Chương 112

“Phật Hàng, Diễm cô nương đâu?” Nam nhân thanh âm run rẩy, thật cẩn thận hỏi.

Phật Hàng giương mắt nhìn nam nhân, ngạo khí đưa tay chỉ vào y phục trên mặt đất: “Đám tro bụi kia chính là Diễm Phượng nhi, nàng bị thạch yêu ngàn năm nơi Bạch Cốt Quật bám vào người, thần chí đều bị cắn nuốt, căn bản không thể đem yêu nghiệt bức ra khỏi cơ thể nàng.”

“Ngươi đây là có ý gì?” Xích Luyện sắc mặt trở nên rất khó xem, hắn đi qua đi lại nhìn chăm chú y phục trên mặt đất cùng nội đan trong tay Phật Hàng, đáy mắt u tĩnh kia một mảnh rét lạnh, “Ngươi xuống tay oán độc như vậy, ngươi còn có thể coi là phật môn đệ tử?”

Tích Duyên cực kỳ áy náy.

Y thậm chí không dám nhìn biểu tình của Xích Luyện......

Phật Hàng miễn cưỡng cười khẽ vài tiếng, trong thanh âm lộ ra vài tia thản nhiên đầy đắc ý: “Xích công tử, ngô cũng không nói ngô là phật môn đệ tử, ngô là đệ tử của Thanh Phong cốc, ngô chỉ là tu luyện phật gia tâm pháp, ngươi cần phải làm rõ ràng, ngô cũng không phải là hòa thượng kiêng kị ăn thịt.”

Đích xác......

Phật Hàng không phải là hòa thượng, hơn nữa nam nhân cũng chưa bao giờ thấy qua Phật Hàng từ chối ăn thịt, thậm chí phương thức nói chuyện của Phật Hàng cùng tôn chỉ làm việc đều rất khác, từ trước đến nay Thanh Phong cốc thanh phong tố nhã* có được một người như Phật Hàng, kỳ thật coi như là một cái trường hợp đặc biệt.

*thanh phong tố nhã: sát nghĩa là gió mát thanh lịch =]]

“......” Xích Luyện mím môi, sắc mặt khó coi tới cực điểm.

“Xích công tử, ngươi không cần động khí, Diễm Phượng nhi là yêu, nàng hiện tại tuy rằng chưa hại ngươi, nhưng không có nghĩa là về sau nàng sẽ không hại ngươi.” Phật Hàng phất đi tro bụi trên người, ý vị thâm trường nói, “Yêu nghiệt thủy chung đều có tà tính, ngô sư phụ đã dạy ngô, đối yêu nghiệt không cần thủ hạ lưu tình, hôm nay ta cũng coi như thay ngươi trừ bỏ hậu hoạn.” Hắn một bên đối Xích Luyện nói, một bên đem khỏa nội đan của Diễm Phượng nhi đưa cho nam nhân.

Ngón tay của nam nhân hơi run rẩy, y không nghĩ tới sự tình lại diễn biến thành như vậy, y không biết hiện tại phải như thế nào mà đối mặt với Xích Luyện. Y khẩn trương đến không biết nên như thế nào cho phải, Phật Hàng vứt cho nam nhân một cái cục diện rối rắm như vậy rồi sau đó liền một mình lên lầu, thời điểm trước khi đi còn phân phó tiểu nhị tránh ở dưới bàn đem lên một dũng ôn thủy cho hắn, cuối cùng còn có mang theo một loại ý vị khác biệt nhìn nhìn nam nhân vài lần.

Tích Duyên nhíu mày, y run rẩy không biết như thế nào để giải thích: “Xích huynh đệ, ta...... ta không biết Phật Hàng lại......” Nam nhân muốn nói lại thôi, y không rõ phải như thế nào để đối mặt với Xích Luyện, y càng thêm không dám nhìn biểu tình lúc này của Xích Luyện.

Y không ngờ Phật Hàng lại làm chuyện quyết tuyệt như vậy......

Xích Luyện lại bình tĩnh đến quỷ dị, hắn không có trách cứ nam nhân, nhưng cũng chưa đối nam nhân nói chữ nào. Nam nhân lo lắng Xích Luyện một hồi lại bị cái gì, vội vàng đem Xích Luyện trở về phòng, áy náy đối Xích Luyện nói lời xin lỗi. Y cũng không còn mặt mũi nào để mà tái lưu lại, y muốn để cho Xích Luyện bình tĩnh lại một chút, dù sao đi nữa hiện tại Xích Luyện cũng không muốn nhìn đến y. Chỉ là Xích Luyện lại không nói một lời đột ngột nắm chặt lấy ống tay áo không cho nam nhân rời đi.

