Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Yêu Nghiệt Đồng Cư

Chương 16: Cắt tựu cắt!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tạ Vi Vi khẽ nhếch cái miệng nhỏ của mình lên, hình như cũng quên mất việc phải khép lại như thế nào.

Một điểm lo lắng vu vơ kia cũng rất nhanh chóng mà tan thành mây khói.

Nhìn Tiêu Phàm đại phát thần uy, đáy lòng nàng chỉ thốt ra được ba chữ.

Quá đẹp trai a!

Nhưng rất nhanh, trong lòng lại hung hăng khinh bỉ bản thân.

Nàng làm sao có thể có loại suy nghĩ này? Tạ Vi Vi nàng cùng với tên hỗn đản kia nhất định là chính tà bất lưỡng lập, hừ hừ.

Lúc này Tiêu Phàm làm sao mà biết, Tạ Vi Vi trong nháy mắt lại có thể sinh ra nhiều cách nghĩ như vậy được. Hắn đang dễ dàng dùng hai ngón tay kẹp lấy tiểu đao của Đao ca, nhàn nhạt nói một câu: "Động đao với ta, sẽ phải trả giá thật nhiều."

Cái dáng vẻ tươi cười của hắn, trong mắt Đao ca lúc này lại biến thành nụ cười của một tên ác ma.

Mặt Đao ca trắng bệch ra rồi.

Trắng, rất trắng.

Trong truyền thuyết tay không chặn dao?

Hay là Lục Tiểu Phụng Linh Tê Nhất Chỉ?

Đao ca bây giờ rất muốn tạt cho chính mình mấy cái bạt tai, để cái đầu hắn thanh tỉnh lại một ít. Đây còn là thế kỷ hai mươi mốt sao? Hay là mình xuyên việt đến thế giới võ hiệp rồi?

Người đàn ông nào cũng đều từng có một giấc mộng võ hiệp, Đao ca cũng không phải là ngoại lệ. Không thể không nói, Tiêu Phàm dùng một chiêu này đùa nghịch, trông rất khốc, rất đẹp trai, nhưng Đao ca lại bi ai nhận ra, khi việc này phát sinh ở trên người mình, hắn làm thế nào cũng cao hứng không nổi nữa.

"Tôi phục rồi." Đao ca chán nản nói.

Từng có vĩ nhân nói qua, nắm đấm to hơn mới là chân lý.

Lời cổ nhân quả thật là không sai ah.

Dưới sự cường thế của Tiêu Phàm, Đao ca vốn không phục, cũng bị đánh cho phục rồi.

"Phục rồi hả?"

"Phục rồi."

"Cho dù mày có phục, nhưng đã động dao thì phải xuất chút lợi tức."

Đao ca cắn răng nói: "Anh muốn như thế nào?"

Tiêu Phàm trầm ngâm nửa ngày: "Lão đại của mày không phải muốn có một câu trả lời thỏa đáng sao? Tao hiện tại sẽ cho mày một câu trả lời thỏa đáng."

Đao canghe Tiêu Phàm nói những lời này, tim gan phèo phổi đều nhảy dựng lên, có một loại dự cảm bất tường chạy khắp toàn thân, trong mắt hắn, nụ cười kia càng ôn hòa thì lại làm cho lòng người ta càng lạnh, sau đó càng lúc càng mơ hồ, biến thành một cái nước xoáy giống, để cho hắn kìm lòng không được mà cuốn đi vào.

Chẳng biết lúc nào, thanh tiểu đao bảo bối của Đao ca đã rơi vào tay Tiêu Phàm. Tiêu Phàm cầm nó ở trong tay mà vuốt vuốt vài cái, cảm thán: "Đúng vậy, đao rất sắc, cắt sẽ rất gọn gàng."

Cắt?

Đao ca sững sờ.

"Cắt cái gì?"

"Mày cứ nói đi?" Tiêu Phàm nở nụ cười, giơ tay chém xuống.

