Chương 113

Nam nhân ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Phật Hàng, lại nhìn đến bên miệng Phật Hàng hàm chứa tràn ngập tiếu dung ngạo khí, nhãn thần sắc bén của hắn vừa tựa như muốn nhìn thấu nam nhân, lại vừa tựa như muốn đem tâm tư của nam nhân hoàn toàn đào bới đến triệt để.

“Buổi tối ngày hôm đó......” Tích Duyên nghĩ muốn giải thích, “Là bởi vì uống phải rượu.” Nhưng nguyên nhân nói ra tới miệng lại hết sức buồn cười.

Phật Hàng nắm lấy cằm nam nhân, làm cho nam nhân phải ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn: “Xích Luyện sớm hay muộn rồi cũng sẽ vứt bỏ Diễm Phượng nhi, ngô gϊếŧ nàng, cũng vì tốt cho nàng, để cho nàng có thể luân hồi.”

“......”

“Tích đại thúc, ngươi đem công lực đều cho ta, ta cũng không có gì để báo đáp ngươi.” Phật Hàng cúi đầu, kề sát vào nam nhân, phát hiện sắc mặt nam nhân càng ngày càng hồng nhuận, trong mắt hàm chứa thủy quang, một bộ thần thái vừa ủy khuất lại ương ngạnh, Phật Hàng vốn định cứ như vậy mà buông tha y, nhưng khi vừa nhìn đến một cái nhíu mày của nam nhân, hắn lại thay đổi chủ ý.

Phật Hàng một tay nhiễu đến chống lên cái bàn phía sau nam nhân, một tay ôm lấy thắt lưng nam nhân, hắn cười khẽ nói: “Ta đây cũng biết lấy thân báo đáp là cách có ân phải báo cũng rất hảo a.” Hắn thừa dịp nam nhân đang thất thần, ở trên môi nam nhân cắn một ngụm.

Nam nhân tránh không kịp, y cùng sử dụng hai tay đẩy mạnh Phật Hàng, cổ tay lại bị siết chặt, nam nhân muốn đẩy hắn ra, lại đẩy không được, hai người giằng co qua lại khó tránh khỏi có chút đυ.ng chạm tứ chi.

“Ngươi muốn làm cái gì? Ngươi là người xuất gia, ngươi không nên làm như vậy......” Nam nhân ngã trên mặt đất, y không ngừng lùi về phía sau, “Ngươi buông, không cần sờ......”

Thanh âm của nam nhân cũng đã hoàn toàn thay đổi, từ mới đầu là kinh ngạc cùng khϊếp sợ, đến hiện tại lại ngượng ngùng bất đắc dĩ, hơn nữa Phật Hàng chỉ mặc có nhất kiện y phục đơn độc lại rất mỏng, vẫn chưa có buộc lại đai lưng, quan trọng nhất là bởi vì hắn bên trong cái gì cũng không có mặc, làm cho nam nhân buộc phải “Thưởng thức” cơ thể xích lỏa của hắn. Nam nhân muốn tránh con mắt đi chỗ khác, lại bị Phật Hàng bắt lấy, Phật Hàng còn nói, nếu nam nhân muốn nhìn, vậy cứ việc nhìn đến đã đi, hắn cũng không ngại.

Nhìn thấy bộ dáng nam nhân tức giận đến đem hai tay che mặt, hắn đem nam nhân từ trên mặt đất bế đứng lên, nam nhân nhận thấy được không đúng, mới vừa buông tay ra đã bị Phật Hàng ôm tới bên cạnh bàn.

“Ngô không phải người xuất gia, ngô không phải hòa thượng.” Phật Hàng nhìn đến bộ dáng trốn tránh của nam nhân thiếu chút nữa đã chết vì cười, nhưng hắn vẫn là nghiêm mặt mà nắm lấy cằm nam nhân, hù dọa y, “Ngô đều là người của ngươi, ngươi cũng không cần khách khí, dù sao sớm hay muộn chúng ta đều phải viên phòng*, không bằng......” Hắn đem nam nhân áp trụ lại trên bàn, thượng hạ đánh giá nam nhân.

