Chương 17: Nấn Ná Không Đi

Hắn dư độc chưa hết, lúc này tất nhiên không có chút sức lực nào, chỉ có gương mặt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Bạch Cẩm Tâm, như muốn dùng ánh mắt đâm xuyên qua nàng một lổ.

Bạch Cẩm Tâm không phục: ”Người thật là kẻ không biết tốt xấu, đây chính là Thiêm Hồn Đan ra lao tâm khổ trí mới luyện ra được, có thể giải bách độc, quý giá vô cùng, còn chưa kịp dùng, thiệt hời cho ngươi quá.”

Nàng vừa dứt lời, Thiêm Hôn Đan liền phát huy tác dụng, hàn khí của Ngọc Băng Phiến trong cơ thể nhanh chóng tan đi, trong lòng hắn sửng sốt, thuốc này thật sự có tác dụng?

Bạch Cẩm Tâm mất kiên nhẫn, khoát khoát tay: ”Ngươi uống thuốc rồi liền xuống núi nhanh đi, ta không giữ người ở chỗ này nữa.” Định vương vô thức kéo tay Bạch Cẩm Tâm: ”Ngươi rốt cuộc là ai?”

Nàng không phải chỉ là một nữ tử a.

Đây là đang truy hỏi thân phận?

Bạch Cẩm Tâm dừng một chút, thốt ra: ”Bạch tam nhi, ni cô tu hành tại Thanh Vân tự.”

”Bạch tam nhi…” Lê Diệp lặp lại một lần lời Bạch Cẩm Tâm, ở trong đầu nhanh chóng rà lại một vòng thông tin các quan lại trong triều.

Hắn liếc nhìn cách ăn mặc của Bạch Cẩm Tâm, rõ ràng không thể là ni cô trong Thanh Vân tự, đây là miếu hòa thượng, lấy đâu ra ni cô, nực cười nàng còn tưởng có thể gạt được hắn, cái gì mà ni cô tu hành, mở miệng đã thấy sai.

”Ngươi họ Bạch, không phải là Bạch Hầu phủ đó chứ?” Định vương nhíu mắt, giọng nói có phần chắc chắn.

”Ta không phải, người đừng nói càn, Bạch Hầu phủ cao không thể chạm tới, người như ta sao có thể leo lên được.” bản lĩnh mở to mắt nói dối của Bạch Cẩm Tâm quả nhiên lợi hại, không giả trân chút nào.

Nhưng Lê Diệp là người ra sao, vừa mới ở chung một chút, hắn đã lý giải được phần nào nữ nhân trước mắt rồi, kết luận chính là, lời nàng nói có đến 7 phần không đáng tin.

Hắn nhìn chằm chằm Bạch Cẩm Tâm, chợt nghiêm túc nói: ”Ngươi cũng biết lừa ta sẽ có kết cục ra sao rồi? Nếu ngươi đã từng gặp qua ta, cũng đã biết thân phận ta, thì nên minh bạch, nếu để ta tự tra ra thân phận của ngươi, ngươi đừng có hối hận.”

Ha hả… Bạch Cẩm Tâm bĩu môi, có quyền thế thật tốt ha, có sao nói vậy, hắn mà muốn tra, nàng đâu có cách nào khác, chỉ có thể chờ bị tra ra thôi.

Mộc Trà Lâu team dịch



Mà thôi mà thôi, hảo nữ không cùng nam nhân đấu đá, gương mặt xinh đẹp của nàng ánh lên ý cười: ”Định vương điện hạ cần gì phải truy cứu thân phận của ta, coi như ta làm việc tốt không cầu lưu danh không được sao.”

”Nếu như ta muốn lấy thân báo đáp.”

”Ha hả, chuyện cười này hơi đáng sợ rồi.” Bạch Cẩm Tâm thật sự hoảng sợ cực kỳ, không bình tỉnh nổi.

Chợt nhận ra trong mắt hắn dường như có ý cười, nàng nhận ra, thằng nhãi này đang trêu chọc nàng nha!

Bạch Cẩm Tâm cương mặt, liên tục ở trong lòng mắng chửi hắn mấy câu.

Chẳng biết tại sao, nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Bạch Cẩm Tâm, Lê Diệp lại hiểu hết ý nghĩ của nàng, lúc này nàng tất nhiên trong lòng đang mắng chửi hắn, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, biểu cảm lạnh lùng cũng tan đi chút ít.

Thực sự không thể tiếp tục cùng người đàn ông này ở chung một phòng, Bạch Cẩm Tâm mạnh mẽ quay bước rời đi: ”Ta đem chim đi hầm, người cũng sớm rời khỏi đây đi!”

Đây là nàng đang muốn đuổi hắn đi?

Lê Diệp lẳng lặng nhìn nàng, môi mấp máy: ”Ngươi có quên mất rồi không, con chim kia là do ta đánh được.”

...

Quỷ hẹp hòi, ngay cả cái này cũng muốn tính toán!

Nhưng hiện tại nàng không muốn bảo Lê Diệp mang con chim cút đi, dù sao bảy ngày nay nàng toàn là ăn chay a.

Đành yên lặng thở dài, nhận lệnh: ”Được rồi, ta đi nấu canh, chờ người uống canh xong mời nhanh chóng đi khỏi đây, ở đây chỉ là cái miếu nhỏ, không dám chứa tượng phật lớn.”

Bạch Cẩm Tâm làm việc mạnh mẽ mau lẹ, nàng ở phòng bếp nhỏ bên cạnh chút chốc đốt lửa, nhổ sạch sẽ con chim trĩ kia, phanh ngực mổ bụng, nhanh chóng rửa sạch, ném vào nồi.