Chương 19

Chiếc xe ô tô con lăn bánh về một làng quê nhỏ ở ngoại thành Hà Nội

Trời hôm nay mưa,mưa nhỏ nhưng cũng đủ làm ai đó hoài niệm đến đau lòng.Hoá ra hôm nay là ngày dỗ của bà ngoại Niên Hiệu.Quân đang lái xe đưa Hiệu về quê thăm mộ bà

Trên xe,Hiệu quay mặt ra ngoài nhìn mọi cảnh vật đã từng quen thuộc qua kính xe.

—Quân này

—Ơi

—Mấy bữa nay Quân không về nhà rồi,mọi người sẽ lo lắm đấy

—Hiệu đang lo cho tôi hay lo cho gia đình tôi.

—Quân hiểu những gì tôi nói hết mà.Quân mà cứ như vậy tôi cảm thấy bản thân mình có lỗi lắm.

—Hôm nay đã không còn là một ngày vui rồi thì đừng làm nó buồn thêm nữa

—Nhưng..

—chuyện này sẽ nói sau

—Tuỳ Quân

Hiệu không nói gì thêm,Quân cũng không

Chiếc xe ô tô đến một ngôi làng,từ từ ngoành vào đường lớn rồi lại đường nhỏ.Cuối cùng cũng đến được một khu nghĩa trang tương đối rộng vô số những ngôi mộ.

Xe dừng máy,Hiệu và Quân bước xuống,trên tay mỗi người cầm một chiếc ô,lặng lẽ bước sâu vào trong

Bó hoa cúc trắng trên tay vẫn còn mùi hương thoảng thoảng được Hiệu cầm đi lên trước tiên.Phía sau là Quân trên tay cầm một giỏ hoa quả.

Sau một hồi tìm kiếm,cuối cùng cũng thấy một ngôi mộ nhỏ bị tương đối cỏ rậm che phủ.

Hiệu cầm con dao mang đi trong cặp cầm ra phác bớt,sau đó mới chậm rãi bước tới.Trời mưa,bùn đất lầy lội khiến Quân và Hiệu toàn chân dúnh nhiều bẩn.

Hiệu không ngại bẩn thì Quân càng không ngại bẩn

Hiệu vẫy tay ý bảo Quân đưa cho cậu ta giỏ hoa quả.Sau đó nhẹ nhàng đặt xuống bên nấm mộ đã được lát gạch cẩn thận,đôi tay còn lại nhanh nhẹn cắm hoa vào bình rồi thay nước.

—Đã bao lâu rồi con mới đến đây thăm Ngoại.Ngoại vẫn khoẻ chứ,một mình ngoại ở đây buồn lắm không ngoại.

Hiệu nói hai dòng nước mắt lăn dài.Từ nhỏ ngoại là người yêu thương Hiệu nhất,hiểu Hiệu nhất,cũng là người nén mua búp bê cho Hiệu chơi vì Hiệu thích.Ấy vậy mà Ngoại lại lỡ lòng bỏ lại Hiệu trên dòng đời chơi vơi một mình

—Con đã từng nói nếu một ngày con có để trong lòng,nhất định sẽ để bà biết đầu tiên.Bà xem con đã thực hiện lời hứa của mình rồi này.Bà nhìn đi,cậu ấy chính là người con thương nhất,Mạnh Quân.

Quân nhìn Hiệu,trong lòng đau hơn cả hai chữ đau xót.Người mình thương đau lòng thì sao bản thân không khó chịu cho được.Hiệu tâm sự với bà ngoại đã mất nhiều điều,nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng đến từ bia mộ đã nguội lạnh.

Quân đăm chiêu,chỉ biết vỗ lưng an ủi người mình thương...

Xong xuôi

Hiệu được Quân đưa lại về thành phố,Hiệu nói hôm. Nay muốn ở một mình nhưng thực chất là muốn đi gặp một người.

Quân ở chỗ khác,không ở cùng nhà Hiệu nên aau khi nghe Hiệu nói vậy cũng mau chóng rời đi,trong lòng không có chút nghi ngờ

Trong quán cà phê đối diện với căn toà nhà chung cư của Hiệu,Nam Thiên đã ngồi đợi từ rất lâu.Trời lúc này đã ngớt mưa hẳn.

Nam Thiên vừa thấy Hiệu vội cất lời

—Cậu đến muộn hơn 30 phút hơn đấy

Hiệu vội vàng thanh minh

—Hôm nay ngày dỗ của bà tôi,lúc sáng mới về quê thắp hương cho bà,vừa mới về lên trễ hẹn cậu một lát.Tôi xin lỗi

—Không sao,ngồi xuống trước đã

—Ừm

—Mà cậu đi cùng với ai?

—Đi với..

—Khỏi cần nói,tôi biết rồi..Quân chứ gì.

—Ừm..

—Việc Quân cãi nhau với vợ và gia đình cậu ta,Hiệu,cậu biết rồi chứ?

—Quân có kể qua cho tôi nghe.

—Tôi càng ngày không hiểu cậu ta

—Tất cả cũng do tôi mà ra

—Rốt cuộc tại sao tôi lại phải cuốn vào trong cái thứ tình cảm rắc rối của hai người chứ

—Tôi đã suy nghĩ rất nhiều và tôi muốn làm điều này.

—Làm điều gì

—Từ bỏ Quân.

—Cậu điên à..Hiệu,cậu biết cậu đang nói gì không?

—Tôi phải làm thế.

—Dù cậu có cao thượng đến như thế nào thì Quân nhất định vẫn là người mà cậu yêu nhất và tôi tin cậu ta cũng vậy.

—Vậy còn Lam,vợ Quân phải làm sao đây?

—Đó mới chính là vấn đề.

—Cậu cho tôi một lời khuyên được khuyên?

—Cái vấn đề này phải để tự ba người giải quyết thôi,chứ tôi không thể cho được lời khuyên được

—Cậu quen Lam chứ

—Ừm,phải Quen chứ

—Vậy cậu có thể giúp cho tôi việc này không?

—Việc gì,ngoài sự kiểm soát của tôi thì tôi không nhận lời được

—Cậu nhất định sẽ giúp được.

—nói tôi nghe thử xem

— Thiên,cậu có thể sắp xếp một cuộc hẹn giúp tôi gặp được Lam không?

Thiên mắt mũi lộn nhào hết lên,mắt trợn trừng nhìn Hiệu

—Cậu bị làm sao vậy?Cậu điên à,có biết vừa nói gì không?

—So với việc ở suốt trong bóng tối thì cứ thử bước ra ngoài ánh sánh đối diện một lần

—Cậu nghiêm túc chứ?

—Nghiêm túc

Hiệu nói chắc chắn..

—Được,vậy tôi sẽ hẹn Lam cho cậu.Ngay tại thời điểm này và ở đây...