Đao ca chỉ cảm thấy hoa mắt, bàn tay trái hơi mát đi, trong chốc lát nhẹ bẫng đi một ít. Đợi Tiêu Phàm đem thanh tiểu đao dính đầy máu trả lại cho hắn, Đao ca mới cảm giác được một cỗ đau nhức kịch liệt tận xương cốt, đau đến mức hắn phải nhe răng nhếch miệng lên.

Miệng hắn có há, nhưng lại một câu cũng không kêu ra.

Chỉ có mặt là đỏ bừng lên.

Vạn nhất gào lên lại làm tên ma quỷ này mất hứng, tặng thêm cho một đao nữa thì biết làm sao?

Hậu quả lúc đó thì không có cách nào mà thừa nhận nổi nữa.

Trước đây ai mà nghĩ tới hắn nói cắt là cắt ngay?

Ngón út đầm đìa máu của Đao ca rơi trên mặt đất, hắn lại căn bản không dám ngồi xuống để nhặt lên. Cả hừ cũng không dám hừ một tiếng nào, Đao ca cứ như vậy bụm lấy bàn tay, bụm chặt, ngoan ngoãn chờ đợi người trẻ tuổi này xử lý.

"Còn không đi, muốn đợi để tao cắt thêm cho một đao nữa à?" Tiêu Phàm thấy không khí hình như có chút nặng nề, liền không nhịn được đùa một câu.

"Đa tạ hạ thủ lưu tình." Đao ca toàn thân mồ hôi đầm đìa, cái gọi là tay đứt ruột xót, loại thống khổ đoạn chỉ này không phải bình thường, dù sao là Đao ca bây giờ cũng đang muốn lăn ngay ra đất mà vật vã đây.

Phun được một câu như vậy, hắn ngồi xổm xuống, nhặt ngón út lên, thuận tiện một cước đá tỉnh Tiểu Nam, rồi mỗi tên cõng một tên, chật vật chạy đi.

Trong đầu Đao ca vẫn không ngừng quanh quẩn câu nói cuối cùng của ác ma kia.

"Lần sau, sẽ không phải là chặt ngón tay."

Mấy tên côn đồ, trong mắt Tiêu Phàm chẳng qua là trò khôi hài mà thôi.

Người ngoài nhìn thì thấy đánh nhau có vẻ rất kịch liệt, kỳ thật đối với Tiêu Phàm, nó so với tập thể dục cũng không bằng.

"Tốt rồi, có thể mở mắt ra rồi."

Tiêu Phàm lúc này mới phát hiện, Khương Tiểu Ngư thật sự ngoan ngoãn nghe lời hắn nói, vẫn đang một mực nhắm mắt lại, nhắm đến tận bây giờ.

Nhìn khuôn mặt Khương Tiểu Ngư không đeo kính, bộ dáng lại khẩn trương hề hề, Tiêu Phàm không khỏi cảm thấy Khương Tiểu Ngư thật sự rất đáng yêu.

Khương Tiểu Ngư ah một tiếng rồi mở mắt, vì kính của nàng bị một cái tát của Tiểu Nam đánh bay đi, cho nên chung quanh nhìn thấy cũng rất mơ hồ. Khương Tiểu Ngư hơi híp hai con mắt lại, muốn nhìn rõ ràng một ít.

Những người khác thì không nhìn thấy, chỉ thấy được Tiêu Phàm đang cười tủm tỉm.

"Đám người kia. . . đều đi nha. . . ?" Khương Tiểu Ngư lại càng hoảng sợ, nàng cảm giác được khí tức của Tiêu Phàm như phun đến trên mặt của mình nên theo phản xạ hơi tránh về sau, hơi run giọng hỏi.

"Đều đi rồi, đám người đó về sau sẽ không tìm cậu gây phiền phức." Tiêu Phàm dứt lời, nghĩ nghĩ, lại nhịn không được bổ sung thêm một câu: "Có lẽ là như thế đi."

Những việc như thế này, ai nói được rõ ràng?

Tất cả đều phải xem một ngón tay của tên Đao ca kia có đáng giá một trăm vạn hay không thôi.

