Tại Phong Thành, ngươi có thể không biết ai là Châu Kiệt Luân, có thể không biết Quan Hi Ca( Trần Quan Hi), nhưng tuyệt đối không thể không biết một chỗ.
Thủy Tinh Cung.
Chỗ này, nói trắng ra là hộp đêm. Cái chỗ này thêm mấy cái đèn nhấp nháy đẹp chút là đã thành chỗ ăn chơi lớn nhất ở Phong Thành.
Ánh đèn huỳnh quang đủ màu lập lòe, dưới cái vẻ hoa lệ đó, cũng không biết là cất dấu bao nhiêu hắc ám mà không ai hay.
Ở trong đó, giữa một ghế lô.
"Số điện thoại bạn gọi tạm thời không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau. . ."
Đầu điện thoại kia không ngừng truyền lại cái câu đấy, tuy nghe rất ngọt ngào, nhưng Kim Thắng Hải thế nào cũng không cao hứng nổi.
Cả ngày rồi.
Không phải là một tiểu tử từ nơi khác đến sao?
Kim Thắng Hải còn cố ý phái ra thủ hạ đắc lực nhất của mình là "Ngũ hổ tướng" đi K.O tiểu tử kia, không nghĩ tới, từ sáng đến tối, mấy tên kia ngay đến một cuộc điện thoại cũng không gọi về.
Cho dù là đã bắt tiểu tử kia, ăn uống nhậu nhẹt gì thì cũng phải gọi điện thoại tới tranh công ah.
Mất đến vài ngày, Kim Thắng Hải sau khi vận dụng hết tất cả thế lực của hắn, cuối cùng cũng đem gốc gác tên xú tiểu tử không biết trời cao đất rộng ra. Lúc ở Tinh Thúy Uyển, vậy mà dám làm hắn mất thể diện, lần này, như thế nào cũng phải lấy lại.
Kim Thắng Hải tự nhận là không phải người rộng lượng gì. Hắn hiểu được ẩn nhẫn, nhưng không phải ai cũng có thể khiến hắn ẩn nhẫn.
Có thực lực, hắn không thể trêu vào thì...,cố mà chịu đựng.
Nhưng không có thực lực, còn dám giả bộ..., vậy thì lượn sang một bên đi thôi.
Nhưng rõ ràng là việc dễ như trở bàn tay, vì sao đến tận bây giờ vẫn không thấy động tĩnh gì?
Kim Thắng Hải bực bội đập điện thoại di động lên trên bàn, hung hăng nốc một ngụm hồng tửu.
"Kim lão bản, không bằng để cho Tiểu Hồng cùng anh hát a?"
Ôm Kim Thắng Hải là một nữ hài mặc sườn xám màu đỏ. Trên mặt nàng trang điểm hết sức thanh nhã, dưới ánh đèn hôn ám, lại dùng một loại thần sắc hơi e lệ, khẽ hé đôi môi đỏ mộng ra. Phong tình này đúng là làm cho người ta cảm thấy có một chút thanh thuần.
Kim Thắng Hải ôm trong ngực nhuyễn ngọc ôn hương, một điểm lo nghĩ cuối cùng cũng biến mất không còn tăm hơi.
Thoải mái ah.
Tục ngữ nói, đàn bà luôn luôn là thuốc chữa bệnh tốt nhất, cái này xem ra cũng không phải là không có đạo lý.
Kim Thắng Hải cười da^ʍ một tiếng, đem Tiểu Hồng đang nũng nịu ôm vào trong ngực, vân vê ah vân vê, đôi tay mập ú cũng lặng lẽ chui vào phía dưới sườn xám.
"Kim lão bản. . . Không muốn. . . Không muốn. . ."
Tiểu Hồng rất nhanh kiều thở hổn hển, phát ra từng đợt thanh âm làm cho người ta tai hồng tim nhảy loạn lên nha.
Đàn bà hình như luôn là một loại động vật khẩu thị tâm phi, nói không muốn, nhưng thật ra là rất muốn.
Kim Thắng Hải là tay lão luyện, tự nhiên hiểu được cái đạo lý này. Tay của hắn cũng không biết tiến vào chỗ nào, lúc đi ra đã ướt đầm đìa, dinh dính.
"Tiểu Hồng, em mới vừa rồi là muốn hát?"
"À? . . ."
"Cái mic kia không lớn, không bằng thử cái khác đi ( --!)?"
"Kim lão bản. . . Mic chỉ có hai cái á. . . Đừng, chỗ đó không được. . . Ah. . ."
"Chỗ này đang có một cái rất tốt đấy, hắc hắc. . ."
"Kim lão bản, anh thật xấu. . ."
Ngay lúc hai người sắp lật qua lật lại, loạn thành một đoàn, cánh cửa vốn đóng chặt "Phanh" một cái liền mở ra.
"ĐCxxM, *** thằng mắt mù nào chạy vào. . ." Kim Thắng Hải chửi ầm lên, bị giật mình như vậy, chỗ nào đó trên người thiếu chút nữa từ cứng thành mềm, từ dài thành ngắn, do to biến nhỏ. . .
Nhưng khi Kim Thắng Hải thấy rõ mặt mũi thằng mắt mù xông vào thì lại cười không nổi rồi, cả người như là bị mấy vạn đạo thiên lôi bổ thành than, cứng đờ tại chỗ.
Tiêu Phàm dựa cửa, lẳng lặng mà đứng, hai tay cắm vào túi quần, nhàn nhạt cười, mang theo vài phần tà ý.
