Chương 1
💞💞💞💞💞💞💞💞
" Tại sao lại là anh ấy? Mày thiếu đứa theo à? Anh ta lạnh lùng vô tâm. Ở bên nhau chỉ có đau khổ thôi"
"Nếu biết tại sao tao đã không như thế này! Tao yêu hắn thế thôi"
👉👉👉👉👉👉👉👉
" Em có thể ngốc nghếch hơn như thế được nữa không? Tôi thực sự nghi ngờ thành tích những năm qua của Em"
"cái gì???? Mang bổ đề ra đây xem đứa nào giải được nhiều hơn. Phó tổng đừng có khinh người yêu người quá thể như vậy chớ."
💖💖💖💖💖💖💖
" cuối cùng mày muốn thế nào? Tao thấy thằng nào cũng được. Mày chọn ai? "
"hử????"
"Con dở.... Điên mẹ mất, mày có nghe tao nói không?"
"ơ... Tao..."
"dẹp mẹ đi. Nói chuyện với mày như đấm vào mồn ý"
💘💘💘💘💘💘💘
"Rõ ngơ"
"Nó thích cậu đấy, vì thế nên tớ không thể thích cậu được. Với tớ, cậu không quan trọng bằng 1/10 của nó"
"Cậu nghĩ cho bạn ấy, còn tớ thì sao?"
"Tôi thích người khác rồi"
"ai?"
"....một người rất vô tâm "
%%%%%%%%%%
"Khi nào em mới thay đổi cách gọi với anh?"
"không thích đổi"
"Này chúng ta sắp kết hôn rồi. Sao em cứ gọi anh nhứ thế"
"Phó tổng thật nhiều lời quá. Gọi thế nào chẳng được."
"anh không thích"
" không thì phắn. Nói nhiều....phó tổng lãnh đạm ở chỗ nào? Vác về cho tôi xem cái 'nạnh nùng' phát đi"
"Em ngang bướng! "
"Sao ? Phó tổng nhận ra sự thật muộn màng thế có muốn quay đầu không ?''0
&&&&&&+++++&&&&&&
Năm tháng miệt mài sách vở. Chỉ một ánh mắt bỗng khiến ngẩn ngơ
Nhưng cuối cùng
Người anh tìm trao yêu thương lại là em
Đứa con gái... Đanh đá nhất anh từng thấy
Chợt nhận ra những năm tháng ấy
Bên anh có 1 người ngốc nghếch đến si tình
++++++---------++++++++
Em đã từ chờ anh nhiều như những ngày buồn phía trước
Và đôi lần em muốn nhắc anh rằng
"Anh là người dưng mà em yêu thương nhất"