Chương 4: Xem mắt

Sau khi đẩy lùi kế hoạch, ngày hôm sau, Sở Điềm dậy thật sớm và chuẩn bị bắt đầu tìm việc một cách nghiêm túc.

Cô nhắm đến các vị trí như viết quảng cáo hoặc biên tập viên, khi vừa nộp hồ sơ xin việc thì Văn Nghệ bất ngờ gõ cửa và đề nghị cô đi xem mắt với cô ấy.

Blind date?" Không phải ưu tiên của cô bây giờ là tìm việc sao?

Phong cách trước mặt của Văn Nghệ khiến Sở Điềm không kịp phòng ngừa. Sở Điểm thực sự không thể hiểu nổi mạch não của Văn Nghệ, ai ngờ cô ấy lại rất thản nhiên nói:

"Xem mắt cũng không khiến chuyện tìm việc chậm trễ đi chút nào. Hôm nay là cuối tuần, tow lại không có phỏng vấn, vừa lúc có người thân giới thiệu cho tớ một buổi xem mắt, không thể lãng phí."

"Hơn nữa, nếu đối phương là một đối tượng tốt, có khi tớ không cần phải tìm việc nữa đâu."

Văn Nghệ nói xong, cô ấy bắt đầu lục lọi, liên tiếp thay mấy bộ quần áo rồi hỏi ý kiến

của Sở Điềm. Có thể sẽ lôi kéo Sở Điềm đi cùng.

"Cậu muốn tớ đi cùng cậu? Cậu tìm tri kỷ sao? Sở Điềm chỉ nghe nói có người cố ý trở nên xấu xí để trốn xem mắt, cũng chưa từng nghe nói có người đem bạn đi xem mắt hay ăn vận xinh đẹp cả.

"Đừng hiểu lầm, tớ không phải cố ý để cho cậu đi cùng tớ." Văn Nghệ nhìn liền biết cô hiểu sai, vì thế vội vàng giải thích: "Tớ là nhờ cậu kiểm tra cho tớ, tiện thể nhìn xem ánh mắt tớ ra tín hiệu, nếu tớ không hài lòng thì cậu phải gọi điện thoại ngay lập tức để giải cứu tớ."

"Kiểm tra?"

"Đúng vậy, cậu rất xinh đẹp, từ nhỏ đến lớn có không ít bạn trai, mắt nhìn đàn ông của cậu nhất định tốt hơn tớ."

"..."

"Cậu bày ra bộ dạng khó hiểu làm gì? Đừng nói với tớ là cậu không có bạn trai nhé?"

"Ừm... Nếu thực sự muốn đếm thì tớ hầu như không có. Tớ gặp anh ấy trên mạng. Chúng tôi đã cùng nhau ăn vài bữa cơm và xem phim vài lần. Cuối cùng, cho đến khi chúng tôi chia tay, anh ấy còn nghĩ tên tớ là Tống Điềm. "

Nói tới chuyện tình cảm của mình, Sở Điềm có chút xấu hổ, nhưng Văn Nghệ lại kinh ngạc nhìn cô: "Cô gái xinh đẹp, cô đang kể chuyện cười ư?"

"..." Sở Điềm.

Văn Nghệ hoàn toàn không tin lời nói của Sở Điềm, cuối cùng cô vẫn là bị Văn Nghệ kéo đến công viên.

Đối tượng xem mắt của Văn Nghệ là do một người cô giới thiệu. Anh ta là một lập trình viên. Nghe nói rằng lương anh ta rất cao và là một người trung thực, rất hiếu thảo. Điều quan trọng là tam quan đặc biệt tích cực. Văn Nghệ tràn đầy háo hức đến cuộc hẹn, sau đó nhìn thấy một người đàn ông cao hơn cô chưa đầy nửa cái đầu, đeo một cặp kính cận, mái tóc lưa thưa vài cọng, mặc áo sơ mi kẻ sọc màu đất đang đứng đợi ở cổng công viên.

Chà, "tam quan" có đúng hay không thì chưa biết, nhưng "ngũ quan" của đối phương rõ ràng là không đúng.

Sở Điềm rất giỏi trong việc đoán cảm xúc trên khuôn mặt của Văn Nghệ. Cô biết 80% là Văn Nghệ không hài lòng với người đàn ông đối diện, vì thế tránh sang một bên, dự định tìm một lý do khẩn cấp để giải cứu Văn Nghệ.