Chương 48: Muội nguyện ý làm thê tử của huynh sao?

Edit: Jang Jang

Tiếng thở dốc của nam nhân càng thêm thô nặng, tiếng nói khàn khàn từng câu ở bên tai vang lên, hai má Dung Khanh nóng bỏng, tiếng tim đập như sấm cổ động.

Nam nhân này sờ liền sờ, vì sao phải gọi nàng đi xem?

Nàng mới không xem đâu.

Gương mặt kia bất quá là sinh đến tuấn tú chút thôi, có cái gì đẹp.

"Ân..." Phía sau Chúc Vưu nắm long căn thô to nóng bỏng trên dưới loát động, môi mỏng thỉnh thoảng tràn ra tiếng kêu gợi cảm.

Hắn ảo tưởng đoạn thời gian giống ở trong sơn động kia, đem Dung Khanh nhỏ xinh đè ở dưới thân, dương vật thô dài cực đại tiến vào mật huyệt ướt nóng chặt hẹp, bị tầng tầng thịt mềm gắt gao xoắn lấy.

Càng muốn liền càng hưng phấn, dươиɠ ѵậŧ trong tay bành trướng đến càng thêm thô to, nóng bỏng cứng rắn, trướng đau không thôi.

"Tiểu Ngũ... Tiểu Ngũ... Mau quay đầu lại..." Chúc Vưu khàn khàn gọi tên Dung Khanh, tốc độ loát động càng lúc càng nhanh.

Chỉ cần tưởng tượng thấy nàng hai chân mở lớn, mày đẹp nhíu lại, bộ dáng gian nan đem long căn khổng lồ của hắn nuốt vào trong cơ thể, hắn liền có thể từ việc loát động sinh ra vô hạn kɧoáı ©ảʍ, phảng phất long căn thật sự bị nộn huyệt nàng gắt gao cắn nuốt, sảng khoái vô cùng.

Dung Khanh cảm thấy chính mình hẳn là rời đi gian nhà ở này, tùy ý người nam nhân này tại đây thủ da^ʍ, nhưng hai chân nàng giống như đổ chì, thế nhưng chậm chạp chưa hoạt động.

Nàng nghe thấy hắn dùng tiếng nói khàn khàn, hàm chứa tìиɧ ɖu͙© một câu lại một câu gọi nhũ danh nàng.

Từ trước đến nay không biết, nhũ danh nàng từ trong miệng người khác gọi ra, cũng có loại hương vị triền miên lâm li này.

Người này anh tuấn như vậy, cũng không biết dáng vẻ hãm sâu tìиɧ ɖu͙© lúc đó sẽ là dáng vẻ gì.

Dung Khanh nghĩ muốn quay đầu lại đi xem, rồi lại không dám, nàng vẫn là giữ một chút rụt rè của nữ nhi, nghe Chúc Vưu nặng nề thở hổn hển.

Tựa hồ, qua một chút thời gian.

Nam nhân đột nhiên cao vυ"t kêu một tiếng tên nàng: "A... Tiểu Ngũ... Tiểu Ngũ... Muội liếc mắt nhìn huynh một cái..."

Dung Khanh kiên trì rụt rè hồi lâu trong nháy mắt này sụp đổ, nàng ma xui quỷ khiến quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Chỉ thấy Chúc Vưu đối mặt nàng, nửa nằm ở trên giường.

Hắn đuôi mắt ửng đỏ, cặp mắt phượng kia nhiễm tìиɧ ɖu͙©, thâm thúy mà cực nóng, gắt gao nhìn chằm chằm nàng.

Nam nhân nửa người trên trần trụi, lộ ra l*иg ngực tinh tráng, theo hô hấp thô nặng lúc lên lúc xuống.

Qυầи ɭóŧ cởi một nửa, lỏng lẻo treo ở đầu gối, lộ ra hai bắp đùi cường tráng.

