Chương 17: Cậu tin tưởng vào duyên phận sao?

Khi Tạ Vi Vi lái Lamborghini về đến nhà, cảm giác nội tâm tựa hồ có chút nặng nề.

"Đây là trật tự cái địa hạ thế giới mà Tạ Thiên Hào chưởng quản sao, xem ra cũng chẳng ra gì."

Tạ Vi Vi hung hăng đạp mạnh phanh, trong đầu lại không ngừng quanh quẩn cái câu cuối cùng của tên kia.

"Đại tiểu thư đã vềi!"

Một trung niên phụ nhân đứng trước Tạ gia đại môn nhìn thấy xe của Tạ Vi Vi, mặt mày hớn hở, bộ dạng kia giống như trúng giải độc đắc, được những mấy trăm vạn vậy.

Không phải chỉ là cùng phụ thân giận dỗi phụ thân mà chạy ra ngoài sao, mà đây cũng có phải lần đầu tiên đâu, cần gì hưng phấn như vậy?

Nhìn thoáng trung niên phụ nhân kia, Tạ Vi Vi thầm nghĩ.

Một trung niên nam nhân mặc âu phục màu đen lẳng lặng đứng ở giữa sân, thần sắc như không hề bận tâm, năm tháng tàn khốc để lại dấu vết không cách nào mà phai mờ được ở trên mặt của hắn, tóc mai đã điểm bạc.

Nhìn cái xe Lamborghini đi vào trong sân, vẻ không hề bận tâm của trung niên nhân rốt cục xuất hiện một chút biến hóa, nhưng rất nhanh lại ẩn vô ảnh vô tung.

"Vi Vi, con về rồi à."

Tạ Vi Vi vốn cũng không muốn để ý đến, cứ như vậy mà đi qua.

Đây là người cho nàng hết thảy, rồi cũng lại hủy của nàng hết thảy.

Nhưng lúc sắp bước qua người Tạ Thiên Hào, Tạ Vi Vi nhịn không được dừng lại một chút, hỏi: "Ông biết Thanh Long bang?"

"Ba biết rõ." Trầm mặc nửa ngày, trong mắt hiện lên một tia quang mang, nhàn nhạt gật đầu.

". . ." Tạ Vi Vi trầm mặc, không nói thêm gì nữa, trực tiếp đi vào đại môn Tạ gia.

Tạ Thiên Hào thở dài một hơi.

Lúc này, hắn như thương lão đi rất nhiều.

Tất cả thành như vậy, đều là do lỗi của hắn.

Tất cả, đều sai tại hắn.

Nếu như không phải ngày đó, Vi Vi há lại hận hắn đến tận xương tủy, từ nay về sau không hề gọi hắn một tiếng "Ba ba"?

"Lão Cao."

Tạ Thiên Hào trầm mặc nửa ngày, bỗng dưng trầm một câu.

"Lão bản, có chuyện?"

Tạ Thiên Hào vừa dứt lời, từ một thân cây ở Tạ gia đại viện, đột nhiên đi ra một hán tử lưng hùm vai gấu.

"Thanh Long bang, tra cho ta." Ngắn ngủn sáu chữ, trịch địa hữu thanh (tràn ngập khí phách).

"Vâng, lão bản." Lão Cao khom người nói.

Tạ Vi Vi vội vàng đi trở về phòng mình, khóa chặt cửa lại.

Nàng dựa lưng vào cửa, hai mắt nhìn lên trần nhà, có chút thất thần.

"Ngươi hỗn đản này, bây giờ rước lấy phiền phức a." Nửa ngày, ở trong gian phòng không có một bóng người, Tạ Vi Vi đột nhiên mắng một câu, nhưng giọng điệu kia lại làm cho người nghe không nghe ra đấy là hận hay là tức.

Tạ Vi Vi rất rõ ràng, ở Phong Thành, nếu như Thanh Long bang chỉ là bất nhập lưu tiểu bang phái, vậy căn bản là không vào được trong mắt Tạ Thiên Hào. Nếu Tạ Thiên Hào biết Thanh Long bang, vậy thì chỉ có thể đại biểu cho một ý tứ.

Thanh Long bang, không đơn giản.

.....

Ngày hôm sau.

Khi Tiêu Phàm bước chân vào phòng học lại phát hiện Khương Tiểu Ngư đã ngồi ở chỗ của nàng.

Vẫn là một bộ dáng cúi đầu, không để ý đến chuyện bên ngoài.

Tiêu Phàm mỉm cười, chậm rãi đi trở về chỗ của mình, ngồi xuống.

"Bọn họ không tìm đến làm phiền bạn nữa đi a?"

Tiêu Phàm nói lời này cũng coi như không, đêm qua, đoán chừng là cái kia mà Đao ca chắc vẫn còn ở trong bệnh viện kêu gào bác sĩ nối lại đầu ngón út đi.

Như thế nào mà có thể rảnh để đi tìm Khương Tiểu Ngư gây chuyện?

Quả nhiên, Khương Tiểu Ngư lắc đầu, đè thấp thanh âm, nói: "Ngày hôm qua. . . Cám ơn bạn."

"Tiện tay mà thôi." Tiêu Phàm cười nhạt một tiếng.