*viên phòng: chỉ người con dâu được nuôi từ nhỏ cùng chồng chưa cưới bắt đầu cuộc sống vợ chống (Ta cũng cười tử mất rồi =]]]])

Thắt lưng nam nhân khó chịu, hai chân y đều cách mặt đất. Y bàng hoàng hỏi: “Không bằng cái gì?” Tâm tình của nam nhân thực loạn, thành ra lại không biết được ý tứ Phật Hàng muốn nói

Dưới cái không khí khẩn trương như vậy, y lại càng trở nên thêm phần trì độn.

Ngón tay Phật Hàng ma sát môi dưới của nam nhân, ánh mắt rung động của nam nhân làm cho hắn có chút di ra không được, hắn vốn chỉ nghĩ muốn trêu chọc nam nhân một chút mà thôi, làm cho nam nhân biết thức thời mà nhanh nhanh rời đi, nhưng giờ phút này đôi mắt ướŧ áŧ của nam nhân, lại khiến cho hắn nhớ tới một màn hương diễm kia đêm đó chứng kiến ở Trương phủ, thời điểm đó nam nhân y phục không chỉnh cưỡi ở trên người Cửu Hoàng......

Bàn tay của Phật Hàng từ thắt lưng nam nhân, chạm đến đai lưng của nam nhân, hơn nữa trong đầu nhớ tới cảnh tượng đêm đó, không biết vì sao hắn thế nhưng lại cảm thấy được có chút miệng khô lưỡi khô, hắn một chút liền kéo lấy vạt áo nam nhân, khiến cho y phục nam nhân hỗn độn rộng mở, da thịt màu mật ong mềm dẻo ngay lập tức bại lộ trước mắt hắn.

“Cũng không cần phải chọn lấy một ngày khác, không bằng đêm nay chúng ta liền viên phòng.” Thanh âm giàu từ tính của Phật Hàng kí©h thí©ɧ màng tai nam nhân. Nam nhân bất an né tránh, Phật Hàng cũng rất có tính kiên nhẫn, hắn niết niết thắt lưng nam nhân, nghe được thanh âm hít lấy không khí của nam nhân, thừa dịp nam nhân thất thần, hắn cởi bỏ đai lưng của nam nhân đem thứ y phục còn sót lại duy nhất chính là khố tử của nam nhân cũng xả hạ.

Nam nhân muốn giữ chặt lấy khố tử, lại vì như vậy mà đem y phục của Phật Hàng xả phá......

“Ta không phải cố ý, ta chỉ là muốn nắm lại khố tử của mình.” Trong tay nam nhân nắm lấy một đống vải, khẩn trương vội vàng nhìn về phía Phật Hàng.

Phật Hàng không giận ngược lại còn cười, hắn bắt lấy một bên chân trơn bóng của nam nhân, cúi người áp trụ nam nhân, một tay ấn trụ y xuống cái bàn dưới thân: “Ngô còn tưởng rằng ngươi có bao nhiêu chính trực, nguyên lai ngươi cũng thích ngoạn như thế này.”

“Cái gì như thế này......”

Nam nhân căn bản là nghe không hiểu Phật Hàng đang nói cái gì, nam nhân chỉ cảm thấy Phật Hàng đỉnh mở hai chân y, bởi vì Xích Luyện ở ngay tại căn phòng cách vách, cho nên nam nhân cũng không dám làm ra động tĩnh gì quá lớn.

