Chương 26: ĐẠI NÁO HỘI MẪU ĐƠN (3)

”Tiểu thư, đó là công tử nhà nào vậy ạ?” Như Nguyệt nhìn chằm chằm Lê Diệp rời đi phía lối rẽ, thật lâu cũng chưa chịu đưa mắt đi nơi khác.

Bạch Cẩm Tâm đang đùa bỡn sợi tóc ướt sũng trên mặt mình, nghe thế bèn ”Di” một tiếng, lại gần trước mặt Như Nguyệt: ”Em hỏi cái này để làm gì? Chẳng lẽ.. muốn gả cho hắn ta?”

”Tiểu thư người nói bậy bạ gì đó!” Như Nguyệt cuối cùng cũng thôi lưu luyến thu hồi ánh mắt, vừa trừng vào nàng.

Bạch Cẩm Tâm khóe miệng trêu chọc: ”Ta nói bậy, nếu mà ta nói bậy, sao mặt em lại đỏ vậy a.”

Như Nguyệt che lấy gò má nóng bừng của mình, cúi đầu nhỏ gọng nói ”Em chỉ là đang nghĩ, nếu tiểu thư không thể gả cho Định vương điện hạ, gả cho một vị công tử như vậy cũng không tệ.”

”Muốn ta gả cho hắn? Nằm mơ!” Bạch Cẩm Tâm liếc mắt, lười giải thích với Như Nguyệt người kia chính là Lê Diệp, nói sang chuyện khác, ”Bạch Cẩm Miên đâu?”

Như Nguyệt rên nhẹ một tiếng: ”Nhìn thấy tiểu thư rơi xuống nước, nàng ta ngay cả kêu người tới cũng không, liền chạy đi mất.”

"Thật sao, vậy thì thật là đáng tiếc. "

Nàng ta muốn làm Định vương phi, kết quả lúc Định vương xuất hiện, nàng ta lại chạy.

Bạch Cẩm Tâm miệng nói đáng tiếc, trong lòng lại đang vui trộm, chợt nghe ngoài hàng làng truyền đến một tràn tiếng bước chân, tự như có một đám người đang hướng về phía này.

”Như Nguyệt.” Bạch Cẩm Tâm nháy mắt, lập tức yếu ớt dựa vào trong ngực nàng ta.

Như Nguyệt trong nháy mắt liền tỏ ra bi thương, ôm Bạch Cẩm Tâm khàn giọng hô hoán: ”Tiểu thư, người nhất định không được xảy ra chuyện, ngươi đừng bỏ nô tỳ a…”

Sự thực chứng minh, Bạch Cẩm Tâm chính là đào tạo diễn xuất, nhìn đôi mắt kia rơi lệ, nhìn ánh mắt kia biểu cảm kia, muốn sinh động cỡ nào, có sinh động cỡ đó.

Một đoàn nữ tử oanh oanh yến yến chạy tới, nhìn thấy bộ dạng Bạch Cẩm Tâm ướt sũng yếu ớt nằm trong lòng Như Nguyệt, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch (do đã đắp 2 lần phấn), thân thể nhỏ kia lạnh run (thân thể còn biết tính tần suất lay động), tóc kia cùng toàn thân quần áo đồ dùng đều ướt đẫm, thê thê thảm thảm ưu ưu, thật sự đáng thương.

Có người nhanh mắt liền lập tức nhận ra nàng: ”Đây không phải là người vừa cùng Bạch nhị tiểu thư rơi đi sao?”

"Quá thảm rồi, sao lại thế biến thành cái bộ dạng này a? "

Có người cười lạnh nói: ”Cũng không phải không có khả năng, bản thân cô ta rảnh rỗi buồn chán tự nhảy xuống hồ đi. Còn Bạch nhị tiểu thư đâu?”

"Đúng vậy, Bạch nhị tiểu thư đâu? "

"Chớ không phải là... "

Cười lạnh một tiếng, vang lên lần nữa: ”Không phải chứ, ta tận mắt chứng kiến có người đối với muội muội mình lại hạ độc thủ nha.”

"Đối với muội muội mình hạ độc thủ... Vị này chính là Bạch Tam tiểu thư a. "

"Ai, cái này lòng người đổi thay yêu. "

Bạch Cẩm Tâm nghe những lời đối thoại này, trong lòng không tiếng động cười nhạt.

Nữ tử khuê phòng quan tâm nhất là danh tiếng, điều này thể hiện sự giáo dục tu dưỡng, trực tiếp ảnh hưởng đến chuyện có thể được gả ra ngoài hay không.

Hôm nay cả hội mẫu đơn, hầu như hết thảy tiểu thư nhà quan quý nhân đều biết, Bạch Cẩm Miên đẩy nàng xuống nước, trong vòng nửa ngày, toàn bộ thịnh kinh sẽ đều biết.

Người còn không buông tha cho muội muội mình, có nhà nào yên lòng cho con trai mình cưới vào cửa?

Ah, nàng thật chờ mong nhìn thấy biểu cảm lúc này của Bạch Cẩm Miên nha.

Bất quá...

Nàng chưa bao giờ cùng ai qua lại, nhóm thế gia tiểu thư này nàng cũng không quen biết bất kỳ ai, vừa rồi lại ai một mực nói giúp nàng?

Nhịn không được, từ trong lòng Như Nguyệt nàng len lén nhìn, liền nhìn thấy một người mặc váy xanh biếc, lúc nãy còn đang ngồi bên tòa đánh cờ, chính là người vừa mở miệng bên vực nàng.

