Chương 35: Đau mình

Trên Internet có một câu nói:

Câu hỏi: Nên làm như thế nào khi đưa bạn gái đi ăn mà bị người khác làm phiền?

Trả lời: Đổi sang nhà hàng cao cấp hơn.

Sau khi theo Thi Hàng ra khỏi nhà hàng, Sở Điềm mới nhận ra: Đưa một người đàn ông xuất chúng như Thi Hàng đến ăn ở một nơi thấp kém như vậy quả thực có chút ủy khuất cho anh.

"Ở đây thực sự ồn ào, tại sao chúng ta không đổi địa điểm đi." Sau khi Thi Hàng lên xe, Sở Điềm như một chân chó nói.

“Đổi đến chỗ nào?” Thi Hàng nhướng mày nhìn cô, ý tứ: Không thể nào là nhà hàng thức ăn nhanh, quán ăn gì đó.

"..." Sở Điềm không khỏi nghẹn lời.

Dù ngại ngùng nhưng cô vẫn không thể vì tấm vé triển lãm nghệ thuật mà chùn bước, Sở Điềm do dự một lúc rồi nghiến răng nói: "...anh quyết định đi."

“Ồ?” Thi Hàng cười cười, một lúc sau lái xe đến trước cửa một nhà hàng Nhật.

Nhà hàng Nhật Bản này, mở trên sườn đồi của công viên. Bề ngoài giống như một ngôi nhà gỗ ở vùng nông thôn Nhật Bản, bên ngoài nhà có một cái lán, đang là đầu hè, hoa tử đằng nở rộ khiến cả tòa nhà trông đơn giản mà trang nhã.

Nhà hàng không lớn, rất thân thiện, có hơn mười chỗ ngồi, hầu như đều ngồi đầy, nhưng bên trong lại yên tĩnh lạ thường. Sở Điềm đi theo Thi Hàng suốt quãng đường đi vào, không lâu sau được dẫn đến một căn phòng riêng trong một khung cảnh yên tĩnh.

Chỗ này chắc là đắt lắm đây?

Nhìn hoàn cảnh xung quanh, Sở Điềm thầm nghĩ trong lòng, khi người phục vụ đến giúp họ gọi món, khi nói đến thực đơn lập sẵn, Sở Điềm không cần suy nghĩ liền trả lời, nhưng Thi Hàng đã đi trước và nói: "Không cần, chúng tôi không phải một đôi."

"..." Sở Điềm.

Tiếp theo, Thi Hầng có toàn quyền gọi món, Sở Điềm sợ rằng anh sẽ đổi ý khi nhìn thấy giá trên thực đơn.

Món đầu tiên được dọn ra là canh rau rút, có mùi thơm nhẹ, vị rất thanh mát cùng với nước canh sánh đặc. Canh uống xong, rượu được bưng lên, ngay cả chén sơn mài đựng rượu mận cũng đẹp như của hồi môn, Sở Điềm không nhịn được cầm lên muốn uống một hơi, nhưng nhớ lại chuyện uống rượu ô long lần trước, cuối cùng cô cũng đặt chén xuống.

Sau khi uống xong, đồ ăn nhanh chóng được bưng lên: trong ấn tượng của Sở Điềm không phải là món ăn Nhật Bản, chẳng hạn như lươn nướng, sushi, bít tết, v.v., mà là một số món ăn phụ tinh xảo, còn có hải sản và thịt nướng, mà Sở Điềm không biết tên của những món ăn này, nhưng đây là lần đầu tiên cô biết rằng món ăn Nhật có thể được chế biến một cách tinh xảo như vậy.

Nhiều loại đồ dùng đẹp mắt với nhiều hình dạng khác nhau, những phần thức ăn nhỏ trên đó đều được làm từ nguyên liệu tươi ngon theo mùa, bất kể là màu sắc hay hình dáng, với chiếc đĩa đựng bên dưới, nó không giống thức ăn mà giống như một tác phẩm nghệ thuật… Sở Điềm là một nhà biên kịch, lần đầu tiên cô cảm thấy mình hơi thiếu từ, cô không thể diễn tả những món ăn này bằng lời được.

Nhưng mà nói đi cũng phải lại nói, một món ăn tinh tế như vậy: ngay cả một quả cà tím lê cũng phải được cắt ra với hoa văn hình con rắn tinh xảo trên bề mặt, ăn kèm với các loại nước sốt… Sở Điềm cảm thấy bữa ăn này có lẽ sẽ ăn hết nửa tháng lương của mình.

Thi Hàng biết mức độ tiêu dùng của Sở Điềm,

vì vậy nếu anh đưa Sở Điềm đến một nơi như vậy, anh chắc chắn sẽ không ân cần đến mức yêu cầu Sở Điềm trả tiền, nhưng thấy cô cau mày, anh đột nhiên muốn trêu chọc cô.