Chương 14: Tế Điện Trình Diễn Miễn Phí

Bạch đại phu nhân nghe vậy, khiêm tốn gật đầu, nhìn về phía Bạch Phong, mắt đầy ý hỏi, nghe hắn tinh tế tiếp lời.

Bạch Phong cũng hiểu ý tứ của Bạch lão phu nhân, vì vậy nhất ngôn nhất ngữ nói lại những gì hắn vừa trao đổi cùng lão phu nhân, mạch suy nghĩ rõ ràng, đâu vào đấy.

Chờ hắn nói hết rõ từng cái, Bạch đại phu nhân gần như đứng hình, nàng ta suy nghĩ qua lại hồi lâu, nói: ”Mẫu thân, việc này người đừng bận tâm một mình, con dâu cùng người nghĩ thêm đối sách, cùng người thương thảo, sớm ngày giải quyết thứ đồ không sạch sẽ này, xua xà thần đi.”

Bạch lão phu nhân hài lòng gật đầu, bà ra cũng muốn cô con dâu này có thể giúp mình phân ưu, chia sẻ mớ phiền phức hiện tại.

Bạch đại phu nhân cũng đã từng thấy mưa gặp gió, chỉ một hồi ngắn đã suy nghĩ ra, trước nàng ở Thanh Vân Tự cầu phúc, may mắn hiểu được phật đạo mấy phần, lão phu nhân là người tin thần nghi quỷ, mời đại sư đến làm phép chính là biện pháp thỏa đáng nhất.

Vị vậy, Bạch đại phu nhân nhẹ giọng nói: ”Mẫu thân, như người đã biết, con dâu trước đến Thanh Vân tự cầu phúc, cũng coi như là có duyên, con dâu biết một vị đại sự có phật hiệu là Vô Tâm Đại Sư. Vị đại sư này tinh thông phật đạo, thật pháp, con dâu nghĩ, sao không mời người nên đây bói cho phủ ta một quẻ, chỉ hướng ra, đem cái thứ không sạch sẽ đó tiêu trừ sạch, từ nay về sau bảo đảm phủ ta phú quý an bình?”

Bạch lão phu nhân thật sự là người tin phật, vừa nghe con dâu nói, thoáng suy tư sau đó liền đồng ý.

Nếu Bạch phủ chọc phải thứ đồ không sạch sẻ, vậy liền nghĩ biện pháp tiêu trừ nó đi là ổn thỏa thôi.

Bà ta liền gật đầu, trong ánh mắt đã nhiều mệt mỏi, biếng nhác đáp lời: ”Như vậy cũng tốt, ngươi mau lo liệu tổ chức đi, ta vẫn tin tưởng cách làm việc của ngươi.”

Chỉ đợi Bạch lão phu nhân gật đầu, Bạch đại phu nhân trong lòng vui mừng nhưng lại tỏ ra là chuyện đương nhiên, nét mặt không kêu không vội, bộ dạng khéo léo ứng đáp: ”Mẫu thân, chút tài cán của con cống hiến hết mình cho Bạch phủ cũng là chuyện nên làm.”

Bạch lão phu nhân chính là thích nghe những câu ngoan ngoãn này, thích thú nheo mắt lại, chỉ còn một đường kẻ dài.

Bà ta ngã ra sau, tùy tiện để lão nô tỳ nhẹ nhàng đỡ lấy, nằm dài ra ghế.

Bạch đại phu nhân cũng không ở lại lâu, nhanh chóng tính toán nên làm sao mời đại sư đến làm lễ cúng, đem thứ đồ không sạch sẽ nhanh chóng trừ khử.

Nếu ngay từ đầu, nàng ta thấy nhị tiểu thư trên mặt nổi nốt đỏ có thể là do bị hãm hại, nhưng đến khi vô cớ xuất hiện bầy rắn, thì hoài nghi này của nàng ta lại bị dẹp tan.



Bạch đại phu nhân khó mà tin được có ai có khả năng thao túng một nhóm rắn đáng sợ đến vậy, dù trong lòng biết là không có khả năng, nhưng vẫn lo sợ - nàng ta sợ thực sự chọc đến cái gì là thứ không sạch sẽ, nếu như không liên quan đến mình thì thôi, nhưng lỡ có dính dáng đến, thật sự là đáng sợ a.

Thành ra, vẫn là nên sớm đi mời pháp sư làm lễ cúng, trừ sạch những thứ đó thôi.

Vì vậy, vừa trở lại viện của mình, Bạch đại phu nhân không chút do dự, liền lập tức phái người mang giấy bút tới, viết một phong thư, giao cho tâm phúc của mình cầm lấy, tự đến Thanh Vân tự mời vô tâm pháp sư đến làm phép.

Nha hoàn này là tâm phúc đắc lực của nàng ta, người người đều biết, lời từ nha hoàn này, đều đại diện cho thành ý của nàng.

Từ Bạc phủ đến Thanh Vân tự cũng không quá xa, trong vòng một ngày có thể quay lại rồi.

Để tránh đêm dài lắm mộng, Bạch đại phu nhân phân phó tâm phúc của mình nhanh chóng đi mời, sau đó nhanh chóng quay về, tốt nhất trong một ngày mang người tới, ngày hôm sau có thể làm lễ cúng rồi.

Nha hoàn kia cũng là người nhanh nhẹn, được lệnh liền không dám trễ nải thời gian, nhanh chóng mang tin đi.

Đến đầu hôm, nha hoàn kia vội vã chạy về, hướng bên ngoài sảnh bầm báo tình hình.

