Chương 33: Vả mặt

Biết chiếc đồng hồ rơi trong phòng tắm là của Thi Hàng, ngày hôm sau Sở Điềm đã trả lại chiếc đồng hồ cho Thi Hàng. Cũng may là Thi Hàng vừa đúng lúc đến công ty, Sở Điềm cố ý ở lại muộn một chút, sau khi tất cả đồng nghiệp tan sở mới gõ cửa phòng làm việc của anh, đưa đồ cho anh.

“Đồng hồ của anh.” Thấy chuyện không vui của ngày hôm qua, Sở Điềm thậm chí còn bỏ qua từ “Luật sư Thi”, định rời đi sau khi thu dọn đồ đạc, nhưng lúc này, cô đột nhiên nhìn thấy hai tấm vé triển lãm.

Sở Điềm đã suy nghĩ về việc ngăn chặn sự vướng mắc đẫm máu của Lục Vũ Hạ với Quý Thục gần đây, vì cuộc gặp gỡ tại triển lãm nghệ thuật là khởi đầu của mọi thứ, nên cách tiết kiệm công sức nhất là ngăn chặn tất cả trước khi nảy sinh.

Trong kịch bản của cô, hai người gặp nhau vào lễ Thất Tịch, tức là buổi triển lãm nghệ thuật vào chủ nhật tới, cô muốn là Lục Vũ Hạ đến xem buổi triển lãm nghệ thuật nên tìm mọi cách cố tình không mua được vé.

Nhưng bây giờ, nhìn thấy vé triển lãm nghệ thuật trên bàn, Sở Điềm nhớ ra vé không phải do Lục Vũ Hạ tự mua, mà là do Thi Hàng đưa cho. Vì Quan Tâm Tố cũng là một trong những họa sĩ được mời đến triển lãm nên Quan Tâm Tố đã gửi hai vé cho Thi Hàng, ban đầu bảo anh đưa đưa bạn gái đến đó, nhưng cuối tuần Thi Hàng không rảnh nên anh đem vé đưa cho Lục Vũ Hạ. Bởi vì Lục Vũ Hạ cũng là một nghệ sĩ trước khi bị gia đình gia lại công việc kinh doanh, Thi Hàng cảm thấy Lục Vũ Hạ thích hợp xem những thứ này hơn.

Vì vậy, các vé đã xuất ra rồi? Vậy cô làm gì bây giờ?

Sở Điềm nhìn chằm chằm vào tấm vé trên bàn, đầu óc cô quay cuồng, một lúc, cô không thể nghĩ ra ý tưởng nào cả, nhưng Thi Hàng lại nhướng mày sau khi nhận ra ánh mắt của cô.

Cô quan tâm đến triển lãm nghệ thuật?

Anh nhớ lần cuối cùng anh đến nhà cô, hình như anh đã nhìn thấy tờ lịch trên bàn của cô, vào ngày lễ Thất tịch, trên đó vẽ một vòng tròn lớn, hình như được đánh dấu là "triển lãm nghệ thuật". Không phải là cô nhận được vé buổi triển lãm này rồi chứ

Nghĩ đến đây, Thi Hàng đẩy vé trên bàn, "Nhân tiện, đây là hai tấm vé của buổi triển lãm nghệ thuật, đưa cho Lục Vũ Hạ giúp tôi."

Đưa cô?

Tuyệt, quá tốt rồi!Trong tay cô thì dễ xử lý, cho dù đó là "lỡ tay" quên đưa nó cho Lục Vũ Hạ, hay "vô tình" để Lục Vũ Hạ cắn vé thành từng mảnh ... Một khi nó đã ở trong tay cô, sẽ không phải lo lắng về việc tìm cách nữa.

Sở Điềm tràn đầy suy nghĩ, Thi Hàng nhìn đôi mắt sáng ngời như chó đói nhìn thấy xương của cô, Thi Hàng liếʍ khóe môi, đột nhiên lấy lại tấm vé với ý đồ xấu: “Hết giờ làm rồi, thôi vậy, ngày mai tôi sẽ đưa nó cho cậu ta ."

Nói xong, Thi Hàng lấy lại vé, thu dọn đồ đạc lên bàn chuẩn bị tan làm.

Sở Điềm ngây người tại chỗ, thấy anh thu dọn cặp sách đứng dậy chuẩn bị đi làm, liền vội vàng gọi anh: "Luật sư Thi"

“?” Thi Hàng quay đầu nhìn cô.

"Cái kia. . . tôi. . ."