Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Yêu Lại Người Yêu Cũ Là Đỉnh Lưu

Chương 71: Chương 71:

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tô Diệp Tinhvà Hứa Ninh An xuống xe.

Lúc này trời đã khuya.

Những ngọn đèn gần biệt thự lần lượt được bật sáng, tiết trời lạnh ẩm, sương mù bao phủ trước những ngọn đèn.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Không ai trong hai người họ lên tiếng nói câu nào.

Lúc đến gần cửa biệt thự, Tô Diệp Tinh đột nhiên phát hiện ra, trên con đường lát đá cuội bên cạnh có một bóng dáng nhỏ nhắn có bộ lông trắng tinh, bóng dáng nhỏ bé đang vẫy đuôi, dáng vẻ có một chút quen thuộc.

"Công chúa ?"

Tô Diệp Tinh thăm dò thử cất tiếng gọi một cái.

Bóng dáng có lớp bông trắng mềm mại đó lập tức lao về phía cô, thậm chí còn phát ra tiếng "sủa" mềm mại, dáng vẻ đó y hệt như cô bé cún cuối cùng cũng gặp được người thân của mình vậy.

Và khi dây kéo được kéo căng, Tô Diệp Tinh cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng cao lớn đi theo sau nó.

Một tay đút túi, một tay kéo dây xích, Lục Dã uể oải nói: "Thật trùng hợp như vậy sao ?"

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Anh nhướng mày nhìn hai người họ.

Trong ánh đèn sương mù, đôi mắt người đàn ông sáng rực.

Ánh mắt của Tô Diệp Tinh trở nên lấp lóe.

Một giây kế tiếp, hắn đã ngồi xổm xuống xoa xoa cái đầu nhỏ của Tô công chúa, cô bé cún đang nhìn cô thở hồng hộc: “Muộn như vậy, Lục lão sư còn đưa công chúa ra ngoài, để làm gì thế?”

"Đưa nó đi dạo."

Lục Dã đi tới,

Tô Diệp Tinh cảm thấy có hơi kinh ngạc: "Đã muộn như vậy, công chúa còn muốn đi dạo cơ á ?”

Lục Dã thở dài, giọng nói mang theo một tia nuông chiều bất đắc dĩ: "Có lẽ là do thường ngày tôi chiều nó đến quen luôn rồi.”

Có lẽ là do nghe thấy giọng nói quen thuộc, Tô công chúa đột nhiên ngẩng đầu, kêu một tiếng "Oa".

Tô Diệp Tinh: ". . . ."

Cô nghe cứ cảm thấy có gì đó kì kì.

Nhưng cô không nghĩ nhiều, đang định mở miệng, lại nghe Hứa Ninh An ở bên cạnh kêu một tiếng :”Tinh tinh.”

“Ồ, đúng vậy,” cô đứng dậy, “Nếu Lục lão sư muốn dẫn công chúa đi dạo, vậy chúng tôi cũng không quấy rầy.”

"Thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng tôi quay về trước nhé.”

"Lục lão sư, tạm biệt."

Cô vẫy tay với anh.

Lục Dã: ". . . . .."

Bóng dáng màu hồng của người con gái đã dần dần biến mất ở sân sau biệt thự.

Lục Dã cúi đầu, liếc nhìn một cục bông trắng nhỏ nhắn gần như nằm bẹp không chịu nhúc nhích trên con đường đá cuội, khẽ thở dài: "Công chúa, xem ra sức hấp dẫn của ngươi cũng chẳng ra làm sao cả.”

Tô công chúa ngẩng đầu lên và nhìn anh với đôi mắt đen lay láy.

Lục Dã nhếch môi, cúi xuống và ôm con chó lông nhỏ lên.



Không có ai trong phòng khách.

Tô Diệp Tinh cầm lấy điện thoại di động do tổ chương trình trả lại, đi lên lầu, rồi đi thẳng vào phòng riêng của mình.

Vừa bước vào cửa phòng, cô đã có vẻ như trút bỏ mọi dức lực, ngồi thõng vai trên giường.

Đầu óc cô bây giờ đang trở nên rối nùi nùi.

Cái gì cũng có cả.

Lời nói của Hứa Ninh An và vẻ mặt của anh vẫn như đang hiện lên trước mắt cô. . . . .