Đều là ngươi......

Đều là ngươi......

Nam nhân tối sợ hãi chính là nghe được Xích Luyện nói những lời này, y không phải cố ý, thế sự khó lường, y cũng không muốn mọi chuyện thành nông nỗi như thế này. Là y thực có lỗi với Xích Luyện, cho dù không phải y thân thủ gϊếŧ chết Diễm Phượng nhi, nhưng y cũng có trách nhiệm. Một bụng đầy cảm giác áy náy ép tới Tích Duyên thở không nổi, y không biết làm thế nào để trấn áp được, cảm thấy rất khó chịu.

Y nhắm mắt lại, nghĩ đến Xích Luyện sẽ trách cứ mình, thế nhưng Xích Luyện chẳng những không mắng y, ngược lại thân thủ đem y ôm vào trong ngực. Nam nhân vô cùng khẩn trương, nhưng tại thời khắc phức tạp này, y cũng không dám nói cái gì.

“Tích đại ca, Phượng nhi không còn......” Thanh âm của Xích Luyện vô thưởng vô phạt, nam nhân lại đem sự bình tĩnh của hắn, lý giải thành đang che dấu nỗi thống khổ, chỉ nghe Xích Luyện ghé vào lỗ tai y nói, “Ngươi không thể rời ta đi, ta hiện tại không thể không có ngươi.”

Diễm Phượng nhi đã chết, chẳng khác nào Phật Hàng đã diệt mất “Noãn lô*” của Xích Luyện, hắn không thể chống đỡ hàn khí trong cơ thể. Tuy nói Diễm Phượng nhi bị gϊếŧ có điểm đáng tiếc, nhưng từ trước đến nay Xích Luyện đều lãnh tình, đối chuyện này cũng chẳng cảm thấy chút gì thương tâm.

*Noãn lô: cái lò làm ấm~

Hắn là xà, hắn không hiểu tình cảm của thế gian.

Hắn cần chính là một cái công cụ mà thôi, Diễm Phượng nhi đối với hắn mà nói là một cái công cụ, hiện tại Diễm Phượng nhi đã chết, hắn phải có một người thay thế Diễm Phượng nhi, mà nam nhân chính là lựa chọn tốt nhất. Xích Luyện ôm nam nhân không chịu buông tay.

Mà lúc này, liền ngay cả Xích Luyện chính hắn, cũng đều phân không rõ là bản thân là xuất phát từ tâm tình thực, hay là mục đích nào khác......

Hắn đến tột cùng là lợi dụng nam nhân, hay là muốn tìm cái lấy cớ đem nam nhân giữ lại ở bên người, ngay cả Xích Luyện từ trước đến nay luôn khôn khéo cũng đều cảm thấy bị bản thân làm cho mơ hồ.

“Tích đại ca, ngươi đáp ứng ta.” Xích Luyện hai tay ôm chặt nam nhân, đầu của hắn gác ở trên đầu vai nam nhân, thế nên nam nhân nhìn không tới biểu tình của hắn giờ phút này.

Tích Duyên không đành lòng nhìn thấy bộ dáng “Thống khổ” của Xích Luyện, y gật đầu đáp ứng hắn, chậm rãi ôm lại thân thể Xích Luyện. Nam nhân cảm thấy được Xích Luyện mất đi thê tử của mình, hẳn là cần một chút ấm áp, y thân làm đại ca đối với cái chết của Diễm Phượng nhi cũng có chút trách nhiệm. Nam nhân áy náy, nam nhân tự trách, nam nhân cảm thấy được thực có lỗi với Xích Luyện.

Xích Luyện nghiêng đầu, ám ảnh bao phủ đôi gò má tinh xảo, không thể thấy rõ lắm vẻ mặt của hắn, chỉ có thể nhìn đến khóe miệng hắn cong lên tiếu ý mưu đồ thực hiện được. Hắn đúng là nhìn chuẩn lòng thiện lương của nam nhân rồi.

Bởi vì nam nhân tin tưởng hắn, sẽ không cự tuyệt hắn.

Đêm này.

Nam nhân cũng không cùng Xích Luyện đồng giường, đợi đến sau khi Xích Luyện ngủ, y liền chuẩn bị trở về phòng mình. Thời điểm đi ngang qua hành lang, nam nhân không yên lòng lại đυ.ng ngã tiểu nhị đang đun nước nóng đem lên lầu cho Phật Hàng.

Sau khi nhìn thấy *** tiểu nhị xuống lầu, nam nhân xoay người đi đến phòng của Phật Hàng, y muốn hỏi rõ ràng, vì sao phải làm đến tuyệt tình như vậy, hắn rõ ràng có thể không thương tổn Diễm Phượng nhi, vì sao phải như thế......

