Chương 1: Cửu Tiên Quan

Edit: Jang Jang

Trên núi Cửu Lê có một tòa Cửu Tiên Quan.

Bởi vì chín vị đại tiên từng phi thăng qua, cho nên được gọi là Cửu Tiên Quan.

Cửu Tiên Quan tọa lạc phía trên đỉnh núi, ngọn núi cao chọc trời, mây mù lượn lờ, lúc ẩn lúc hiện, giống như tiên cảnh nhân gian.

Trong Quan đều là người tu tiên, đệ tử nam nữ đều có.

Dung Khanh là Quan chủ đương nhiệm chân tiên nữ đệ tử cuối cùng, đứng hàng thứ năm.

Ở ngoài trừ nàng, còn có một nữ đệ tử khác là Dung Nhã, đứng hàng thứ ba.

Lúc này, Quan chủ đang bế quan tu luyện, đại đồ đệ cùng nhị đồ đệ xuống núi đi vân du, trong Quan sự việc lớn nhỏ tạm thời do Dung Nhã tiếp quản.

Dung Nhã từ trước đến nay không thích Dung Khanh.

Dung Khanh ngu dốt, tuệ căn nông cạn, tu vi yếu ớt, phá lệ lại được đại sư huynh ưu ái.

Dung Nhã tự thấy so với Ngũ sư muội mình thông tuệ gấp mười lần, ngày thường càng là biểu hiện phi thường tốt. Luận dung mạo, nàng cũng là chim sa cá lặn, điểm nào cũng vượt qua Dung Khanh kém cỏi.

Nhưng đại sư huynh trong mắt tựa hồ chỉ có một người Dung Khanh.

Trước đó vài ngày, Dung Nhã cùng đại sư huynh xuống núi làm việc.

Ở chợ dưới chân núi, đại sư huynh mua một cây trâm bạch ngọc hồ điệp, Dung Nhã trong lòng xúc động, cho rằng đại sư huynh là mua cho chính mình.

Nàng âm thầm mong đợi hồi lâu, thẳng đến khi trở về núi, đại sư huynh cũng không đề cập qua về cây trâm với nàng.

Dung Nhã cảm thấy, có lẽ là đại sư huynh định cho nàng một kinh hỉ, chờ tháng sau, khi đến sinh nhật nàng, lại đưa cho nàng.

Nàng liền không có mở miệng dò hỏi, tiện đà kiên nhẫn chờ.

Nhưng không nghĩ tới, qua mấy ngày, vào giờ dạy học buổi sáng sớm, vô tình thoáng nhìn Dung Khanh ngồi ở bên cạnh người nàng, trên búi tóc tinh xảo của Ngũ sư muội lại cắm một cây trâm hồ điệp bạch ngọc kia.

Dung Nhã đã từng tâm tâm niệm niệm đồ vật đó hồi lâu, chỉ liếc mắt một cái nàng liền nhận ra.

Đây là trước đó vài ngày đại sư huynh ở chợ kia mua.

Nàng ánh mắt u ám, trong lòng chua xót, có chút không dễ chịu.

Dung Khanh đồ nữ đệ tử ngu dốt, có tài đức gì, xứng đôi với đại sư huynh đâu.

Không phải là nàng cùng đại sư huynh càng xứng đôi sao?

Dung Nhã trong lòng tức giận mười phần, năm ngón tay trở nên trắng bệch, trong tay trang sách thực mau đều bị nàng xiết đến nhăn.

Nàng âm thầm nhớ kỹ, nghĩ ngày nào đó nhất định phải tìm cái cơ hội tốt giáo huấn Dung Khanh, làm nàng ta nhận thức, cách xa đại sư huynh ra chút.

Vừa đúng lúc, hiện giờ đại sư huynh, nhị sư huynh đều xuống núi, sư phụ cũng đang bế quan tu luyện, xem ai còn có thể che chở Dung Khanh?

Dung Nhã nhếch môi, trong lòng đưa ra chủ ý xấu.

Nàng tính tính, hôm nay tựa hồ đến phiên Dung Khanh đi Từ đường dâng hương cho các sư tổ.

Đi Từ đường dâng hương cho các sư tổ là công việc mà năm cái đệ tử đích truyền bọn họ phải làm, mỗi người ba ngày làm một vòng, hôm nay vừa vặn đến phiên Dung Khanh.

Quả nhiên, qua nửa khắc, khóa học buổi sáng kết thúc, Dung Khanh thu thập tốt thư tịch, nhắm thẳng Từ đường đi đến.

Dung Nhã vận dụng tĩnh âm quyết, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng, trộm đi theo phía sau nàng.

Đẩy ra cửa Từ đường, trong phòng có cỗ cảm giác nặng nề, có lẽ là ngày thường cửa phòng, cửa sổ này đóng chặt, không khí không lưu thông nên vậy.

Dung Khanh quét mắt nhìn bàn thờ phía trên có mấy chục khối bài vị, chậm rãi tiến lên, cầm lấy một bó trúc hương, dùng mồi lửa bật lửa, cắm ở lư hương trên bàn thờ.

Khói hương lượn lờ, Dung Khanh lại cầm hai chiếc nến đỏ bật lửa sau đó cắm ở lư hương hai bên sườn trái phải.

Tiếp theo chắp tay thi lễ, mặt hướng bài vị, hướng phía trước nhất bái.

Ở khoảnh khắc nàng cúi đầu, phía bên phải giá đựng nến đỏ đột nhiên lung lay đổ xuống, ngọn lửa gặp gỡ khăn trải bàn khô ráo, nháy mắt bốc cháy lên.

Dung Nhã tránh ở sau cây cột ngoài phòng, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, làm cái hỏa quyết, thúc cho ngọn lửa nhanh chóng đem toàn bộ bàn thờ đều đốt cháy, ngọn lửa tàn sát bừa bãi, hướng lên trên bò lên, phía trên mấy cái bài vị trong khoảnh khắc liền bị liệt hỏa bật lửa.

Chóp mũi ngửi được một khối hương vị cháy khét, Dung Khanh ngẩng đầu, nhìn đến ngọn lửa hừng hực trước mắt, sợ tới mức khuôn mặt nhỏ trắng bệch, lập tức hoảng loạn hô:

"Cháy, mau tới dập lửa a..."

Nàng chắp tay làm cái Dẫn Thủy Quyết, muốn đi dập tắt lửa, nhưng đầu ngón tay lại chỉ sinh ra một tia dòngnước nho nhỏ, có thể so với hài đồng đi tiểu, liền đều không phun đến được ngọn lửa.