"Khục khục. Các học sinh buổi sáng tốt lành ah!"
Lão Triệu cười tủm tỉm đứng trên bục giảng, không có một tí nghiêm túc gọi là để làm gương cả.
Học sinh ban ba trên cơ bản đã coi lão Triệu như là không khí, đều đang liều mạng gặm quyển sách trên tay, làm bài tập, hận không thể đem đống sách ăn luôn vào trong bụng. Dưới tình huống cháy nhà đến nơi này, mấy người có thể nhàm chán ngồi nhìn lão Triệu ba hoa.
Tiêu Phàm ngẩng đầu tò mò nhìn lão Triệu, cũng không biết là lão đầu này muốn nói cái gì.
Rất ít người để ý tới cũng đã nằm trong dự liệu của lão Triệu, chẳng qua nhìn lại, đôi mắt thâm thúy của Tiêu Phàm lại khiến lão Triệu không khỏi nao nao.
"Được rồi, kỳ thi Đại Học sắp tới, các em vừa đọc sách vừa nghe vậy." Lão Triệu bất đắc dĩ gõ bảng đen: "Còn khoảng gần hai mươi ngày là thi tốt nghiệp cao trung, thầy đương nhiên cũng hi vọng các em mỗi người đều có thể khảo thi được vào đại học mong muốn. Đương nhiên, có một số việc vẫn nhất định phải hiểu rõ."
Lúc này mới có mấy người ngẩng đầu lên nhìn lão Triệu. . .
"Hai ngày nữa phải điền nguyện vọng rồi, đoán chừng là các em cũng đã cân nhắc qua, hai ngày này thì quyết định lại cho tốt xem nên điền trường nào. À đúng rồi, Tiêu Phàm, em đi ra đây với tôi một lát."
Đây tuyệt đối là đầu voi đuôi chuột.
Trước đó thì nói giông dài cả buổi, không nghĩ tới nghẹn ra câu cuối lại là như vậy.
Tiêu Phàm hơi ngẩn người.
Mấy chục ánh mắt soi ngay đến người hắn, cho dù lão Triệu nói cũng không đao to búa lớn gì. Nhưng mà tới gần kỳ thi Đại Học, bát quái chi tâm của đám này vẫn nguyên bất diệt, mọi ánh mắt cổ quái, mang hàm nghĩa dị thường bắn lên người hắn.
Không chừng bọn hắn đang nghĩ thầm trong bụng, câu chuyện XXX không thể nó giữa Tiêu Phàm và thầy giáo. . .
Thật là tà ác.
Tiêu Phàm lạnh run người, hắn cảm giác uy lực của mấy chục ánh mắt này không thua gì mấy khẩu AK47 đang nhắm vào hắn.
Ngồi cùng bàn, Khương Tiểu Ngư cũng là mặt mũi đầy hiếu kỳ, không hiểu vì sao lão Triệu ai cũng không gọi, hết lần này tới lần khác lại gọi Tiêu Phàm.
Lão Triệu nói xong cũng rất không chịu trách nhiệm phi thân ra ngoài phòng học.
Tiêu Phàm dưới vạn chúng chú mục, cũng đi theo lão Triệu, phi thường nhanh chóng.
Chủ yếu là không khí trong phòng học bị lão Triệu phán một câu khiến cho trở nên vô cùng cổ quái.
Một già một trẻ hai người đều không nói gì, Tiêu Phàm cứ một đường đi theo sau lão Triệu tới văn phòng.
"Ngồi." Lão Triệu hiếm khi nghiêm túc.
Tiêu Phàm hơi ngạc nhiên.
"Đến, có cần một điếu không?" Nhưng không nghĩ tới, một giây sau lão lại lộ ra nguyên hình.
"Thuốc lá? Lão phát tài?" Tiêu Phàm kinh ngạc nói.
"Hắc hắc, mấy ngày hôm trước mua xổ số. . ."
"Giải nhất?"
"***, có thể sao?" Lão Triệu khinh bỉ nhìn Tiêu Phàm: "Chỉ là giải ba thôi. . ."
Giải ba?
Thế thì mấy trăm khối cũng còn hơn không đi.
Tiêu Phàm cầm lấy, nếu như là người khác, hắn không nhất định sẽ cầm. Nhưng lão Triệu thì khác, lão Triệu là một trong số ít người mà Tiêu Phàm ở cái thành phố này cảm thấy thuận mắt.
"Cậu ôn tập xong chưa?" Lão Triệu lần này cũng không khách khí, trực tiếp châm thuốc, rất hưởng thụ mà nhả khói. Chậc chậc, thuốc lá, thoải mái ah.
Sau đó mới đem cái bật lửa ném cho Tiêu Phàm, để cho Tiêu Phàm tự sinh tự diệt.
"Cũng tương đối a." Tiêu Phàm gật gật đầu.
"Tương đôi?" Lần này đến phiên lão Triệu sửng sốt: "Cậu chắc?"
Tiêu Phàm im lặng: "Có thầy giáo nào như lão sao?"
Lão Triệu cười mắng: "Ta cũng không coi cậu là học sinh nha."
"Không phải học sinh thì là cái gì?"
"Ánh mắt của cậu đã nói cho ta biết, quá khứ nhất định cậu không phải một người bình thường." Lão Triệu lại phun ra một ngụm khói. Cả Tiêu Phàm cũng không nghĩ đến, lão Triệu lại còn nói ra được một câu có chiều sâu như vậy.
Tiêu Phàm cũng không phản bác, yên lặng đốt thuốc.
