Chương 51

Chương 51:

Bởi vì ánh mắt xấu hổ lẫn sợ hãi của cô mà Lục Cẩn Phàm cảm thấy sóng ngầm trong người đã phóng xuống tận phía dưới. Tròng mắt đen như lóe lên đóm lửa hồng, anh ấn cô vào trong tấm chăn mềm mại.

Giọng anh khàn khàn khiến tim cô căng thẳng: “Ai mới là người duy nhất có tư cách leo lên giường của em hả? Cho em cơ hội nói lại lần nữa.”

“…”

Đường đường là Tổng giám đốc của Lục thị, thế mà lại so đo với một con gấu bông thế này đây!

Hạ Mộc Ngôn nghiêng đầu né tránh: “Con gấu này đã ở trên giường em rất nhiều năm. Em cũng quên mất mình mua nó vào năm mấy tuổi. So với ngài Gấu, ông Lục đã ôm em ngủ được mấy đêm hả?”

Lục Cẩn Phàm nhướng hàng lông mày đẹp đẽ lên, cúi thấp đầu xuống: “Tương lai mấy chục năm sau, trên giường của em cũng chỉ có anh.”

Vừa dứt lời, không đợi Hạ Mộc Ngôn kịp phản ứng, anh đã hôn vào vành tai cô.

Nơi mẫn cảm nhất bỗng chốc bị anh hôn như thế, Hạ Mộc Ngôn chỉ cảm thấy đầu óc như muốn nổ tung, lập tức trống rỗng.

“Lục Cẩn Phàm…”

Dù sao cô cũng không thật sự muốn làm rùa đen rụt cổ, chỉ là anh tới quá đột ngột, nhất thời cô chưa kịp chuẩn bị tâm lý. Đến tận bây giờ tim cô vẫn không ngừng đập loạn xạ.

“Gọi anh là gì?” Hình như anh cố ý không buông tha cho nơi có làn da mẫn cảm nhất của cô. Giọng nói trầm khàn như uy hϊếp của anh kề sát bên tai cô.

Hạ Mộc Ngôn dẩu môi, sự rung động lấp đầy đôi mắt đen láy.

Thậm chí anh còn phả hơi thở ấm áp vào tai cô, chọc cho cô run lẩy bẩy trong vòng tay mình, ngay cả nói cũng không nên lời.

“Em gọi anh là gì?” Anh lại trầm giọng hỏi.

“Cẩn Phàm…” Hạ Mộc Ngôn đã hoàn toàn rối loạn không thể suy nghĩ, cũng như không thể nói được một câu hoàn chỉnh. Cô chỉ vô thức trả lời theo sự chất vấn của anh.

Hình như vẫn chưa đủ hài lòng với câu trả lời này, bàn tay anh lại vuốt ve trong quần áo cô, lướt lên rồi dừng lại ở nơi trắng nõn mềm mại, chậm rãi bóp lấy.

Trong nháy mắt, toàn thân Hạ Mộc Ngôn trở nên căng cứng, cô giương mắt nhìn anh như bị điện giật.

Cô lại thấy ánh mắt sâu thẳm của anh đang nhìn chằm chằm tất cả biểu cảm từ nãy đến giờ của mình. Trong mắt anh, ý chí vốn không được xem là mạnh mẽ của cô dần dần trở nên yếu đuối, ngay cả chuyện khăng khăng đòi tắm cũng sắp bị quên lãng.

“Ông xã…”

Với đàn ông mà nói, giọng nói mềm mại này hoàn toàn là liều thuốc thôi thúc tất cả.

Nụ hôn cháy bỏng di chuyển dọc theo vành tai cô rồi dời sang cần cổ trắng nõn, sau đó lan xuống xương quai xanh, từng nụ từng nụ xen vào nhau dịu dàng hôn xuống.

Xuống thêm một chút nữa…

Vẫn hướng xuống…

Bất chợt cửa phòng ngủ khép kín vang lên tiếng gõ cửa.

Hai người đều khựng lại, Hạ Mộc Ngôn muốn ngồi dậy, nhưng bị Lục Cẩn Phàm ngăn lại. Anh nhìn cô đắm đuối, như không hề bị ảnh hưởng mà tiếp tục hôn cô.

“Đừng… có người gõ cửa… đừng mà…”

Ngoài cửa yên lặng mấy giây, sau đó lại vọng vào tiếng: “Cộc cộc cộc…”

Tiếp đến là giọng nói nhẹ nhàng của Hạ Mộng Nhiên vang lên ngoài cửa: “Chị, anh chị đã ngủ chưa? Em vừa bảo dì Cầm nấu đồ ăn khuya, nhưng dì ấy nấu nhiều quá, em không ăn nhiều như vậy, cho nên đã múc trước cho anh chị một ít. Anh Cẩn Phàm bận từ tối đến giờ, chắc là chưa ăn gì phải không? Anh chị mở cửa ra để em bê đồ ăn khuya vào cho anh chị nhé.”

Hạ Mộc Ngôn lia mắt nhìn ra cửa phòng.

Cô muốn ngồi dậy, nhưng Lục Cẩn Phàm không buông ra. Giãy giụa vài cái, quần áo trên người cô càng thêm xốc xếch.

“Em xác định muốn ra mở cửa với bộ dạng này?” Lục Cẩn Phàm cúi đầu nhìn dấu vết mập mờ ẩn hiện trên bả vai cô.

Hạ Mộc Ngôn trừng mắt liếc anh, đè thấp giọng: “Thật đúng là nơi nào có anh thì nơi đó tuyệt đối không thể thiếu Hạ Mộng Nhiên. Bình thường chẳng bao giờ thấy nó ăn khuya, thế mà tối nay lại câu nệ như thế. Không chỉ mình nó muốn ăn, mà còn khăng khăng bê vào cho anh.”

Lục Cẩn Phàm đột nhiên hôn mạnh vào môi cô một cái: “Ăn khuya làm gì? Ăn em là đủ rồi.”

Bởi vì Hạ Mộng Nhiên ở bên ngoài mà Hạ Mộc Ngôn không thể không phân tâm, nhưng Lục Cẩn Phàm lại hoàn toàn không có ý định để ý đến người ngoài cửa. Vào lúc Hạ Mộc Ngôn định ngồi dậy lần nữa thì anh lại cúi đầu hôn cô đắm đuối, không cho cô mảy may có cơ hội chạy đi. Anh đè ép cô mạnh mẽ, không cho phép cô động đậy, rồi thuận tay ném chiếc váy đã bị kéo xuống phân nửa của cô xuống đất…