Vừa bước qua cửa thì chuông điện thoại reo.

nhìn xuống.

Trình Mạt.

Tô Diệp Tinh không muốn trả lời, nhưng sau khi nghĩ lại, cô biết Trình Mạt muốn hỏi gì.

Nhưng rất rõ ràng.

Dù cho cô có không trả lời, và nó không ảnh hưởng đến biểu hiện của bên kia.

Hôm nay là hoa loa kèn rồi: [! ! ! ]

Hôm nay là hoa loa kèn rồi: [Hứa Ninh An thế vậy mà lại thích cậu ! Hứa Ninh An thế vậy mà lại thích cậu ! Vãi thật ! Mẹ kiếp ơi ! ]

Hôm nay là hoa loa kèn rồi: [ Cậu ta che giấu quá giỏi, căn bản là hoàn toàn không phát hiện ra ! Không đúng, không đúng, vẫn có thể thấy điều đó, mỗi khi cậu ấy tặng cho cậu một thứ gì đó, nó dường như được lựa chọn cẩn thận trong một cửa hàng thời trang, còn món quà của tớ chẳng qua là món đính kèm theo thôi. . . . Má ơi, thế vậy mà tớ đã bị phân biệt đối xử lâu như vậy rồi cơ đó ! Không được rồi, trước tiên thì tớ phải gọi cho cậu ta trước đã ! ]

Quả nhiên, điện thoại cô đã ngừng rung.

Sau một lúc thì nó lại bắt đầu rung lên.

Lần này là một cú điện thoại.

Tô Diệp Tinh nhìn màn hình sáng, suy nghĩ một chút, vẫn là chọn cách bắt máy.

Sau khi kết nối, giọng nói lớn của Trình Mạt trực tiếp truyền vào tai cô: "Tinh Tinh!"

“Ừm.” Tô Diệp Tinh nói: “Có gì thì cứ nói đi.”

“Không có việc thì tớ không thể tìm cậu nói chuyện hay sao ?” Trình Mạt nói, một lúc sau giọng mới dần dịu xuống, một lát sau mới nói: “Cậu bây giờ không sao chứ ?”

"Vẫn còn ổn.”

Tô Diệp Tinh nói.

"Tớ nghe cậu nói có chút bơ phờ đấy nhé.” Trình Mạt nặng nề thở dài nói: "Cậu đừng có mà giả bộ nữa, đừng nói là cậu, tớ lúc ấy cũng ngẫn cả người ra, lão Hứa này. . . . “

"Nhưng bây giờ nghĩ lại, vẫn còn dấu vết để theo dõi." Trình Mạt nói, "Tôi vẫn nhớ ở trường trung học, nhiều người theo đuổi cậu, viết thư tình, mua hoa và tặng quà cho cậu. . . Có một người, cậu còn nhớ không, người mà theo đuổi cậu đến mức phải gọi là trắng trợn, tớ còn tưởng mình đang quay Vườn sao băng cơ."

Cả hai người bọn họ đều cùng học trường quý tộc.

Môi trường này đương nhiên là tốt hơn nhiều so với trường công lập, lớp học nhỏ, hầu hết học sinh xung quanh đều là thế hệ thứ hai của gia đình giàu có, con ông cháu cha của những gia đình giàu có và quyền lực, Tô Diệp Tinh vừa bước vào đã vắt kiệt bản gốc Tống Diệp Thanh và trở thành hoa khôi mới của trường.

Đám con trai trong trường lúc đó cũng bắt đầu như ong bướm ngửi thấy mật ngọt, ai ai cũng điên cuồng chạy theo xách váy cho Tô Diệp Tinh.

Trong đó có một người, theo đuổi Tô Diệp Tinh như muốn khúa giống mua chiêng.

Anh ta thậm chí còn thuê một chiếc máy bay riêng và rắc hoa hồng lên mái trường, hoa hồng được rắc hết lớp này đến lớp khác, gần như phủ kín toàn bộ cây xanh, trên máy bay còn có một quả bóng bay, trên quả bóng có treo hai biểu ngữ có dòng chữ : [Tô Diệp Tinh, làm bạn gái của anh đi. ]

Sự việc này cũng thu hút những người gần đó đến xem máy bay, điều này khá chấn động.