Giữa háng dươиɠ ѵậŧ cao cao nhếch lên, nhục côn thô dài cực đại, mặt trên nổi đầy gân xanh, mạch máu sung huyết, nhìn rất là sợ hãi.

Một khắc khi đối diện với đôi mắt nàng, căn dươиɠ ѵậŧ kia đột nhiên kịch liệt run rẩy lên, mã mắt giận trương, ở giữa không trung phun ra một cỗ bạch trọc đặc sệt, "Lạch cạch" một tiếng, dừng ở trước giường cùng trên sàn nhà.

Dung Khanh ngơ ngác nhìn Chúc Vưu nằm nghiêng ở trên giường, còn có một quán bạch trọc da^ʍ mị trên mặt đất kia, thật lâu không phục hồi lại tinh thần.

*

Hai ngày sau.

Dung Khanh không chút để ý ở đi dạo đình viện.

Nàng gần đây có chút tâm thần không yên, trong đầu nàng thỉnh thoảng hiện lên hình ảnh ngày ấy Chúc Vưu bắn tinh gọi tên nàng.

Thậm chí, ban đêm, nàng còn gặp mộng xuân mắc cỡ.

Mơ thấy chính mình cùng Chúc Vưu cởi hết xiêm y, trần trụi giao triền ở bên nhau, căn thô dài cực đại dươиɠ ѵậŧ kia còn cắm vào trong cơ thể nàng, bị nàng gắt gao kẹp chặt.

Ngày thứ hai, khi tỉnh lại, nàng phát hiện qυầи ɭóŧ chính mình ướt dính một mảnh.

Dung Khanh thực ảo não, nàng chẳng qua là cảm thấy Chúc Vưu đẹp trai, nhìn nhiều vài lần thôi, vì sao cố tình sẽ gây ra loại mộng mắc cỡ này?

Đi qua một cái hành lang dài, ở chỗ ngoặt, Dung Khanh bất chợt đυ.ng phải một đôi mắt phượng thâm thúy.

Nàng ngẩn ra, xoay người liền đi.

"Tiểu Ngũ... Đừng đi..." Chúc Vưu bước ra chân dài, chống quải trượng, bước nhanh đuổi theo nàng.

Hắn một phen túm chặt cổ tay của nàng, thấp giọng nói: "Tiểu Ngũ muội mấy ngày gần đây là trốn huynh sao?"

"Không có, Chúc đại ca nghĩ nhiều." Dung Khanh phủ nhận, nhưng kỳ thật, nàng xác thật là trốn hắn.

Rốt cuộc, khi hai người ở cùng nhau đã xảy ra loại sự tình xấu hổ này, nàng trong khoảng thời gian ngắn, không biết nên đối mặt như thế nào.

Nàng nghĩ qua mấy ngày hắn liền muốn xuống núi, chờ sau khi hắn xuống núi, nàng liền sẽ khôi phục bình thường, đã nhiều ngày trốn tránh không thấy hắn liền tốt.

Nàng tuy không chịu thừa nhận, nhưng Chúc Vưu cũng nhìn ra được.

Hắn rất có thành ý xin lỗi: "Thực xin lỗi, ngày ấy là huynh càn rỡ. Huynh từ nhỏ là cô nhi, cũng không có cha mẹ dạy dỗ huynh lễ nghi, ngày ấy sau khi trở về, lòng huynh cũng có chút hối hận. Nghe nói việc này chỉ có thể đối với thê tử chính mình làm, huynh..."

Chúc Vưu ấp úng, do dự từ trong tay áo lấy ra một túi bạc vụn đưa tới trên tay Dung Khanh, ánh mắt rõ ràng nói: "Đây là bạc vụn huynh mang trên người, tất cả đều cho muội, chờ sau khi huynh xuống núi, lại đem bạc tích cóp trong nhà lấy tới đưa muội. Tiểu Ngũ, muội có nguyện ý làm thê tử của huynh không?"

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~ Ném sao nhỏ ủng hộ mình nha! <3 <3 <3