Hắn nghĩ nghĩ, hình như mình cũng không làm cái gì, không phải chỉ là đạp người khác mấy đạp, sau đó hơi nhúc nhích dao nhỏ, cắt một đầu ngón tay xuống thôi sao, đúng là chuyện thuận tay mà làm.

Khương Tiểu Ngư hôm nay lại đeo một cái kính đen giống y như cũ, cặp kính cũ bị vỡ, Tiêu Phàm không nghĩ tới là Khương Tiểu Ngư còn có một cái dự phòng. Không biết là Khương Tiểu Ngư đến cùng là có bao nhiêu cái nữa.

Nàng xuyên qua tròng kính mà lén lút nhìn Tiêu Phàm, muốn nhìn rõ xem gia hỏa ngồi cùng bàn này rốt cuộc là người thế nào.

Người ta thường nói, con mắt là cửa sổ tâm hồn.

Nhìn thấu ánh mắt của một người, đại biểu việc ngươi đã hiểu thấu hắn.

Nhưng rất nhanh, Khương Tiểu Ngư phát hiện, đối diện đôi mắt thâm thúy kia, bị nhìn thấu chỉ có thể là chính nàng.

Khương Tiểu Ngư vội vàng tránh mắt đi, không dám nhìn hắn nữa.

Lúc đó, Khương Tiểu Ngư cảm thấy, bên ngực trái như có con thỏ đang bình bịch nhảy vậy.

Tiêu Phàm đem mọi phản ứng của Khương Tiểu Ngư thu vào trong mắt, không nói thêm gì. Kỳ thật ra, loại phiền toái này đối với Tiêu Phàm cũng không to tát gì, nên ngay từ đầu, Tiêu Phàm mới để những người kia trở về.

Phải giúp nàng sao?

Tiêu Phàm cứ suy tư về vấn đề như vậy.

Nếu như nói cuộc sống là một cái chảo nhuộm lớn, vậy thì mỗi người đều đang ở trong đó mà đau khổ giãy dụa, bị nhuộm lên đủ mọi màu sắc. Tiêu Phàm tự nhận là mình không phải thánh nhân, cho nên hắn cũng không ngu như đám người đó, vô tư đi trợ giúp thế nhân được.

Mỗi người đều có cuộc sống của mình, cực khổ của riêng mình.

Ngọt bùi cay đắng, là hương vị mà mỗi người trong cả đời phải nhấm nháp hết, người khác thì có lý do gì để mà làm hộ đây.

Tiêu Phàm biết, Khương Tiểu Ngư là một cô gái rất quật cường.

Nàng tuyệt đối sẽ không chủ động hướng Tiêu Phàm xin giúp đỡ.

Dù là Tiêu Phàm ngày hôm qua đã từng cứu được nàng một lần, nàng sẽ chỉ ở cảm kích trong lòng, sẽ tuyệt đối không được một đòi hai.

"Khương Tiểu Ngư, bạn tin tưởng duyên phận không?"

Khương Tiểu Ngư sững sờ, cặp kia sau hai tròng kính xẹt qua một tia kinh ngạc. Nàng thật sự không rõ là Tiêu Phàm vì sao lại nói ra một câu kinh người như vậy.

Nhớ tới tối hôm qua, nhớ tới nụ cười ấm áp ấy, Khương Tiểu Ngư rất muốn nói cho hắn biết: Mình tin tưởng.

Nhưng cuối cùng là nàng vẫn không nói ra miệng.

Cũng không dám nói ra.

Tin tưởng thì như thế nào?

Mà không tin thì lại như thế nào?

Tất cả cũng sẽ không thay đổi gì.

Nàng vẫn là Khương Tiểu Ngư.

Hắn vẫn là Tiêu Phàm.

"Mình cũng vốn là không tin." Tiêu Phàm cười nhạt một tiếng, trong mắt xẹt qua một tia cô đơn mà không ai kịp nhận ra: "Hiện tại bạn ngồi ở bên cạnh mình, mình sẽ tạm thời cho rằng đó là một loại duyên phận a."

Cho nên, Tiêu Phàm quyết định phải giúp nàng.

Tiêu Phàm dứt lời, tùy tiện lôi ra một trang giấy, viết xuống một chuỗi số, nhẹ nhàng đặt trước mặt Khương Tiểu Ngư : "Cho nên mình quyết định giúp bạn một lần. Cho dù bạn gặp khó khăn gì, chỉ cần gọi cú điện thoại này, mình sẽ tới cứu bạn."

Mình sẽ cứu bạn.

Bốn chữ này, như là hứa hẹn.

Giống như câu phật niệm kinh điển của Phật gia, mỗi chữ mỗi câu đều khắc vào sâu thẳm nơi nội tâm Khương Tiểu Ngư.

Giống như ma xui quỷ khiến, Khương Tiểu Ngư cẩn thận từng tí một đem tờ giấy kia gấp lại.

Giờ phút này, chính cô ta cũng cảm thấy kỳ quái, mình vốn là không định như vậy.

Nàng giống như là cá chìm vào trong nước, dù biết rõ kết cục, nàng cũng vẫn tình nguyện chết ở trong nước.

Đã giúp nàng lần thứ nhất a.

Tiêu Phàm nghĩ vậy.

Là đồng tình cũng tốt, hay thương hại cũng được.

Là cái gì cũng không còn trọng yếu nữa.