Nóng, rất nóng.
Lăng Yên cảm thấy cổ họng mình nóng ran.
Cô muốn uống nước, muốn ngâm mình trong nước lạnh nhưng cả người lại không có chút sức lực nào, xương cốt như mềm nhũn cả ra, chỉ có thể dùng chút sức lực nới rộng quần áo của mình.
Trong mơ màng cô vẫn nhớ trước khi tắt đèn đã bật điều hòa, nhưng cái nóng trong người cô dường như phát ra từ bên trong cơ thể.
Cô cảm thấy cả người mình như nóng ran cả lên.
Trên hành lang, tiếng bước chân ngày càng lớn, đèn cảm ứng từng chiếc một lần lượt sáng lên.
Ôn Như Nam đi đầu tiên, phía sau là mấy tên đàn ông ánh mắt không an phận luôn nhìn vào eo và mông cô ta.
Dường như cô cuối cùng cũng phát hiện ra, Ôn Như Nam đột nhiên dừng lại, đứng trên bục cao nhất quay người lại, nhìn xuống những người bên dưới: "Nghiêm chỉnh một chút cho tôi!"
Cửa cuốn di chuyển, truyền đến một âm thanh dài trong không gian.
Cửa lớn của Kiều gia, người trong người ngoài đưa mắt nhìn nhau.
Ôn Như Nam khoanh tay trước ngực, ngước mắt nhìn vào phía bên trong.
Dưới ánh đèn trắng ngoài cửa, nét mặt của mấy người đàn ông có hình thù quái dị đó trông thật thô bạo.
Không hề che giấu sự khinh thường của bản thân, Ôn Như Nam cười châm biếm.
Ánh mắt di chuyển, nụ cười của cô càng thêm sâu hơn mang theo hương vị của sự tàn bạo đáng sợ: "Thứ dưới quần của các ngươi tí nữa phải phát huy tác dụng cho tốt đó"
"Vâng vâng vâng"
Mấy tên đó gật đầu lia lịa.
Đôi môi người phụ nữ đó hiện rõ nụ cười đầy thâm độc.
Trong phòng, Lăng Yên vẫn đang vật lộn với sự khó chịu trong người.
Cả người cô không có chút sức lực nào, không thể làm được gì nhưng ý thức lại vô cùng tỉnh táo.
Bên tai nghe thấy rõ ràng tiếng bước chân ở ngoài cửa.
Với tần suất như vậy, còn cả tiếng thở mạnh mẽ ấy.
Tuyệt đối không phải đến từ những người cô quen biết.
"Hừm, người phụ nữ đó cũng quá là khoa trương rồi, cô ta nghĩ bản thân mình là cái gì chứ!"
Phụ nữ? Phụ nữ nào? Lăng Yên nhíu chặt mày.
Tiếng nói của người đàn ông lạ, còn cả đoạn đối thoại cô không hiểu gì, mọi thứ đều khiến cô sởn cả tóc gáy.
"Anh quản cô ta làm gì? Nhìn vào chiến lợi phẩm thực tế trong tay chúng ta không phải được rồi sao."
"Đúng vậy, anh nhìn lão đại mà xem, lão đại sớm đã chơi chán cô ta, nếu không phải thấy cô ta còn vài phần giá trị, lão đại căn bản không thèm để ý cô ta, chúng ta cũng không cần ở đây nhìn sắc mặt cô ta"
"Hừ! Người phụ nữ đó sớm muộn cũng có ngày rơi vào tay anh em ta...."
Tiếng cười vang lên, Lăng Yên cảm thấy bản thân mình đang bị cánh tay vô hình kéo vào một cái động không nhìn thấy đích.
Mùi vị khiến người ta cảm thấy buồn nôn ngày càng gần, cái gì đó đang tiến lại gần.
Gương mặt bị véo mạnh một cái, Lăng Yên cảm thấy bản thân mình bất cứ lúc nào cũng có thể nôn ra.
"Anh đừng nói, người phụ nữ này thật là mềm mại"
"Ôn Như Nam tuy rằng có chút đê tiện nhưng lần này đối xử chúng ta cũng không tệ"
Ôn Như Nam! Trong phút chốc, đầu óc cô chợt trở nên trống rỗng.
Đợi đến khi Lăng Yên phản ứng lại thì quần áo trên người đã bị xé nát, khuy áo vì bị lực kéo quá mạnh bật lên cảm cô rồi lại bật ra ngoài.
"Đừng, đừng"
Trong lòng cô không ngừng gào thét, cổ họng bỏng rát lại chỉ phát ra những tiếng kêu khe khẽ.
"Tiếng kêu của người phụ nữ khiêu gợi như vậy, lát nữa ngồi dậy nhất định sẽ kêu rất sảng khoái, hahahaha...."
Nước mắt cứ thế tuôn rơi, thấm ướt cả bên tóc.
Rõ ràng cảm nhận được thân thể mình ngày càng trần trụi nhưng cô lại không thể làm được gì.
Ôn Như Nam, vì để hành hạ tôi, cô quả thật đã hao tốn không ít tâm sức.
"Đợi chút, tôi lên trước!"
"Ngươi luôn luôn như vậy!"
"Dừng tay lại cho ta!"
Cánh cửa bị đạp mạnh ra.