Chương 29

“Chờ sau khi em khỏi bệnh lại bảo anh tắm cho em thử xem.” Anh khẽ thì thầm bên tai cô, giọng nói trầm khàn nặng nề nhưng lại ẩn chứa sự uy hϊếp khiến người ta mặt đỏ tim run: “Anh không ngại tắm với em cả đêm đâu!”

Hạ Mộc Ngôn lập tức ngoan ngoãn lại, nằm im trong vòng tay anh không dám nhúc nhích.

Nhưng bây giờ cô không ngủ được, nhẹ nhàng níu lấy cúc áo tinh xảo trên áo sơ mi của anh. Cô cảm thấy dù anh không động đậy, nhưng dưới tình huống bây giờ thì làm sao có thể Lục sức mà ngủ.

Cô ngẩng đầu, nhìn gương mặt anh. Cho dù ở góc độ nào, người đàn ông này cũng đẹp đến mức không có điểm gì để chê.

“Có phải anh cảm thấy em đã thay đổi rất nhiều không?” Cô hỏi.

Hai ngày nay, Lục Cẩn Phàm luôn trông chừng cô, đã mấy lần cố nhìn thấu cô. Rõ ràng anh đã nghi ngờ sự thay đổi của cô nhưng lại tỉnh bơ như không.

Đã thế, chi bằng cô chủ động một chút.

Anh im lặng, vỗ nhẹ lưng cô như đang dỗ một đứa bé ngủ không yên cứ muốn tìm chủ đề nói chuyện.

“Vậy anh thích em như bây giờ, hay là thích em như trước kia?” Đôi mắt cô sáng như trăng dưới ánh đèn ngủ. Sốt cao cũng không thể che giấu được ánh sáng rực rỡ trong đôi mắt cô.

“Đều là em cả, có gì khác đâu chứ?” Anh chậm rãi nói.

“Đương nhiên là khác rồi, trước đây em một mực không chịu chấp nhận cuộc hôn nhân của chúng ta, nhưng bây giờ lại nỗ lực muốn gần gũi anh.” Hạ Mộc Ngôn vùi đầu vào cổ anh, khẽ nói: “Trước đây anh luôn tốt với em, ngay cả khi em càn quấy mà anh vẫn không ngừng tiến lại gần em. Dù bây giờ anh có cảm thấy em thay đổi quá đột ngột hay không, mong anh đừng nghi ngờ trái tim em. Chẳng sợ khoảng cách giữa chúng ta là một trăm bước, anh đã đi mấy chục bước, nếu anh mệt rồi thì cứ giao cho em, để em đi tiếp. Hãy để em làm điều đó, hãy để em học cách trân trọng tất cả những điều này, để có được anh… được không?”

Không khí chìm vào tĩnh lặng.

Hạ Mộc Ngôn muốn nhìn thử sắc mặt của Lục Cẩn Phàm lúc này. Cả hai kiếp người cô đều chưa từng thổ lộ với ai như thế.

Nhưng khi cô thử ngước lên thì lại bị anh ôm chặt vào lòng, ngay cả đầu cũng kề sát vào cổ anh, trong chốc lát không thể ngẩng lên được.

“Lục Cẩn Phàm…”

Anh vẫn không nói gì.

“Những lời em vừa nói là nghiêm túc, em không sốt, em…”

Bỗng nhiên, cô nghe thấy giọng nói khàn khàn cố kiềm chế của anh vọng xuống từ đỉnh đầu: “Em mà nói thêm gì nữa, anh sợ rằng anh sẽ không thể bận tâm đến tình trạng sức khỏe của em. Em xác định vẫn tiếp tục muốn trêu chọc anh?”

Hạ Mộc Ngôn hơi kinh ngạc.

Phí công cô bày tỏ, thế này cũng gọi là trêu chọc sao?

Hạ Mộc Ngôn bất chợt cảm giác một nụ hôn được đặt xuống giữa hàng chân mày.

“Đừng tưởng anh thật sự giữ được bình tĩnh. Em còn bệnh, ngoan ngoãn ngủ đi.” Ngay sau đó, giọng nói dịu dàng của anh rơi vào giữa chân mày cô. Thấy cô vẫn mở mắt, anh trầm giọng nói: “Mau ngủ đi.”

Lúc này, Hạ Mộc Ngôn không nói nữa, nhắm mắt lại. Trong hơi thở đều là mùi hương mát lạnh dễ chịu trên người anh, thật khiến người ta yên lòng.

***

Sáng hôm sau, Hạ Mộc Ngôn ngủ đến hơn chín giờ mới dậy.

Cô giơ tay sờ lên trán, xem như đã hết sốt, nhưng dù sao triệu chứng cảm mạo vẫn còn.

Cô ngồi dậy vén chăn lên, đang định xuống giường thì bỗng khựng lại, cúi đầu nhìn xuống cơ thể mình.

Là váy ngủ tơ tằm mềm mại. Rõ ràng tối qua tắm xong cô chỉ trùm khăn tắm rồi ngủ thôi mà.

Đây là… chị Trần thay đồ cho cô? Hay là…

Cửa phòng bỗng nhiên bị mở ra, cô ngẩng đầu lên, tóc tai rối bù, ngước mắt nhìn Lục Cẩn Phàm đi vào phòng.

Màn cửa tự động từ từ kéo ra, ánh nắng vàng nhạt chiếu lên người anh.

Khí chất thanh thuần và đẹp trai của người đàn ông trước mặt thật sự khiến người ta ngẩn ngơ.

Lục Cẩn Phàm thấy cô ngồi ngơ ngác ở mép giường thì hỏi: “Em đã khỏe hơn chưa?”

“Mấy giờ rồi? Anh không đến công ty hả?” Hạ Mộc Ngôn lấy lại tinh thần, không trả lời mà hỏi lại. Hỏi xong, cô liền cầm điện thoại để cạnh giường nhìn thoáng qua.

Chín giờ rưỡi?

Đã chín giờ rưỡi rồi!