Chương 6: Một điếu thuốc, một người

Lão Triệu cố sức mà tắt, dưới cái nhìn chăm chú của Tiêu Phàm, cuối cùng rồi cũng xong.

Tiêu Phàm cười nói: "Thầy, không nghĩ tới thầy còn có hứng thú loại này a, ha ha."

Lão Triệu cười hắc hắc, một chút xấu hổ lúc đầu rất nhanh đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Dù sao công phu da mặt cũng đã được tôi luyện cả đời, lão Triệu tự nhiên sẽ không dễ dàng như vậy mà xuống hạ phong trước tên tiểu bối như Tiêu Phàm.

"Bất ngờ?"

Tiêu Phàm lắc đầu: "Cũng không thể nói là bất ngờ. Chỉ là trong ấn tượng có chút không giống."

Lão Triệu nhún nhún vai, từ túi áo lấy ra một bao Hồng Song Hỉ, rút ra hai điếu, một điếu cắm vào miệng, một điếu khác thuận tay đưa cho Tiêu Phàm, sau đó lộ làm ra một bộ bão kinh phong sương (lão luyện): "Thầy giáo thì nhất định phải ra vẻ đạo mạo sao? Cái gọi là thầy, cũng là người sống sờ sờ, tổng cũng phải có chút tiêu khiển chứ."

Nhìn điếu thuốc đưa tới, hắn lại sững ra.

Thân là thầy giáo, vậy mà lại đưa thuốc cho đệ tử hút?

Nói ra ai mà tin nổi.

Tiêu Phàm hơi híp mắt, nở nụ cười, cũng không lập tức tiếp điếu thuốc kia: "Em là học sinh gương mẫu, không hút thuốc lá đâu."

"Học sinh gương mẫu? Tạm thời còn nhìn không ra."

"Đây hình như là văn phòng?"

"Không việc gì, cũng không có người khác." Lão Triệu nhếch miệng cười cười, điếu thuốc trong tay lại đưa về phía trước thêm một tí, động tác này rất giống kiểu vươn ngón tay chỉ giang sơn vậy.

Tiêu Phàm bất đắc dĩ, chỉ có thể nhận lấy. Lão Triệu "ba" một cái, ngọn lửa màu lam nhạt đã nhảy lên, đốt trên điếu thuốc của Tiêu Phàm.

Sau đó lão Triệu mới đốt cho mình, hít sâu một hơi, ngửa mặt, nhả ra một vòng khói.

Rất nhanh, trong văn phòng đã như sương mù.

Hiện tại trên nét hay có một câu như thế này: anh hút thuốc không phải là thuốc, mà là tịch mịch.

Tuy những lời này có khoa trương, nhưng trên thực tế, lại thể hiện rất nhiều thứ.

Đối với Tiêu Phàm, hút thuốc chẳng qua là một loại cảm giác không mặn không nhạt thôi, chưa đến mức nghiện, có cũng được mà không có cũng chả sao. Tiêu Phàm ngồi lẳng lặng, cảm thụ cái loại linh hoạt kỳ ảo cảm giác đang lan trong phổi, đám sương mù phun ra từ trong miệng, giống như là tâm sự được chôn sâu ở đáy lòng...không cách nào mà nói ra được.

Mắt hắn hơi mê ly.

Giống như là không đáy.

Lão Triệu híp mắt nhìn Tiêu Phàm, đột nhiên vỗ vỗ cái đầu: "Quên mất, bây giờ xem như đã giải quyết cái nghiện thuốc rồi. Em, vô duyên vô cớ đến văn phòng làm gì?"

Vẻ mê ly đáy mắt Tiêu Phàm lập tức giảm, hắn nhìn lão thầy giáo vô tâm vô phổi, không có tí nào làm gương cho người khác này, có chút im lặng: "Em là thuận tiện tới lấy sách thôi."

Lão Triệu giật mình: "Sách, sách, đúng rồi, nguyên lai tôi còn không có đưa sách cho em?" Lão Triệu dứt lời, lôi từ dưới bàn ra một chồng sách giáo khoa buộc chặt, vứt lăn lóc ở đấy, cười nói: "Tự em lấy đi, lão già ta không chuyển được."

Tiêu Phàm lại im lặng, giơ điếu thuốc cháy một nửa lên: "Thầy này, em nói thật, không phải là thầy đang dạy hư học sinh lớp thầy a?"

"Cái gì mà lớp thầy? Em bây giờ cũng là đệ tử của ta rồi, phải nói là lớp chúng ta mới đúng." Lão Triệu bắt lỗi hắn: "Đám bé con kia thì ta tự nhiên sẽ không làm hại bọn chúng rồi, đấy đều những đóa hoa tương lai của đất nước, là trụ cột quốc gia đó nha."

Tiêu Phàm ngạc nhiên, nghe ngữ khí lão Triệu, hẳn là mình không phải là đóa hoa? Cũng không phải là trụ cột của quốc gia thì phải?

Chẳng qua, Tiêu Phàm năm nay dù mới mười chín tuổi. Nhưng với hắn mà nói, bảo hắn là bông hoa tương lai của đất nước cũng có chút không được tự nhiên.

Lão Triệu này thật sự có một phong cách riêng.

Nhưng mà Tiêu Phàm nếu như ở cao trung hỏi thăm một chút, lại sẽ phát hiện, lão thầy giáo bề ngoài bất lương này ở trong trường vẫn là rất có nhân khí, có tiếng hòa đồng cùng các học sinh, rất được yêu mến.