Nguyên bản Phật Hàng đυ.ng chạm một lúc, trong đầu mãi vẫn không thoát được thân ảnh đêm đó nam nhân cùng người khác giao triền, vẻ mặt mê loạn của nam nhân cùng thân ảnh yếu ớt, đều không ngừng quanh quẩn trong đầu óc hắn, nếu ngày ấy hắn nghe được động tĩnh lại không đi ra mà xem tình huống, như vậy cũng sẽ không nhìn đến nam nhân cùng Cửu Hoàng ở nơi hậu viện làm ra cái chuyện kia. Hắn đứng ở trên hành lang nhìn thật lâu, chỉ là hai người quá nhập thần mà không phát hiện ra hắn thôi. Thanh âm rên rĩ của nam nhân và biểu tình bất đắc dĩ kia cùng song mâu ướŧ áŧ, đều khắc khắc luẩn quẩn ở trong đầu hắn......

Từ trước đến nay định lực của hắn đều luôn rất tốt, cư nhiên bây giờ lại có phản ứng, mà giờ phút này, nam nhân ngay tại trước mặt hắn cơ hồ lộ ra trọn vẹn thân thể. Thịt ngon đã dâng lên đến tận cửa rồi cũng không lý do gì mà không ăn.

Lúc này.

Ánh nến trong phòng bị tắt đi nhất thời khiến cả căn phòng tràn ngập trong hắc ám. Nam nhân cảm giác được cằm bị người nâng lên, có một cổ hơi thở quen thuộc ở bên môi, y không dám động, lại nghe đến thanh âm của Phật Hàng ở bên tai vang lên.

“Ngô thật đúng là không nghĩ tới, ngươi thích ngoạn dục còn cứ vờ vịt, nhưng cũng không quan hệ, ngô cùng ngươi ngoạn.” Thanh âm cười khẽ của Phật Hàng lộ ra vài tia ái muội, “Ngươi cũng đã hơn ba mươi rồi, thế nhưng còn có thể đỏ mặt, thật sự là ngoài dự đoán a.”

Thân thể xích lỏa của hai người dán cùng một chỗ. Nam nhân cảm giác được nhiệt độ từ cơ thể Phật Hàng truyền đến, cùng với sự lạnh lẽo của Xích Luyện bất đồng, nhiệt độ cơ thể của Phật Hàng thực bình thường, thẳng đến khi nam nhân cảm thấy được có một thứ ngạnh vật nóng bỏng đặt ở trên đùi y.

“Ngươi đừng qua đây.” Nam nhân bất an cảnh cáo, nhưng lại có vẻ không hề có chút khí thế.

“Ngô cũng đã đè lên ngươi, ngươi còn bảo ngô đừng qua, ngươi không phải lại cùng ngô nói giỡn đi?” Phật Hàng vuốt ve thân thể nam nhân, du͙© vọиɠ của hắn dưới sự giãy dụa của nam nhân mà không ngừng bị ma sát, đã sớm dục hỏa khơi mào, hắn nhẫn nại lại nhẫn nại, đem du͙© vọиɠ nóng bỏng đặt ở giữa hai chân nam nhân, nam nhân cả người bị Phật Hàng áp trên bàn.

Nếu cứ như vậy đi vào, nơi đó của y chắc chắn sẽ bị xé rách......

Nam nhân run rẩy nghĩ muốn nhắc nhở Phật Hàng, nhưng lại cảm thấy được như vậy lại rất kỳ quái. Tựa như thỏa hiệp, y không dám dùng sức giãy dụa, nếu là lộng lật đổ cả bàn Xích Luyện khẳng định sẽ chạy qua bên này.

Ngón tay của Phật Hàng chôn sâu vào bên trong thân thể nam nhân. Cừ đạo chưa làm qua lần nào cảm giác thực khô khốc, tiến vào rất gian nan, nhưng dưới tác động không ngừng khai phá của ngón tay hắn, thẳng đến đem địa phương chặt chẽ kia khuếch trương, nương theo ánh trăng liêu nhân, thậm chí có thể nhìn thấy bí huyệt của nam nhân, chính là đang một chút một chút phun ra nuốt vào ngón tay hắn. Tích Duyên khởi động thân thể muốn ngồi dậy.