Nam nhân trong lòng mang theo nghi hoặc, cũng quên gõ cửa mà liền trực tiếp đẩy cửa tiến vào, vừa mới vào bên trong phòng y liền nhìn thấy Phật Hàng đang ngồi trong dục dũng tẩy rửa chậm rãi mở mắt.

“Có việc?” Phật Hàng không chút để ý nhìn chăm chú vào nam nhân.

Nam nhân đóng cửa lại, tâm tình không tốt đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống. Thần tình của y vừa lo âu lại vừa do dự, thấy vậy Phật Hàng cũng không muốn tái để ý đến y, nhưng lúc này, nam nhân lại nói......

“Ngươi gϊếŧ Diễm Phượng nhi, ngươi có biết Xích Luyện......”

“Ngô biết.” Lời nói của Tích Duyên còn chưa hoàn, đã bị Phật Hàng lạnh giọng đánh gảy, “Không biết ngươi hôm nay muốn tìm ngô nói chuyện gì, ngươi nếu là muốn nói chuyện của Diễm Phượng nhi, vậy không cần nói nữa, ngô cảm thấy được việc ngô làm là đúng.”

“......”

Căn bản không thể tiếp tục nói chuyện với nhau, Phật Hàng thực độc đoán, đối lời nói của nam nhân đều là khinh thường, nếu không phải nam nhân đã cho hắn công lực, hắn có thể đã không kiên nhẫn như vậy mà lắng nghe nam nhân nói.

Thậm chí còn để cho Tích Duyên ngồi đó “Thưởng thức” hắn tẩy rửa, còn thuận tiện “Thưởng thức” hắn xuất dục. Nam nhân đều cảm thấy được không có gì để mà kiêng dè, dù sao đều là nam nhân cũng không có lí do để mà ngượng ngùng.

“Ta hy vọng ngươi lần sau không cần tái tự quyết định như vậy, ít nhất cũng hỏi qua mội chút, như vậy đối với tất cả mọi người mới có lợi.” Tích Duyên thật sự thực khó xử, y bình tĩnh nhìn chăm chú vào Phật Hàng, nhìn đến Phật Hàng xích lỏa tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ một chút cũng không kiêng dè.

Phật Hàng ngược lại có chút không được tự nhiên, nam nhân này ngang nhiêntheo dõi hắn như thế, khiến cho hắn có chút không thoải mái, hơn nữa vài điểm tác phong của nam nhân trước kia, hắn lại không thích.

“Tích đại thúc, ngươi nhìn ngô để làm gì? Ngô có cái gì đẹp?” Phật Hàng trong lòng không thoải mái, hắn càng là không thoải mái, lại càng lớn mật, hắn rõ ràng đến gần một chút, nếu nam nhân muốn nhìn vậy cứ để cho y nhìn đến đã con mắt đi.

Kỳ thật nam nhân cũng không phải là nhìn đến hắn, chỉ là nghĩ đến xuất thần, thậm chí khi nghe được lời nói của Phật Hàng, Phật Hàng phát hiện ánh mắt của nam nhân vẫn là dừng lại ở trên người hắn, cũng lại không trả lời câu hỏi của hắn.

Hắn nhíu một chút mi, thân thủ nắm lấy cằm nam nhân, khiến cho nam nhân phải bắt buộc ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn: “Tích đại thúc, ngươi nhìn đến xuất thần như thế, trên người ngô có bộ vị nào hấp dẫn ngươi sao?”

“Ta đang suy nghĩ một số chuyện......” Tích Duyên muốn thân thủ đẩy ra Phật Hàng, lại không nghĩ tới lại đυ.ng phải nơi yếu hại của Phật Hàng, nam nhân tựa như bị điện giật thu hồi tay, xấu hổ nói, “Ta đều không phải là cố ý, ngươi...... Ngươi đừng để ở trong lòng, ngươi vẫn là nhanh đem y phục mặc vào đi......” Nam nhân chỉ cảm thấy lòng bàn tay nóng lên, y sắc mặt tuy bình tĩnh, nội tâm lại một trận bối rối, ngay cả chính mình mặt đỏ cũng đều không phát hiện ra.

Nam nhân chỉ cảm thấy nhiệt độ không khí bốn phía tăng lên, cảm thấy được rất nóng......