”Phu nhân, đang lúc Vô Tâm đại sư đã rời khỏi chùa đi vân du, phổ độ chúng sinh, bên trong chùa cũng không ai biết tung tích người đang ở đâu, nô tỳ không còn cách nào, lại lo rằng tình huống đang khẩn cấp, vì vậy mạn phép mời đệ tử của Vô Tâm đại sư - Vô Dạ đại sư tới một chuyến. Có người nói rằng, người đệ tử của Vô Tâm đại sư này cũng đã học hết tài nghệ của sư phụ, cũng là một đại sư lợi hại.” nha hoàn quỳ gối trước mặt Bạch đại phu nhân, kính cẩn thông báo.

Bạch đại phu nhân dựa vào ghế, trên mặt hiện vẻ mệt mỏi nhưng không nói ra, nàng ta ngồi đó mặc cho các nha hoàn khác phe phẩy quạt mát.

Mọi chuyện đang khẩn cấp, bây giờ tìm Vô Tâm đại sư e là không kịp nữa, nếu tên đệ tử này đã được giao phó toàn bộ học vấn, vậy đành để cho hắn làm thôi.

Vì vậy, Bạch đại phu nhân cũng không nhiều lời nữa, trực tiếp gật đầu. ”Làm tốt lắm, ngươi lui xuống trước đi.” nói xong lại cảm thấy chưa thỏa đáng lắm, liền sai người mang thưởng cho nha hoàn kia một chiếc vòng tay thật tốt.

Nha hoàn kia mừng vui nhận lấy vòng tay, liên tục lui ra vừa cúi lạy cảm tạ.

Vô Dạ đại sự đến tối đã mang theo một đám người tới, bây giờ đang đứng đầy một gian phòng khách ở Bạch phủ.



Sáng sớm hôm sau, Bạch đại phu nhân chủ trì thông qua sự cho phép của Bạch lão phu nhân, đợi vị Vô Dạ đại sư này làm phép.

Tay hắn nắm một chiếc chuông đồng lay động nhẹ, chú ngữ từ miệng phát ra liên tục, cứ như vậy một khắc sau, đang lúc mọi người chìm trong cơn trầm mặc bỗng nhiên lại trợn mắt, chắc chắn nói:” Hồi phu nhân, người suy đoán quả không sai, bầy rắn này chính là trúng phải thứ bẩn thỉu, nên mới tụ lại thành đống xuất hiện ở Bạch phủ, thậm chí còn cắn bị thương mọi người.”

Bạch đại phu nhân vừa nghe, sắc mặt liền không tốt. Thật ra nàng ta chỉ muốn mời pháp sư đến trấn an lòng người, không nghĩ tới lại thật sự có thứ đồ không sạch sẽ đó.

Vô Dạ đại sư tay vê chuỗi phật châu, nói: ” A di đà phật, nghĩ đến, trước đây phủ ta đã từng hãm hại qua rắn? Cho nên, bầy rắn về đây tụ tập, báo thù.”

m thanh vừa rơi xuống, trên dưới Bạch phủ hết thảy đều biến sắc - Vô Dạ đại sư nói không sai, việc này đúng là thật.

Bạch Khuê thật ra cũng không tin chuyện này lắm, trong lòng chỉ là có hơi giật mình, nét mặt cũng có chút phản bác: ”Đại sư, ta vì tin rằng người thấu thông phật hiểu nhân sự, mời người đến làm lễ cúng, chứ không phải mời người đến nói năng bậy bạ. Chuyện này, có chút trùng khớp, chẳng qua là ngay lúc bầy rắn ở trong núi không còn thức ăn, liền tụ tập ở nơi này thôi.”

Lời này thật ra có chút gượng ép, nếu là thật, vài năm nay chuyện đã phải xảy ra, phủ bọn họ vốn ở đây đã lâu, sao đến hôm nay mới gặp phải nạn rắn này.

Bất quá, nói vậy đủ thấy Bạch Khuê không tin chuyện này, Bạch đại phu nhân nhìn sự cố chấp của chồng mình, yên lặng thở dài một hơi.

Nàng ta thật sự không thể nói gì được, vì hắn ta là thân nam tử, chỉ tin vào chính mình, tuyệt đối không tin lời nữ nhân.

Cho nên, đến việc mời đại sự tới Bạch đại phu nhân cũng là tiền trảm hậu tấu, không nói gì cho Bạch Khuê.

.

Vô Dạ đại sư đối mặt với nghi vấn của hắn, cũng không nổi giận mà giữ một nụ cười thản nhiên, không chấp người không biết gì, đợi Bạch Khuê đứng đó dựng râu trợn mắt.

Hắn bình thản nhắm hai mắt lại, niệm vài câu chú ngữ, chậm rãi nói: ”Những năm trước đây, phủ ta có một nha hoàn nhảy giếng, kỳ thực mọi chuyện không như vậy, mà là một vị di nương trong phủ vì việc cỏn con đáng chết nha hoàn này, xong mới ném xuống giếng. Ai ngờ, cha mẹ của nha hoàn kia lại đến trước mặt các ngươi ầm ỉ, còn đòi báo quan. Sau đó… các người dùng một vài thủ đoạn, làm cho đôi phụ mẫu kia về sau không còn xuất hiện nữa, chuyện này liền được giải quyết. Ta nói chưa đúng sao?”

Hắn vẫn giữ bộ dạng ôn hòa, nhưng nói ra những lời làm cho người nghe cảm thấy có chút đáng sợ.