Phật Hàng cũng không có ngăn cản y, tư thế thay đổi làm cho nam nhân đem ngón tay nuốt vào càng sâu, nam nhân khó có thể nhẫn nhịn mà chủ động mở ra hai chân, bắt lấy ngón tay của Phật Hàng muốn bảo hắn rút ra, thế nhưng Phật Hàng lại một tay ôm lấy thắt lưng nam nhân, kề sát đến bên y, ngón tay của hắn lại càng thêm đυ.ng chạm đến điểm nhô lên nơi sâu bên trong cơ thể nam nhân, hắn một ngụm cắn lên nhũ tiêm của nam nhân.

“Chỉ mới sờ một chút ngươi liền ẩm ướt thành như vậy, thân thể của ngươi thực mẫn cảm, vừa rồi còn rất khó đi vào, ngươi xem......” Phật Hàng tách khai hai chân nam nhân, làm cho nam nhân tinh tường nhìn đến ngón tay ướŧ áŧ của hắn, “Đều ẩm ướt cả rồi, ngươi so với ngô nghĩ, tựa hồ còn muốn cơ khát hơn rất nhiều.” Hắn trấn định ngẩng đầu, nhìn về phía nam nhân đang đùng đùng tức giận.

“Ngươi tránh ra, mau rút......” Nam nhân không chỉ có thanh âm là đang run rẩy, ngay cả thân thể của y cũng không ngừng run lên. Ngón tay của Phật Hàng ở bên trong cơ thể y liên tiếp vuốt ve lấy nội bích mẫn cảm của y.

Phật Hàng thế nhưng lại thực sảng khoái mà trả lời nam nhân: “Hảo.” Hơn nữa còn thực sự rút ngón tay ra, thân thể nam nhân theo bản năng run lên. Ngay tại thời điểm nam nhân thả lỏng cảnh giác chuẩn bị bước xuống......

Một thứ so với ngón tay còn thô hơn, còn nóng bỏng hơn, đặt tại hậu huyệt của y. Nam nhân chỉ cảm thấy hai chân bị lôi kéo, cả người y một lần nữa ngã nhào lên bàn. Du͙© vọиɠ nóng rực kia, nháy mắt liền tiến vào bên trong cơ thể y, nam nhân “Ô yết” rêи ɾỉ một tiếng, du͙© vọиɠ của Phật Hàng chôn sâu ở bên trong cơ thể y, một lần lại một lần chạm đến nơi địa phương mẫn cảm kia.

Cái bàn không ngừng chi dát di dát di dịch khỏi vị trí, ngón tay đã trở nên trắng bệch của nam nhân nắm nhanh lấy cạnh bàn. Y muốn Phật Hàng đừng tiếp tục nữa, Phật Hàng lại một lần cũng không trả lời y, chỉ biết càng thêm dùng sức ma sát nội bích của y, khiến cho y cả người yếu đuối nằm ở trên bàn, muốn ngồi dậy cũng không được......

Cái bàn lang bang lang bang lang rung động, nam nhân chỉ có thể nắm chặt lấy cạnh bàn để cho chính mình không rơi xuống. Du͙© vọиɠ nóng bỏng của hắn ở hắn trong cơ thể tiến nhập, một chút lại một chút đỉnh đến nam nhân nói cũng không thể nói, y hé miệng liền phun ra liên tiếp những tiếng rêи ɾỉ, vật thể cực nóng của hắn không ngừng xâm nhập xâm nhập lại xâm nhập, khiến cho y đến cuối cùng cũng chỉ có thể vô lực mà lắc đầu.

“Ngươi...... Ngươi sẽ phá công* mất......” Miệng nam nhân tìm cách khó khăn phát ra vài kí tự, trừ bỏ những lời này, nam nhân cũng không biết phải nói cái gì, hắn chỉ có thể nhắc nhở Phật Hàng để hắn đừng tiếp tục nữa, cũng không thể giống như nữ nhân mà la lên “Không cần a”, “Ta đau quá”, “Cầu ngươi buông tha ta đi”, cho dù là bị làm đến như vậy, y cũng không thể cầu xin tha thứ.