Vưu Liên Thành nhìn Lâm Mộ Mai ngồi ghế sau xe cùng mình lần nữa. Kể từ lúc ra khỏi câu lạc bộ rồi ngồi vào xe đến giờ, cô đã im lặng suốt nửa tiếng đồng hồ, mặt vẫn nhìn ra bên ngoài, từng ánh đèn đường leo lét lướt qua mặt cô. Lúc này cậu mới phát hiện Mộ Mai có trang điểm nhẹ.
"Em trang điểm à." Cậu lạnh lùng hỏi.
Vưu Liên Thành không thích Lâm Mộ Mai trang điểm, dù chỉ một chút xíu. Cô rất hiếm khi trang điểm, trừ phi phải đi cùng cậu tham gia một vài buổi lễ quan trọng trước mặt công chúng. Bấy giờ cậu mới ngỡ ngàng nhận ra, không biết từ khi nào Lâm Mộ Mai đã trở thành người cậu luôn dẫn theo trong những trường hợp bắt buộc phải đi cùng bạn gái. Ban đầu do thợ trang điểm của Vưu gia đề nghị, cô ta thấy ngoại hình Mộ Mai rất đẹp, nhất là khi cô trang điểm sẽ không bị sắc sảo như mấy cô gái khác. Hơn nữa, Vưu Liên Thành cũng không mấy bận tâm về chuyện bạn gái mỗi lần tham dự
lễ lộc. Nói thật nếu mỗi lần cậu dẫn theo thiên kim nhà ai đó thì ngay ngày hôm sau, nhất định sẽ thấy mấy tiêu đề giật gân trên các tờ báo cho xem. Còn Lâm Mộ Mai thì khác, đám truyền thông đều biết thân phận của cô nên cũng lười động não viết bài. Theo bọn họ, con gái nuôi của một gia đình tầng lớp trung lưu chỉ có thể làm một bình hoa di động tạm thời thôi.
Dường như Mộ Mai không nghe thấy câu hỏi của Vưu Liên Thành, vẫn thả hồn vào phong cảnh bên ngoài. Lúc cậu cau mày sắp nổi giận thì điện thoại của Lâm Mộ Mai thình lình vang lên, hiển nhiên đã làm cô giật mình. Cô nhìn điện thoại của mình giây lát mới bối rối ngoảnh sang cậu.
"Không nghe hả?" Vưu Liên Thành thoáng chỉ vào chiếc điện thoại vẫn đang đổ chuông của cô.
Não cô bắt đầu hoạt động trở lại, cô bị sao thế này, hình như suy nghĩ của cô vẫn quẩn quanh chuyện xảy ra trong câu lạc bộ xa hoa khi nãy. Mộ Mai thở hắt ra, ấn từ chối cuộc gọi.
"Sao không nghe? Giờ này ai còn gọi cho em?" Vưu Liên Thành nói bâng quơ, "Không phải lại là một người yêu mến Lâm Mộ Mai khác đấy chứ?"
"Đây chỉ là cuộc gọi quấy rối thôi." Mộ Mai khẽ vỗ mặt mình, xua đi chút men rượu trong người.
"Nói tôi nghe xem, cuộc gọi quấy rối là sao?" Vưu Liên Thành quay mặt sang, cười nhạt.
"Vưu thiếu gia." Mộ Mai tức giận, "Đúng là Vưu thiếu gia ở trong lâu đài nên không hiểu việc đời thường đúng không? Ví dụ như cứ nửa đêm nhà hàng xóm luôn bị một tên gọi một hai cuộc điện thoại đến quấy phá, giục họ rời giường đi vệ sinh vậy, đó chỉ là một trong những chuyện đời thường mà thôi."
"Vậy mục đích của cuộc gọi kia là muốn nhắc nhở em dậy đi vệ sinh sao?" Vưu Liên Thành vuốt tóc Mộ Mai, tóc cô buông xõa sau lưng, không cài bất cứ thứ trang sức nào. Cô chỉ trang điểm nhẹ đã trở thành giai nhân thanh thuần trong phim, thế nên gương mặt giai nhân phương Đông thanh thuần này đã khiến Daniel chết mê chết mệt.
"Ừ, hắn là tên quấy rối nổi tiếng ở trong khu em ở." Mộ Mai rủ mắt, thật ra Triệu Cẩm Thư không phải kẻ quấy rối, trước kia anh ấy từng làm vậy nhưng sau này đã thôi rồi.
"Tôi không thích em trang điểm." Vưu Liên Thành lại lạnh giọng, "Lâm Mộ Mai, sao tự nhiên hôm nay lại trang điểm làm gì?"
"Chỉ bôi chút son thôi." Mộ Mai thờ ơ đáp lại, dĩ nhiên cô không nói cho cậu biết là vì mấy tháng nữa Đông Tiểu Quỳ sẽ tới đây, nên cô phải trang điểm cho mình, hòng khiến cậu ý loạn tình mê dù chỉ trong nháy mắt cũng được.