Tô Diệp Tinh vô cùng bối rối trước sự theo đuổi của người đàn ông này.

Sau đó, Hứa Ninh An cũng bắt đầu ra mặt..

Hứa Ninh An lớn hơn bọn họ ba lớp, lúc này đã là học sinh đứng đầu cả nước, tiếng tăm lừng lẫy trong giới hào môn bọn họ.

Anh tiến lên tiếp rượu, gọi cả người nam sinh đó.

Cậu nhóc ngày thường quậy điên ở trường chạy đến chỗ Hứa Ninh An, lập tức trở nên yếu ớt, gọi anh là "Anh Hứa.”

Hứa Ninh An cũng gọi cả Tô Diệp Tinh đến, nói: "Đây là bạn gái của tôi, xin cậu hãy nể mặt tôi một chút.”

Cậu nhóc mặt đỏ bừng, một lúc sau mới gọi một tiếng: "Chị dâu."

Sau đó, dù có thế nào cậu cũng không xuất hiện trước mặt Tô Diệp Tinh nữa, cho dù ở trường vô tình đυ.ng phải cô, cô cũng sẽ gọi cô một tiếng "chị dâu".

...

"Xem ra, sợ rằng lão Hứa lúc ấy có ý đồ này, nếu không tại sao lại nói cậu là bạn gái của cậu ấy mà không chọn nói cậu là em gái, thật là. . . . ." Trình Mạt như suy nghĩ một lúc rồi lại đưa ra ý kiến: “Đúng là tâm tình bất chính từ lâu.”

Tô Diệp Tinh cũng nhớ sự việc đó.

Cô cúi đầu nói "Ồ"một tiếng.

"Vậy thì cậu. . . " Trình Mạch cẩn thận, dè dặt hỏi, "Cậu đang cảm thấy thế nào?"

Hỏi xong, cô lập tức lại nói: "Tớ không phải nói tốt dùm cho Hứa Ninh An. Ba người chúng ta cùng nhau lớn lên, con người của cậu ta thì cậu cũng biết rồi đó, rất đáng tin, nếu ở bên cạnh Hứa Ninh An, cậu sẽ không bao giờ phải lo lắng về việc cậu ấy thay lòng đổi ý. Cậu ấy giống như là, giống như là. . . . . đúng rồi, một cái cây cổ thụ.”

Tô Diệp Tinh không trả lời trực tiếp,

Mà cô chỉ nói: "Mấy ngày trước không phải cậu vẫn còn nói tốt cho thần tượng của mình à."

Trình Mạt he he: "Nhưng mà cậu quan trọng hơn."

Cô hạ giọng: “Tớ cũng là bạn của cậu và cả lão Hứa mà.”

“Ôi, phiền phức quá !” Cô thở dài, “Tớ cảm thấy vẫn cứ như tớ đây là tốt nhất rồi, đưa tiền, không vui thì mời next, đổi một người khiến tớ cảm thấy vui vẻ. Tiểu thịt tươi, ngàn vạn USD!"

Tô Diệp Tinh mỉm cười: "Tớ thực sự ghen tị với cậu đó.”

"Đừng, tớ vẫn là cảm thấy ghen tị với cậu hơn," Trình Mạt nói, "Cứ lấy đại một người ra cho tớ tớ cũng cảm thấy tốt nữa, lão Hứa, lão Lục, tớ đều không kén chọn. Nhưng cái cơ múi của lão Hứa đi. . . . có được không nhỉ ?”

Tô Diệp Tinh trừng lớn mắt: "Cậu có thể nào suy nghĩ chính chắn một chút được không vậy hả ?”

"Ồ." Trình Mạt nói, "Đời người ngắn ngủi, biết cái nào vui vẻ mà chọn để tận hưởng, tổ tiên của chúng tôi đã nói rồi mà, chúng ta nên giải phóng bản chất của mình !"

Tô Diệp Tinh thực sự ghen tị với sự phóng khoáng của cô ấy.

Trình Mạt bên kia đang định cúp điện thoại: "Nhân tiện, giúp tớ nói một tiếng với lão Từ, tớ bây giờ là fan Cp hai team, team nào cũng chèo, bảo cậu ta cố gắng một chút, cho tớ ăn hai phần cẩu lương luôn đi."