Hắn khe khẽ thở dài, liếc Khương Tiểu Ngư một cái, có vẻ như đã hiểu, hoàn cảnh như thế nào mới có thể tạo ra cái tính cách hướng nội như của Khương Tiểu Ngư hôm nay.

Mỗi người đều có nhân sinh của mình.

Khương Tiểu Ngư cũng thế.

Tiêu Phàm cũng là như thế.

Tiêu Phàm vốn cũng không muốn can thiệp vào sinh hoạt của người khác quá nhiều, nhưng không biết tại sao, từ lần đầu tiên nhìn thấy nữ hài nhu nhược này, hắn đã sinh lòng thương cảm, nên hôm nay mới nhịn không được mà xuất thủ.

Thương cảm sao?

Tiêu Phàm nội tâm cười cười tự giễu, hắn có tư cách gì mà thương cảm người khác?

Lúc này, Tạ Vi Vi cuối cùng cũng từ một màn vừa rồi phục hồi lại tinh thần.

Nàng nhìn về phía Tiêu Phàm, ánh mắt giống như đang nhìn một người ngoài hành tinh vậy, trừng to tròng mắt: "Bạn thật sự đã cắt đầu ngón út của hắn?"

"Đã cắt." Tiêu Phàm thản nhiên nói.

Tạ Vi Vi nhìn bãi máu trên mặt đất, dần dần bình tĩnh lại: "Bọn hắn là người Thanh Long bang, bạn thật sự không sợ bọn họ trả thù?"

Khương Tiểu Ngư nghe vậy, trên mặt càng lo lắng cùng áy náy.

"Bạn sao còn không đứng lên?" Tiêu Phàm nhìn thấy Khương Tiểu Ngư vẫn còn ngồi dưới đất.

"Mình. . .chân mình bị tê." Khương Tiểu Ngư cúi thấp đầu xuống, cái cổ nổi lên một mảnh phấn hồng nhàn nhạt.

Tiêu Phàm giật mình. Khương Tiểu Ngư ngồi ở tư thế này lâu như vậy, chân tê rần thì cũng là bình thường.

"Để mình đỡ bạn đứng lên đi." Tiêu Phàm dứt lời, vươn tay muốn đỡ Khương Tiểu Ngư lên.

"Ngươi đừng động nàng, để cho ta tới." Tạ Vi Vi hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Phàm, nhịn không được nhớ tới tình cảnh ngày nào đó, môi lại có chút run lên. Tên này chính là một tên sắc lang điển hình, tuyệt đối không thể để cho hắn chà đạp hết người này lại đến người khác.

Tiêu Phàm cũng không thèm để ý, mắt là mọc trên mặt người khác, muốn trừng thì trừng, dù sao thì cũng chẳng thiếu đi tí thịt nào.

"Ngươi định làm như thế nào?" Tạ Vi Vi hỏi.

"Cái gì mà làm như thế nào?"

"Thanh Long bang ah! Bọn hắn là địa đầu xà, chẳng lẽ ngươi không sợ?" Tạ Vi Vi dậm chân, như kiểu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép vậy.

"Sợ?" Tiêu Phàm nở nụ cười, nhìn thẳng mắt Tạ Vi Vi: "Cô cảm thấy tôi sẽ sợ?"

Tạ Vi Vi bị đôi mắt thâm thúy có chút quá phận kia nhìn, cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, không khỏi dời ánh mắt đi chỗ khác. Nhưng nàng vẫn không phục, bỏ thêm một câu: "Hừ, chẳng qua chỉ đánh mấy tên tép riu mà thôi, phải biết rằng, song quyền nan địch tứ thủ, ngươi cho rằng ngươi là Triệu Tử Long, một ngựa xông thẳng về phía trước à? !"

Tiêu Phàm không nói gì.

Đột nhiên, hắn thở dài một hơi.

Cũng không nhìn Tạ Vi Vi nữa.

Trong mắt hắn không ngừng lập loè, giống như đang nhớ tới thứ gì đó.

"Đây là trật tự cái địa hạ thế giới mà Tạ Thiên Hào chưởng quản sao, xem ra cũng chẳng ra gì."
« Chương TrướcChương Tiếp »