Phật Hàng bị đυ.ng một chút phản ứng cũng đều không có, chỉ là phản ứng của nam nhân làm cho hắn thực cảm thấy hứng thú. Phật Hàng siết chặt cằm nam nhân, ánh mắt quét qua khuôn mặt bối rối của nam nhân, thử hỏi ——

“Ngươi thích nam nhân, đúng hay không?” Phật Hàng buông ra cằm nam nhân, hai tay hắn chống đến chiếc bàn phía sau lưng y, khiến cho y cả người đều bị song chưởng của hắn giam cầm lại, muốn chạy cũng chạy không được.

Tích Duyên vô cùng kinh ngạc, Phật Hàng thế nhưng cho rằng y thích nam nhân......

“Ta không......”

“Ngươi không cái gì?” Phật Hàng gắt gao bức bách nam nhân, nhận thấy được ánh mắt y vội vàng né tránh, hơn nữa thân thể lại không ngừng lảng tránh hắn. Phật Hàng loan hạ thắt lưng tiến đến gần nam nhân, mái tóc dài màu bạc của hắn rơi xuống trên đùi y. Nhìn đến bộ dáng nói không nên lời của nam nhân, hắn lại tiếp tục: “Ngươi nói không được đi, ngô biết ngươi thích nam nhân, ngươi cùng Xích Luyện đều có long dương chi phích, ngô thay ngươi gϊếŧ Diễm Phượng nhi ngươi hẳn là nên cao hứng mới đúng, làm gì lại làm ra cái vẻ mặt áy náy như vậy, sau này, ngươi cùng Xích Luyện không phải càng thêm tự tại sao.”

“......” Sắc mặt của nam nhân rất khó coi, y không nghĩ đến Phật Hàng lại biết nhiều như thế.

“Hơn nữa......” Phật Hàng ý vị thâm trường nhìn chăm chú vào nam nhân, nhìn thấy sắc mặt của nam nhân bình tĩnh, thế nhưng ánh mắt lại đong đầy bất an, hắn càng từng bước hạ thấp thanh âm, đối nam nhân nói, “Hơn nữa các ngươi có thể muốn làm cái gì, thì làm cái đó.” Hắn còn cố ý nhấn mạnh từ “Làm”, nhìn đến nam nhân lộ ra vẻ mặt không thể đáp lại lời nào, hắn cũng không tái tiếp tục.

Hắn là đang trắng trợn trêu chọc nam nhân, nam nhân đương nhiên là nghe ra ý tứ trong lời nói của Phật Hàng. Y mím chặt đôi môi, không cam lòng mở miệng: “Ta không thích nam nhân, ta không có long dương chi phích, ta có thê tử, ta vô cùng bình thường......” Thanh âm của nam nhân dưới ánh mắt sắc bén đầy thăm dò của Phật Hàng trở nên càng ngày càng nhỏ, đến cuối cùng cơ hồ là không thể nghe thấy được nữa.

“Ngươi cảm thấy thê tử của ngươi đẹp sao?”

“......” Nam nhân không nói chuyện.

“So ra kém Xích Luyện đi?”

“......” Nam nhân vẫn là không nói chuyện.

“Ngươi còn nói ngươi không thích nam nhân, ngươi không thích nam nhân như thế nào lại nhìn chằm chằm vào ngô, ngươi nếu là không thích nam nhân ngươi như thế nào lại đỏ mặt, ngươi nếu là không thích nam nhân ngươi trước đó vài ngày vào ban đêm cũng sẽ không tùy ý để cho Xích Luyện ôm ngươi ngủ.” Phật Hàng thân thủ niết niết cánh tay nam nhân, động tác này lại dẫn tới nam nhân bất an muốn tránh khai hắn, thế nhưng lại tránh không khỏi, Phật Hàng buông xuống suy nghĩ lạnh lùng nhìn chằm chằm nam nhân, trong mắt hắn không có chút ***, nhưng vẫn như vậy mà vuốt ve cánh tay của nam nhân, “Ngươi nếu là không thích nam nhân, ngươi một đêm kia, như thế nào lại cùng cái nam nhân bạch phát nọ ở trong hậu viện Trương phủ làm cái loại chuyện đó?” Thanh âm của hắn không cao, không thấp, lại đủ để cho nam nhân cảm giác được áp lực nặng nề.

Đêm đó, ở Trương phủ......

Nam nhân cùng Cửu Hoàng uống phải Đoàn tụ rượu, chuyện đêm đó, chẳng lẽ bị Phật Hàng thấy được......

————————————

Xen ——

Phật Hàng: có thể ăn thịt?

Tích Duyên:......

Mạt Đồng: đừng có thừa dịp ta làm việc mà chạm vào đồ của ta. -.

Xích Luyện: đã sớm nếm qua, hừ......

Cửu Hoàng: ( Tiếp tục chạy đi)

Gục đầu lên bàn......