Ở cạnh nàng, còn có một nữ tử mặc đồ màu vàng ấm, đang tuôn một tràng: ”Được rồi, đều quay lại đi… Định vương điện hạ không chừng đã tời, các người đừng đứng đây làm trễ nãi.”

Vừa nhắc đến Định vương điện hạ, vẻ mắt của mọi người lập tức vừa vui vừa xấu hỗ, liền tản ra.

Ngay lập tức sạch sẽ yên tĩnh trở lại, nữ tử áo xanh kia cùng cô nương áo vàng cũng đi đến gần Bạch Cẩm tâm, tự tay đỡ nàng lên.

"Ngươi vẫn ổn chứ? " cô nương mặc áo vàng kia mở miệng hỏi.

”Ta không sao.”Bạch Cẩm Tâm gượng cười, quan sát gần hai người kia một chút.

Nữ tử áo xanh kia có gương mặt tròn, mày liễu mắt hạnh, thoạt nhìn xinh đẹp khả ái, chỉ là nghe nàng ta nói vài câu lúc nãy, tuyệt đối cũng có có thể coi là một nữ tử mạnh mẽ.

Còn cô nương vận đồ vàng, khoác ngoài áo lụa mỏng, ánh mắt long lanh, môi lại tựa như anh đào, uyển chuyển hàm súc như nước trong, tuyệt đối là kiểu tiểu thư khuê các điển hình.

Hai người cùng Như Nguyệt, đỡ nàng lên kiệu nhỏ, mang đến hiên lầu gần nhất.

Trên đường mới nói chuyện vài câu, xưng hô danh tính, Bạch Cẩm Tâm mới biết hai vị này có thể nói là lai lịch lớn.

Mặc đồ vàng kia là con gái của Tô thừa tướng Tô Nguyệt, ở thịnh kinh này tự do tự tại, mạnh mẽ không ai sánh được.

Bạch Cẩm Tâm nhất thời kích động, liền hỏi: ”Tô thừa tướng không quản ngươi sao?”

Tô Nguyệt đắc ý hừ hừ: ”Ông ta muốn quản cũng không quản được.”

Bên cạnh đó, Thẩm Huyên giải thích: ”Tô tướng gia có ba nhi tử, bảy tôn tử, không nghĩ đến lại chỉ có một nữ nhân, toàn gia trên dưới cưng chiều, ai dám hung hăng với nàng ta, Tô lão phu nhân liền tìm người ta liều mạng, Tô tướng gia cũng không dám làm gì a.”

Bạch Cẩm Tâm nhất thời nở nụ cười: ”ha ha, cái này thật thú vị nha.”

Mà Thẩm Huyên, chính là cái vị nữ tử vận đồ vàng, cũng là người khi Bạch Cẩm Tâm vừa mới vào đến vườn mẫu đơn thấy đang đánh đàn trong định.

Nàng là cháu tuộc tín quốc công, là nữ nhân nổi tiếng tài ba khắp thịnh kinh.

Cầm kỳ thư họa không gì không giỏi, trà đạo nữ công cũng là nhân tài kiệt xuất.

Nàng ta vẽ hoa mẫu đơn, đóa hoa to mọng diễm lệ, cánh hoa trùng điệp tươi đẹp, hoa lá xanh biếc tươi mới. Đem hoa mẫu đơn vẽ ra sinh động tột cùng, ngay cả hoàng hậu nương nương cũng muốn một bức, đem treo ở Vị Ương cung.

Tổng kết lại trong một câu nói: Nhân tài kiệt xuất!

Đến phiên Bạch Cẩm tâm giới thiệu, nàng bi thảm phát hiện, nàng dường như không có gì để kể.

Tô Nguyệt lúc này lại thần thần bí bí mà tiến đến bên tai nàng, khẽ cười nói ”Công phu của người không tệ, cuộc sống Bạch Cẩm Miên sau này khó mà tốt đẹp a.”

"... "

Mộc Trà Lâu team dịch

Bạch Cẩm Tâm nhất thời xui xẻo rồi.

"Các ngươi đã nhìn ra a? "

Tô Nguyệt nhún vai nói: ”Ai nha, ai kêu hai ngươi vừa tới, vừa hay ta lại thấy hết từ đầu.”

Bạch Cẩm Tâm giương mắt, nhất thời kinh động: "Vậy ngươi còn giúp ta? "

”Ta chỉ là không quen nhìn thôi.” Tô Nguyệt vừa nghĩ tới Bạch Cẩm Miên, liền tỏ vẻ nhìn thấy ruồi nhặng, ”Nhìn hình dáng này ta, cũng không phải người tốt lành gì. Dáng dấp hồ ly tinh do có thể nam nhân bình thường sẽ thích, nhưng ai mà muốn cưới. Còn muốn gả cho Định vương, nàng ta còn chưa đủ tư cách đâu.”

”Ha, ngươi không phải là không thích Định vương sao? Giờ lại vì hắn mà bất bình?” Thầm Huyên vừa nói vừa mang ra một bộ y phục màu tím nhạt, đưa cho Bạch Cẩm Tâm ”Đây là y phục ta làm năm ngoái, tiếc là cơ thể lại phát triển nhanh quá, không mặc được, dáng dấp của ngươi hẳn là vừa thích hợp.”

”Đa tạ.” Bạch Cẩm Tâm tiếp nhận y phục, lễ phép cảm ơn Thẩm HUyên, ánh mắt vẫn còn dừng lại trên người Tô Nguyệt ”Tô Nguyệt không thích Định vương? vì sao?”