Tô Diệp Tinh: ". . .. ."

"Tạm biệt."

cô ấy nói.

"Đừng ——" Trình Mạt nói câu cuối cùng, "Chuyện đang ồn ào trên mạng cậu dự định sẽ thanh minh như thế nào đây ? Nếu không thì chị em show tài sản của cậu ra một tí, để đỡ phần cho cậu nhé ?”

"Cám ơn cậu, không cần đâu."

Tô Diệp Tinh khóe miệng nở nụ cười, cúp điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại, cô lại ngồi đờ đẫn một lúc mới lên Weibo.

Các mục tìm kiếm trên Weibo từng dẫn đầu hot search trước đó như #Tô Diệp Tinh dy#, #Tô Diệp Tinh khách sạn#, #Tô Diệp Tinh quá khứ trước kia # đã được thay thế bằng #Tô Diệp Tinh Hứa Ninh An#, #Lúc nhỏ của Tô Diệp Tinh#, #Gia thế phía sau của Tô Diệp Tinh# những từ đại loại như thế

Một số cư dân mạng thậm chí còn bắt đầu phổ biến nguồn gốc xuất thân của các gia đình sống ở khu phố cổ.

[Những ngôi biệt thự cũ do mấy bên tô giới để lại đều nằm trên con phố cổ đó, tên là khu phố Trường An, nhưng về sau người dân xung quanh gọi là “Phố biệt thự”. Tôi đã hỏi những người bạn đang kinh doanh bất động sản, họ đều nói bất kỳ ngôi nhà nào ở đây đều có giá hơn 100 triệu nhân dân tệ. 】

[Người phía trước đâu rồi đi ra đây đánh cái coi, Tô Diệp Tinh từ nhỏ đã sống trong căn nhà như vậy có thể là dy không ? ]

[Một người như Hứa tổng, trông có giống dy không hả ? ]

[Có cần thiết phải nói như vậy không, video đó thực sự rất là mơ mơ hồ hồ hả ? Có người nghiêm chỉnh nào lại mới sáng sớm đứng trước cửa khách sạn lôi lôi kéo kéo như thế không hả ? Vả lại, có bằng chứng nào nói rằng cô ta không phải hả ? ]

[Nói không chừng người ta lúc còn nhỏ thì gia đình giàu có, nhưng sau lại rơi vào nghèo túng, không chịu nổi sự thay đổi giàu nghèo như vậy nên đã làm ba cái chuyện dy ? ]

[Cô nhìn thấy người ta làm dy chưa hả ? Sau này khi thẩm tra vụ án có phải là cũng không cần quan tâm đến sự thật, chỉ xem một đoạn video lôi lôi kéo kéo như thế rồi thẳng thừng phán xét bạn là kẻ gϊếŧ người không? ]

Cái gọi là dy chính là món ăn qua đường của kẻ có tiền.

Bám lấy mấy người có tiền gọi họ là “sugar daddy”, đợi đến khi Sugar daddy ban thưởng cho thôi.

Tô Diệp Tinh lướt xuống đọc từng cái một.

Mặc dù một số người vẫn còn tỏ ra nghi ngờ, nhưng những lời lăng mạ quy mô lớn như trước đây đã biến mất, hầu hết mọi người dường như đã lấy lại tinh thần và không còn tấn công dữ dội nữa. Nhưng cũng thể hiện rõ quan điểm là cứ đợi tiếp xem còn tin tức nào được tiết lộ hay không, rồi mới tiếp tục đánh gia tình hình đâu là sự thatak.

Đây là hướng phát triển tích cực lắm rồi.

Nhưng sắc mặt của Tô Diệp Tinh cũng không tính là quá tốt, suy nghĩ một chút, bấm một dãy số.

Lúc này, chị Lưu đã cùng với đội ngũ xử lý truyền thông làm việc không ngừng nghỉ suốt mấy ngày trời.

Kể từ khi video của Tô Diệp Tinh xuất hiện, cô ấy và toàn bộ đội quan hệ công chúng, bao gồm cả những người thuộc đội ngũ của Tô Diệp Tinh, hầu như không nhắm mắt yên ổn được ngày nào.