"Em chẳng lẻ không tính sao?" Hít thêm vài hơi, điếu thuốc đã bị hắn bắn vào trong cái gạt tàn .

Lão Triệu nhìn điếu thuốc còn hơn phân nửa, lông mi có chút nhảy dựng.

Phá sản ah phá sản.

Cũng ở trong lòng âm thầm thề, cho tiểu tử này hút thuốc, chỉ là lần đầu, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa.

"Cậu đương nhiên không tính."

"Vì cái gì?"

"Bởi vì ánh mắt."

Tiêu Phàm hơi nhảy nhảy lông mi, hẳn là lão Triệu đã nhìn ra cái gì?

Lão Triệu nhìn Tiêu Phàm thật sâu: "Nam nhân hiểu được thế nào là hút thuốc, sau lưng của hắn chắc chắn sẽ có một đoạn cố sự. Từ lần đầu tiên nhìn thấy tiểu tử nhà ngươi, ta đã biết ngay, cậu cùng chúng bất đồng. Lão Triệu này ở đây dạy học cả đời, bổn sự nào thì không có, nhưng nói đến xem người. . . Hắc! Cái này cũng không phải là do ta khoe khoang, hoả nhãn kim tinh này cũng không phải là hư danh đâu."

Là lịch duyệt a.

Cùng năng lực không quan hệ.

Gặp nhiều, tự nhiên là hiểu.

Tiêu Phàm cười nhạt một tiếng, cũng không dây dưa thêm: "Thầy, về sau ít hút thuốc a, lớn tuổi, loại đồ này đối với thân thể không tốt."

"Ân? Tiểu tử nhà ngươi đang mắng ta già?"

Tiêu Phàm lắc đầu: "Không dám."

Điếu thuốc trong tay lão Triệu cũng đã cháy sạch, chỉ còn lại đầu lọc, lúc này lão mới lưu luyến mà đem nó nhét vào trong cái gạt tàn, cười nói: "Hút thuốc, tất cả mọi người đều biết rõ đối với thân thể không tốt, nhưng vẫn sẽ hút. Vì cái gì nhỉ? Lúc rõ loại đồ chơi này không tốt thì đã khó cai rồi. Một lão đầu già khọm, đã đến tuổi này rồi, sống lâu thêm vài năm hay ít đi vài năm cũng có khác gì nhau. Nhưng mà tâm linh ký thác thì lại không thể thiếu đấy, một ngày không hút thuốc lá sẽ cảm giác toàn thân không đúng. Đốt một điếu, mới sống được tiêu sái. . ."

Lão Triệu phối hợp, giống như không thấy được cái vẻ dở khóc dở cười trên mặt Tiêu Phàm, nói: "Nam nhân ah, có đôi khi chính là một loại động vật ngu xuẩn, có đôi khi biết rất rõ ràng là sai, nhưng vẫn sẽ vì một chút đánh rắm gì đó mà tranh cướp đến đầu rơi máu chảy cũng không chịu bỏ. . . Chậc chậc, nam nhân a nam nhân, khó làm ah. . ."

Tiêu Phàm toàn thân khẽ chấn động, nhìn về phía lão Triệu, ánh mắt cũng thêm chút không rõ ràng.

Lão Triệu giống như đang tự nhủ, sau đó mới hồi phục tinh thần lại, khe khẽ thở dài: "Già rồi, cũng trở nên lắm lời. Chẳng qua nhìn ngươi giống lão gìa này lúc trẻ, bằng không thì ta cũng mặc kệ ngươi, ha ha."

"Dù thế nào em so với thầy cũng đẹp trai hơn đi?" Tiêu Phàm nhún nhún vai.

"Cút! Cho ngươi tí dương quang đã hớn hở rồi? Cũng không sớm nữa, chuyển sách đi đi." Lão Triệu cười mắng một câu.

Tiêu Phàm gật gật đầu: "Em rảnh sẽ tới nữa."

"Không có việc gì thì đừng có đến, lo mà học, cố gắng mà phấn đấu. Chỉ cần còn ở lớp này, chính là học sinh của lão Triệu, chẳng quản vì cái gì mà vô duyên vô cớ tiểu tử nhà ngươi bỏ ra vài lần học phí mà chạy tới nơi này. . ." Lão Triệu giả bộ như không kiên nhẫn, phất phất tay như đuổi gà đi.

Tiêu Phàm cười cười, xách một chồng sách đi ra khỏi văn phòng.

Đi trên hành lang, hắn tự phản tỉnh. Không nghĩ tới vừa mới bước vào trường học ngày đầu tiên, đã bị lão Triệu nhìn ra một chút mánh khóe, chẳng lẽ hắn còn không có cách nào mà dung nhập với sinh hoạt của người bình thường sao?

Thừa dịp không có người, Tiêu Phàm đột nhiên nhe răng nhếch miệng, cười như không cười.

Xem ra chính mình lại phải học đeo một ít mặt nạ rồi. Nói lại, làm sao để có thể như tỷ tỷ mong muốn, đi làm một người bình thường đây?

Bỗng dưng nhớ tới lão Triệu, còn điếu thuốc của lão nữa.

Tiêu Phàm lắc đầu, loại cảm giác này rất kỳ quái.

Một điếu thuốc, nhưng lại khiến cho Tiêu Phàm nhớ kỹ một người.

*********