"Sau này đừng trang điểm khi đi dự mấy cuộc tụ tập như hôm nay, tôi không thích." Vưu Liên Thành tự nhận ra giọng điệu của mình là lạ. Nhìn Mộ Mai ngẩn ngơ thoáng chốc, cậu ngượng ngùng nói thêm, "Em nên biết Daniel thì tôi đắc tội được, nhưng nếu là một người tôi không thể dây vào, không chừng tôi phải trao đổi em thật đấy."
"Liên Thành, anh thích con ngựa Arab của Daniel lắm à?"
"Ừ!" Câu hỏi của Lâm Mộ Mai khá đột ngột, Vưu Liên Thành đáp lời theo phản xạ.
"Cảm ơn anh, Liên Thành." Mộ Mai áp mặt vào cửa kính xe, "Cảm ơn anh đã không trao đổi em với con ngựa Arab anh rất thích kia. Nếu khi đó anh đáp ứng, em sẽ rất khó chịu, bởi vì... bởi vì, Liên Thành, em yêu anh."
Dường như đã lâu lắm rồi Vưu Liên Thành không còn nghe thấy Lâm Mộ Mai nói yêu cậu, lâu đến nỗi gần như đã quên mất việc này. Giờ khắc nghe thấy lời đường mật ấy, trong lòng Vưu Liên Thành lại thấy khó chịu.
"Lâm Mộ Mai..." Cậu lẩm bẩm, "Xin lỗi, tôi..." Nếu là trước đây, có lẽ Vưu Liên Thành sẽ nói với Mộ Mai rằng, Lâm Mộ Mai đừng yêu tôi, tôi không thích cô yêu tôi, nhưng lúc này cậu không thể thốt nổi thành lời.
"Không sao đâu Liên Thành." Mộ Mai quay mặt đi, như nói với cảnh đêm bên ngoài, "Em nghĩ qua một thời gian nữa có thể sẽ không còn yêu anh nữa đâu. Đến khi đóa hoa quỳ của anh đến bên anh, em sẽ không yêu anh nữa, em có thể làm được việc này."
Mai mốt em sẽ không yêu tôi nữa ư? Đáng lẽ câu nói này khiến cậu thở phào nhẹ nhõm mới đúng, nhưng sao cậu không hề như vậy. Mộ Mai vừa nói xong, Vưu Liên Thành đã bảo tài xế tìm chỗ dừng xe lại, rồi bảo anh ta xuống xe. Cậu đưa tay kéo cô sang, một giây sau, Mộ Mai đã ngồi lên chân Vưu Liên Thành. Tuy buồng xe Rolls Royce rộng rãi hơn những chiếc xe khác, nhưng Mộ Mai vẫn cảm thấy không gian bỗng chốc thu hẹp đến mức khó thở, đặt biệt là lúc Vưu Liên Thành vùi mặt vào cổ cô.
Mộ Mai ưỡn thẳng lưng cố gắng chống đỡ tư tưởng đang dần mềm yếu của mình. Hai người giống như hai đường thẳng song song, cậu cúi đầu bên tai cô, hơi thở gấp gáp, giọng nói dịu dàng: "Hồi nãy em uống rượu hả!"
Mộ Mai ngây ngô gật đầu, tay chân cứng đờ, đầu óc mơ hồ nghĩ, nếu bình thường có cơ hội hiếm hoi này, cô nhất định sẽ bày ra tư thái quyến rũ chết người cho xem.
"Uống rượu gì?" Cậu lại khẽ khàng hỏi.
"Không biết." Cô nhích người mình ra sau.
Hình như xe đang đỗ bên cạnh công viên trồng đủ loại hoa, hương hoa thoang thoảng lùa vào xe. Rõ ràng cửa kính đóng rất chặt nhưng Mộ Mai vẫn ngửi thấy mùi hương thơm ngát kia. Hương hoa ấy khiến cô cảm thấy nguy hiểm, cảm thấy hoang mang, cảm thấy trong phút chốc đã không còn là chính mình nữa.
"Không biết á?" Cậu cười khe khẽ. Bởi vì khoảng cách quá gần, Mộ Mai thấy tiếng cười nhẹ nhàng kia như đã len lỏi vào tận đáy lòng cô. "Thế tôi đành phải thử xem lúc nãy Lâm Mộ Mai đã uống gì thôi."
Cậu nhanh chóng ngậm lấy môi cô không cho cô trốn tránh, đầu lưỡi như chú cá trơn trượt lướt qua răng cô, nhẹ nhàng đan quyện với lưỡi cô. Dường như lưỡi Vưu Liên Thành cũng nhiễm hương hoa, mùi vị ngây ngất, bất giác cô nhắm hai mắt lại cảm nhận. Đến khi cậu buông cô ra, Mộ Mai mới phát hiện thế mà tay mình đã choàng qua cổ cậu rồi.