Nghệ sĩnh là sản phẩm của họ.

Nếu một sản phẩm xảy ra vấn đề gì đó, sự nghiệp của mọi người sẽ bị ảnh hưởng.

Giờ thấy dư luận đã bắt đầu từ từ thả lỏng, họ không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

“Tiểu An, gọi đồ ăn bên ngoài về cho mọi người ăn đi.” Chị Lưu thấy điện thoại di động rung lên, nhìn một cái, cầm lên, rời khỏi phòng họp đầy khói thuốc và bấm nghe.

Một lúc sau, một giọng nói ngọt ngào phát ra từ đó.

"Chị Lưu."

“Là chị đây.” Lưu tỷ nói: “Sức khỏe em thế nào, đã ổn hơn chưa vậy ?”

“Cũng ổn lắm rồi.” Bên kia giọng nói dịu dàng, “Bây giờ em có thể chạy có thể nhảy, có thể ăn cũng có thể ngủ.”

Chị Lưu mỉm cười: “Vậy thì tốt, à với lại,” cô ấy dừng lại, “Trước đây chị chưa từng hỏi em nhưng bây giờ có thể nói cho em rồi, Tinh Tinh, em bên đó- - -- “

"Hiện giờ, dư luận tạm thời đã lắng xuống rồi, nhưng vẫn còn thiếu một con chốt có tính công kích mạnh mẽ. Tinh Tinh. . . .em có muốn tiết lộ gia đình của mình với thế giới bên ngoài không ?"

Hợp tác trong nhiều năm.

Chị Lưu hiếm khi hỏi về gia đình gia thế của Tô Diệp Tinh, nhưng mơ hồ biết rằng đó không phải là một gia đình bình thường. Chỉ cần nhìn vào cách chi tiêu ăn mặc thường ngày của Tô Diệp Tinh, là dễ dàng có thể biết rằng ít nhất cô không phải xuất thân từ một gia đình bình thường.

Gia đình bình thường không bồi dưỡng ra được khí chất tao nhã như thế này được.

Tô Diệp Tinh đã đưa ra một câu trả lời bất ngờ.

"Cái gì ? Tự mình bôi đen chính mình đó hả ?" Chị Lưu bất ngờ, nói: “Em bị điên rồi hả ?"

“Em không có điên.” Bên kia sau khi nói xong lời đề nghị của mình, giọng nói vẫn giữ nguyên sự mềm mại bình tĩnh, “Chị Lưu, độ nổi tiếng còn chưa đạt đến đỉnh cao, sau khi đạt đến đỉnh cao nhất mình lật bài ngửa, mới sẽ đạt được mức quốc dân.”

"Cổng thời gian PR hoàng kim là 48 giờ, lật bài ngửa nó trong vòng 48 giờ và thiệt hại có thể được giảm thiểu, Tinh Tinh, em -"

“Chị Lưu, không sao.” Giọng nói bên kia rất khẽ và điềm tĩnh, “Cổng thời gian PR vàng ám chỉ một tình huống mơ hồ không thể giải thích rõ ràng, nhưng em—“

Cô nói, "Đừng sợ."

Chị Lưu đã bị thuyết phục bởi những lời nói mạnh mẽ của mình.

“Có đôi lúc đến chị cũng không biết rốt cuộc là chị là người đại diện của em hay em mới là người đại diện của chị nữa,” cô cười, sự ăn ý ngầm bởi đã hợp tác nhiều năm khiến cô hoàn toàn tin tưởng Tô Diệp Tinh, “Chị cho em 72 giờ, và chị hi vọng sau 72 giờ, con chốt quyết định cả ván bài em sẽ thành công.”

Tô Diệp Tinh mỉm cười.

Giọng nói xuyên qua micro, tựa hồ có vô cùng đáng tin: "Đương nhiên."

"Em tuyệt đối sẽ không lấy tiền đồ của mình ra làm trò đùa.”

Đầu dây bên kia đã tắt máy.

Tô Diệp tinh sững sờ nhìn chằm chằm vào điện thoại.

Cô đã nói dối chị Lưu.

Cô đã chủ động thêm dầu vào lửa, nhưng không phải vì cái gọi là đẩy lêи đỉиɦ rồi lật bài cho hot.