Lão Triệu nhìn hắn hút thuốc, cái bộ dạng cô đơn bộ đấy khiến lão ngây người mất một giây.
Tiêu Phàm hút thuốc, động tác rất đặc biệt.
Giống như một quý tộc xuống dốc.
Rất tịch mịch!
Càng làm lão Triệu thêm xác nhận, Tiêu Phàm là một người có câu chuyện.
"Đúng rồi, cậu định thi ở đâu?" Lão Triệu chuyển luôn đề tài.
"Em?" Tiêu Phàm nở nụ cười: "Em cần phải khảo thi Phong Vũ đại học a."
"Phong Đại?" Lão Triệu hơi ngây ra, trầm ngâm nửa ngày, sau đó lại gật gật đầu: "Ân, không tệ, có chí khí. Phong Đại là trọng điểm đại học, mặc dù so với Thanh Hoa cùng Bắc Đại còn có một chút khoảng cách, nhưng cũng là một chỗ danh giáo rồi. Hơn nữa nếu như cậu ghi danh Phong Đại..., còn có một chút ưu đãi, hắc hắc. . ."
Tiêu Phàm mới hút hơn phân nửa, trực tiếp bóp tắt. Lão Triệu thấy lại là một hồi thịt đau.
Dựa vào ah, đây chính là thuốc lá mà!
Lão Triệu trong lòng hung hăng khinh bỉ Tiêu Phàm lãng phí.
Đáng xấu hổ ah.
"Thầy tìm em chỉ là vì hỏi cái này?"
"Bằng không thì vì cái gì?"
". . ."
"Ách. . . Kỳ thật một người hút thuốc rất chán. . ."
Tiêu Phàm im lặng: "Ít đốt thuốc đi thôi, thầy ở cái tuổi này, hút nhiều không tốt."
"Thói quen, không đổi được nữa rồi. Haizz, không nói cái này , đúng rồi, Khương Tiểu Ngư hình như đối với cậu có chút ý tứ?" Nói đến những vấn đề bát quái này, lão Triệu lại hiện lên vẻ tươi cười vô cùng hèn mọn, bỉ ổi.
". . . ai nói cho lão?"
"Ánh mắt của ta cũng không phải là trưng ra cho đẹp đâu, nhớ năm đó, thời tuổi trẻ sôi nổi, lão đầu này là được gọi là Ngọc Diện Tiểu Phi Long, Hỏa Nhãn Tiểu Kim Tinh. . ."
"Ngất mất, Ngọc Diện Phi Long? Là lão?"
"Không giống sao?"
"Khẳng định là không giống tí nào. . ." Tiêu Phàm không chút nghĩ ngợi trả lời luôn.
"Dù nói thế nào đi nữa thì ta cũng là sư phụ cậu, không thể cho ta chút ít mặt mũi sao?"
"Là ai mới vừa nói em không phải học sinh đây?"
". . ."
Tiêu Phàm từ văn phòng đi ra, lại qua một tiết rồi.
Nghĩ tới đây, Tiêu Phàm không khỏi khinh bỉ lão Triệu thêm một phen. Có loại thầy giáo nào mà sắp thi Đại Học đến nơi còn kéo học sinh lên văn phòng tán phét phóng thí hay sao? Chắc chắn chỉ có lão Triệu độc nhất vô nhị.
"Bạn hút thuốc hả?"
Tiêu Phàm vừa mới ngồi xuống, không nghĩ tới Khương Tiểu Ngư vốn trầm mặc sẽ hỏi một câu.
Hơi lén lút, nghiêng nghiêng cái đầu sang.
Tiêu Phàm mỉm cười, cũng không phản bác: "Ân, vừa rồi thầy cho một điếu. . ."
Vừa hút thuốc xong, mùi thuốc lá vẫn rất nặng.
Nhưng nói như vậy cũng thấy được, mũi Khương Tiểu Ngư quá linh mẫn.
"Hút thuốc không tốt cho sức khỏe, về sau hút ít đi a." Khương Tiểu Ngư nói xong, mặt cũng đỏ lên. Nàng có lẽ cũng không nghĩ tới, sẽ có một ngày mình chủ động nói chuyện với một nam sinh, hơn nữa nội dung lại còn mang theo vẻ hơi quan tâm a.
Tiêu Phàm thì còn kinh ngạc hơn, dùng tính cách Khương Tiểu Ngư. . . Ách, có thể nói ra lời này, tuyệt đối là dũng khí mười phần.
"Ân, đã biết. Đúng rồi, những người kia có đến làm phiền bạn nữa không."
Phòng học rất yên tĩnh, lúc Tiêu Phàm cùng Khương Tiểu Ngư thì thầm, hai cái đầu hơi chụm vào một chỗ, ở trong mắt người khác lại trông như kiểu đang liếc mắt đưa tình, cực kỳ đáng ngờ.
"Không có. . ." Khương Tiểu Ngư hơi hơi cúi thấp đầu xuống.
"Ân, vậy là tốt rồi, nếu có chuyện gì, nhớ rõ gọi điện thoại cho mình."
Tiêu Phàm nói xong, cũng không nói thêm gì.
Hắn cùng với Khương Tiểu Ngư ở chung, giống như là một hồ nước. Bình thản mà yên lặng.
Nói đến bình thản.
Tiêu Phàm không khỏi nghĩ đến hồ ly tinh trong nhà kia.
Đau đầu ah.
Sáng nay đi học, trong lòng hắn còn vô cùng bất an.
Nếu để cho hồ ly tinh kia một mình ở nhà, sẽ không xảy ra vấn đề gì đi?