Trước giờ khi họ hôn nhau, Mộ Mai không hề chủ động vòng tay lên cổ cậu. Trong lòng cô vẫn giữ khoảng cách nào đấy với Vưu Liên Thành, mà việc cố chấp không vòng lên cổ cậu là chính là một vật chướng không thể vượt qua cộ tự đặt ra cho mình.
"Chanh, lựu, anh đào. Là Pink Lady, rượu em uống chính là Pink Lady." Cậu cọ mũi lên gò má cô, "Lâm Mộ Mai, tối nay em uống Pink Lady đấy." Môi cậu hôn nhẹ lên mặt cô, thủ thỉ thì thầm, "Mộ Mai, dù Daniel có cho tôi một trăm con ngựa Arab thuần chủng, tôi cũng không mang em ra đổi đâu. Cho dù người kia có hoàng tử Anh đi nữa, tôi cũng không chấp nhận."
Mộ Mai cụp mi mắt, hôn đáp lại Vưu Liên Thành. Lần này cô chắc chắn không chủ động vòng tay vào cổ cậu nữa, nhất định sẽ không. Sau một phen răng môi quấn quýt, tay cô vẫn nằm trên cổ Vưu Liên Thành, nhưng là do cậu nắm tay cô vòng qua, chỉ như vậy thân thể họ mới dán chặt lấy nhau hơn.
Theo tiếng xoèn xoẹt vang lên, Vưu Liên Thành kéo khóa sau lưng váy Mộ Mai ra, chất vải mềm mại trượt xuống bờ vai cô, lộ ra dây áσ ɭóŧ màu trắng. Lưỡi cậu đảo quanh sợi dây mỏng manh kia, rê xuống theo dây áo tới chiếc áσ ɭóŧ tròn trịa kia. Một nửa bộ ngực cô lộ ra ngoài, nửa còn lại thì ẩn trong chiếc áo ren, mọi thứ cứ thế phơi bày ngay trước mắt cậu.
Hình ảnh tươi đẹp và kiều diễm khiến Vưu Liên Thành không thể tự chủ. Buồng xe chật hẹp khiến Mộ Mai cảm thấy khϊếp sợ, sợ cả bản thân mình và Vưu Liên Thành đều trở nên khác lạ trong không gian bí bức bấy giờ. Tại sao Vưu Liên Thành có thể nói Lâm Mộ Mai là cô gái thuần khiết hơn bất cứ ai cơ chứ? Không đúng, Vưu thiếu gia sẽ không bao giờ nói câu này. Tựa như đêm đen tĩnh lặng đã đẩy tất cả mọi thứ chệch khỏi đường ray của nó. Trong phút chốc, áσ ɭóŧ của cô bị cởi ra, khoảnh khắc môi cậu chạm vào gò bồng đảo của cô, giây phút cậu đưa lưỡi liếʍ nhẹ cô, Mộ Mai cảm nhận được một xúc cảm kì dị nào đó đang râm ran chạy thẳng đền đầu ngón chân mình, cô như thể bị điện giật, khϊếp sợ bật thốt.
Tiếng rêи ɾỉ kia như xuất phát từ nơi nào đó chứ không phải môi cô. Âm thanh ấy như tiếng ngâm nga vừa sợ hãi vừa vui sướиɠ, trong tích tắc cả Mộ Mai và Liên Thành đều ngây dại. Sau đó, khi cô còn chưa kịp đẩy cậu ra thì một cú xoay mình bất chợt ập đến, vị trí họ trao đổi cho nhau, biến thành cô tựa lưng vào ghế xe, còn cậu ngồi trên người cô. Tất cả suy nghĩ đều như chậm nửa nhịp, khi Liên Thành đặt cô nằm xuống ghế, Mộ Mai không nhớ ra mình nên đẩy cậu dậy; lúc Liên Thành cởϊ áσ khoác của mình xuống, Mộ Mai không nhớ đến việc mình nên kéo áo lên che lại thân thể, nhắc cậu nhớ đến giao hẹn chỉ thỉnh thoảng hôn môi, ve vuốt nhưng tuyệt đối không lên giường của họ.
Thân thể cậu phủ xuống, môi rơi lên xương quai xanh của cô, rồi từ từ lướt xuống rồi xuống nữa. Tay Mộ Mai luồn vào tóc cậu, mặt nghiêng đi. Áo cậu vắt trên lưng ghế lái phụ, thình lình có một vật rơi ra khỏi túi. Đó là chiếc ví da của cậu, bên trong có bức ảnh Đông Tiểu Quỳ khiến cậu cười khúc khích mỗi khi ngắm nhìn.