Kim Thắng Hải nhìn tiểu tử nhỏ hơn hắn cả chục tuổi này, ngay lập tức, một cái ý niệm nổi lên trong đầu.
Tây Môn Xuy Tuyết.
Tiểu tử này giống như Tây Môn Xuy Tuyết trong TV.
Nói như thế nào đây.
Không phải nói bộ dáng Tiêu Phàm, mà là một loại cảm giác. Một thanh bảo kiếm tùy thời có thể ra khỏi vỏ, gϊếŧ người không thấy máu.
Kim Thắng Hải bị cái cách nghĩ mất trật tự này khiến cho đầu tuôn đầy mồ hôi, ngay cả việc Tiểu Hồng lúc nào sửa sang lại quần áo cũng không biết.
"Như thế nào, Kim tổng, gặp ta ngươi rất kinh ngạc?" Tiêu Phàm nở nụ cười, trong mắt xẹt qua một tia mỉa mai.
"Vâng. . . Ah, không đúng không đúng."
Tiêu Phàm phối hợp địa ngồi xuống đối diện Kim Thắng Hải. Tiểu Hồng lúc này cũng phát hiện không khí hình như có chút không đúng, thế nào lại giống như hắc bang đi trả thù a.
"Ân? Brunello di Montalcino* năm 86? Xem ra ngươi còn rất biết hưởng thụ a." Tiêu Phàm tùy ý nhìn một chai rượu đỏ, thuận miệng bảo Tiểu Hồng: "Cầm một ly cho ta."
"Nha." Tiểu Hồng nói xong thì chính mình cũng sửng sốt. Ngất mất, không biết người kia là ai, làm sao lại đi đáp ứng nhỉ.
Chẳng qua nàng vẫn ngoan ngoãn từ trong tủ rượu lấy ra một cái ly đế cao, nhẹ nhàng đặt trước mặt Tiêu Phàm.
"Rượu vang đỏ, chỉ dùng để thưởng thức, mà không phải dùng để uống. Uống kiểu ngươi, cũng chỉ là phung phí của trời." Tiêu Phàm chân phải vắt chân trái, nằm rất thoải mái trên ghế sa lon, chén rượu vang đỏ nhẹ nhàng lay động, một mùi rượu u u lan ra.
Tiêu Phàm uống một ngụm: "Đáng tiếc, mùi rượu không tinh khiết."
Kim Thắng Hải vẫn nhìn Tiêu Phàm uống rượu, như là đã đem hắn thành không khí vậy. Cho dù tính tình có tốt, phỏng chừng cũng nhịn không nổi.
Huống hồ là Kim Thắng Hải.
Cho nên, hắn nhịn không được nữa, hỏi: "Ngươi rốt cuộc là ai?"
Tiêu Phàm cười lắc đầu, cũng không trả lời vấn đề này, ngược lại hỏi: "Ngươi có phải hay không rất ngạc nhiên, mấy người kia vì cái gì lại mất liên lạc?"
Kim Thắng Hải cứng đờ mặt, không nói gì.
Nhưng rất rõ, hắn muốn biết vì cái gì.
Tiêu Phàm híp mắt, nhìn rượu không ngừng sóng sánh trước mắt, đồng tử như mất đi tiêu cự: "Bọn hắn rất không tồi, đã ngoan ngoãn nói cho ta biết ngươi sẽ ở cái địa phương này."
Miệng Kim Thắng Hải nhất thời đắng chát.
Ngoan ngoãn?
Hắn sao không biết mấy tên bảo tiêu là người thế nào?
Mỗi người đều là từ trong bộ đội đi ra.
Kim Thắng Hải hiện tại cũng biết, hắn là đá trúng thiết bản rồi.
Xương cốt đều thiếu chút nữa là nát.
Kim Thắng Hải chán nản nhuyễn trên ghế sô pha, phất tay với Tiểu Hồng: "Đi ra ngoài."
Tiểu Hồng đã trầm mặc thoáng một chút, không nói hai lời, mở cửa đi ra ngoài.
Đi ra ngoài, vẫn không quên khóa trái cửa lại.
"Tốt rồi, nói nhảm cũng không muốn nói nhiều, ta cũng lười nhiều lời. Phiền toái, nên chết từ trong trứng nước. Cho nên, nói như vậy là ta đều đã trực tiếp bóp chết." Tiêu Phàm dứt lời, duỗi ra ngón trỏ, ở trên mặt bàn cẩm thạch dùng sức nhấn một cái, sau đó giơ tay lên, nhất thời bên dưới đã nhiều hơn một dấu tay.
Bà mẹ nó.
Kim Thắng Hải thiếu chút nữa chửi um lên.
Đây là đá cẩm thạch hay là đậu hũ?
Nếu như đặt ở trên người, thế thì thêm mấy cái lỗ đây?
Nghĩ tới đó là hắn mồ hôi lạnh chảy ra ròng ròng.
"Ta tương đối là điệu thấp, ngươi đã minh bạch chưa?" Tiêu Phàm mỉm cười, nhìn như cả người đều vô hại.
"Vâng vâng, em hiểu được." Kim Thắng Hải giật giật khóe miệng, miễn cưỡng cười theo.
Nhìn Tiêu Phàm đi ra ngoài, ước chừng nửa giờ, Kim Thắng Hải vẫn y nguyên cảm thấy tứ chi mềm nhũn, không dậy nổi nửa điểm khí lực.
Hắn bị dọa rồi.
"Cái này mà còn gọi là điệu thấp? !"
Kim Thắng Hải muốn khóc quá.
*******
(*) một loại rượu vang của Ý