Thương đã khóa ngồi ở trên lưng y, dùng dây thắt lưng dài của áo ngủ đem quấn quanh hai tay của y, dùng sức buộc chặt, thắt lại một cái.
“Cậu muốn làm gì?!” Đinh Nghi chấn động, vội vàng quay đầu giận dữ kêu lên.
Nhan Mộ Thương mỉm cười: “Tôi muốn đem cậu trói lại làm.”
“Biến mẹ cậu đi!” Đinh Nghi giận dữ, dùng sức giãy giụa, “Cậu nhanh buông ra…… Nhan Mộ Thương cậu có nghe hay không? Buông!”
“Cậu nghĩ rằng tôi sẽ để cậu ở trên lần nữa?” Nhan Mộ Thương không nhanh không chậm cởi bỏ khuy quần dài, cùng với qυầи ɭóŧ cởi ra vứt xuống dưới giường, sau đó cúi thân mình xuống, nhẹ nhàng ngậm vành tai Đinh Nghi, “Kỹ thuật của cậu kém như vậy vẫn là đến lượt tôi đến đi.”
Đinh Nghi khí nộ công tâm, y bị Nhan Mộ Thương trêu chọc động dục hỏa, thầm nghĩ tiến vào thân thể hắn hảo hảo phát tiết. Hiện tại bỗng nhiên đổi thành y bị đặt ở phía dưới, vẫn là tư thế khuất nhục như vậy, trong nháy mắt y hận không thể bóp chết người đàn ông đang nằm úp sấp trên người y này.
“Cậu trước buông tôi ra……”
“Buông cậu ra? Sau đó đánh với cậu một trận quyết định ai trên ai dưới?” Nhan Mộ Thương cười rộ lên, đột nhiên ác liệt hung hăng cắn một chút vào tai Đinh Nghi, vừa lòng nghe được y phát ra một tiếng hít khí, lúc này mới trêu đùa nói, “Tôi cũng không ngu ngốc như vậy, khí lực phải giữ lại để hảo hảo làm cậu, có phải hay không?”
Như thế nào nhiều năm qua đi, người này vẫn cố chấp đáng yêu vậy? Nhìn Đinh Nghi mặt đỏ bừng, ra sức ở dưới thân hắn vặn vẹo giãy giụa, Nhan Mộ Thương càng thêm dùng sức đặt ở trên người y, một loại kɧoáı ©ảʍ chinh phục bốc lên.
Chính là như vậy! Hắn ảo tưởng bao nhiêu lần đem Đinh Nghi như vậy đặt ở phía dưới, nhìn y chỉ có thể phí công giãy giụa, nhìn y bị chính mình làm đến vô lực phản kháng, nhìn y chỉ có thể thở hổn hển mặc cho mình muốn làm gì thì làm!
Nhan Mộ Thương chưa bao giờ biết trong lòng chính mình còn cất giấu một du͙© vọиɠ ham thích tàn bạo như vậy.
“Có phải cùng với tư thế năm đó cậu dùng ở trên người tôi giống nhau như đúc hay không?” Nhan Mộ Thương dán ở lỗ tai Đinh Nghi, dùng ngữ khí *** loạn không chịu nổi nhẹ giọng nói, khi Đinh Nghi muốn quay đầu lại tức giận mắng thì trong nháy mắt một bàn tay giữ đầu của y hung hăng đặt tại gối, thanh âm vẫn như cũ nhu tình như nước vậy, “Không cho phép quay đầu nhìn.”
“Cậu mẹ nó biếи ŧɦái……” Bị bắt cả đầu chôn ở trong cái gối, Đinh Nghi phát ra một tiếng mắng mơ hồ tức giận.
Nhan Mộ Thương ôn nhu cười rộ lên: “Yên tâm, trong chốc lát cậu liền muốn mắng cũng không được.”
Hai tay không nhanh không chậm xoa lên tấm lưng mỏng manh mịn màng của Đinh Nghi, vuốt ve tràn ngập ý tứ hàm xúc ***, trong phòng hôn ám chỉ thấy trên tấm thân ấm áp trơn nhẵn sáng bóng kia, ở dưới những âu yếm không kiêng nể gì của Nhan Mộ Thương, dần dần nhiễm một tầng hồng nhạt phía trên.
“Hỗn đản……” Tiếng mắng chửi vỡ vụn mơ hồ đứt quãng từ trong miệng Đinh Nghi phát ra, hai tay bị trói chặt, lại bị đặt ở dưới thân nam nhân kia, không thể động đậy. Ngay cả bộ vị bí mật nhất cũng không có ý tốt bị ma sát chà lộng, thật sự là càng nhiều lời hung ác phát ra không ngừng.
Người đàn ông này…… không phải dùng loại thủ đoạn này trở về phục thù sao?! Không phải lấy loại tư thế làm y khuất nhục nan kham này đòi lại chịu đựng thống khổ năm đó sao?!
Đây là cái mà bọn họ gọi là yêu sao?!
Thân mình bỗng nhiên lại bị lật trở lại, Nhan Mộ Thương nhìn thấy Đinh Nghi bởi vì tuyệt vọng mà nhắm chặt hai mắt, trong lòng rút một cái, nhẹ nhàng hôn lên mặt y, vươn đầu lưỡi tinh tế liếʍ một tia vệt nước ở khóe mắt y.
“Đừng hận tôi…… Đinh Nghi……” Hắn nhẹ giọng nói, “Tôi không phải trả thù cậu. Tôi muốn làm cậu như vậy…… Tôi muốn đã rất nhiều năm rồi ……”
Đinh Nghi cắn răng mắng ra: “Cậu mẹ nó câm miệng cho tôi!”
Nhan Mộ Thương lập tức cười lên, dùng giọng nói vạn phần ngọt ngào nói: “Tôi……muốn đem cậu làm đến muốn khóc cũng khóc không được.”
“Nhan — Mộ — Thương!”
Tiếng rống giận dữ lập tức bị một đôi môi cơ khát ngăn chặn, không còn sự âu yếm vừa rồi nữa, Nhan Mộ Thương hung hăng ở trên thân hình trần trụi của Đinh Nghi lưu lại dấu vết rõ nét, Đinh Nghi đau đớn thở hổn hển, kɧoáı ©ảʍ quét đến như bão tố, linh hồn cùng du͙© vọиɠ hai tầng đan vào nhau mà bùng cháy. Tình cảm mãnh liệt khát vọng lẫn nhau mười bảy năm, rốt cục làm càn mà phát tiết ra.
Giống như không có cuối cùng.
88888 à vâng, chương H duy nhất đến đây là hết, cảm ơn quý vị và các bạn đã quan tâm theo dõi, thân ái và không hẹn gặp lại =)))))))))))
èo uôi thích cực cái đoạn đầu ve vãn nhau trên giường, tym hồng bay tá lả =3=
điều nữa là, cái đoạn họ Nhan miêu tả ‘tấm thân vàng ngọc’ của Đinh Nghi thật ra mình đã mạn phép tỉnh lược đi một số từ đồng nghĩa, chỉ để lại những từ hàm xúc nhất mà vẫn thấy câu văn dài đếu tả =))) đúng là ‘tình nhân trong mắt hóa Tây Thi’ |◔◡◉|
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Yêu Nghiệt Hoành Sinh
- Chương 41