Mà là. .. . .

Cô nhìn vào màn hình khóa.

Trên trang bìa, một con mòng biển với đôi cánh xếp lại được hải âu bố và hải âu mẹ đang bao bộc một cách chắc chắn, hải âu bố và hải âu mẹ đang lo lắng nhìn nó.

Cô vuốt ve tấm bìa.

Bố hải âu.

Mẹ hải âu.

Tiện tay chọn đại một người, gọi điện thoại đi.

Con gái của hai người đang bị mắng rất nhiều.

Mãi một lúc lâu

Điện thoại không đổ chuông.

Im ắng như chết.

Tô Diệp Tinh yên lặng trả lại di động cho nhân viên, nhân viên định thu di động rời đi như thường lệ, trước khi đi đột nhiên ngẩng đầu dè dặt, cẩn thận nhìn cô: “Tô lão sư. . . . không vui sao? "

Tô Diệp Tinh ngây người nhìn, sau đó mỉm cười.

Cô lắc đầu và nói, "Không có."

“Ồ, ồ, thế thì được rồi,” nhân viên dường như cảm thấy bản thân hơi đường đột, vò đầu bứt tóc, “Tô lão sư một lát nữa nhớ đi bỏ phiếu nhé, cô đừng quên.”

“Được tôi biết rồi.”

Tô Diệp Tinh nhận điện thoại di động được cung cấp bởi tổ chương trình, mỉm cười với đối phương, trong khi đối phương còn đang đứng thất thần chậm rãi đi đến quán bar trên lầu hai .

Quả nhiên, rất nhiều người đã đến đó.

Lục Dã đã đi rồi, hình như vừa tắm xong, thay một chiếc áo sơ mi cổ rộng màu trắng nhạt, lộ ra xương quai xanh rõ ràng, lười biếng ngồi ở một góc sô pha, một tay còn đang vuốt ve lưng Tô công chúa.

Hứa Ninh An cũng đã tới, anh và Lục dã trùng hợp ngồi ở hai góc sofa, đối mặt với nhau. Ngay cả lúc nửa đêm, anh ấy vẫn mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cài khuy cổ tay và thắt cà vạt, dáng người ngồi thẳng thóm.

Thấy cô đi tới, anh liền nở một nụ cười: "Tinh Tinh, lại đây ngồi đi."

Tô Diệp Tinh đã đến ngồi bên chỗ của Hứa Ninh An.

Khi ngồi xuống, cô lại đúng lúc đối mặt với Lục Dã.

Mí mắt của anh đang sụp xuống, và khuôn mặt mới được rửa sạch của anh có vẻ đặc biệt lạnh lùng, nó như thể là chán ghét cả thế giới.

"được rồi, mọi người đã đến hết rồi, phải không ?”

Giọng nói của đạo diễn Tồi thông qua chỉnh âm vang lên: "Tiếp theo, xin mời mọi người hãy dùng điện thoại di động do tổ chương trình cung cấp để gửi một tin nhắn ẩn danh cho đối tượng mà mình cảm thấy thích, mọi người sẽ có năm phút để suy nghĩ."

Lần này, tổ chương trình thực sự đã sắp xếp một chiếc đồng hồ bấm giờ.

Kim đồng hồ bấm giờ kêu tích tắc bên tai mỗi người.

Cánh cổng thời gian trôi qua từng chút một.

Đột nhiên, giọng nói của giám đốc Tồi lại vang lên: "Thời gian năm phút đã hết. Xin hãy bỏ phiếu."

Tô Diệp Tinh ngồi suy nghĩ và gửi một tin nhắn.

Không lâu sau, di động của cô cùng lúc rung lên.

Bấm để mở.

[Mặc dù đã nói sẽ từ bỏ, nhưng vẫn muốn vì cô mà cố lên. ]

Ôn Gia.

Còn một cái nữa.

[Tô Diệp Tinh, cuộc sống không chỉ có một chiều, giống như mối quan hệ giữa con người với con người, cũng không chỉ có một khả năng. Tôi hy vọng sẽ phát triển một khả năng khác với bạn, ngoài là bạn bè, ngoài là anh trai. Cũng mong bạn hãy tin tôi, tôi sẽ không bao giờ làm bạn buồn đâu. ]

Tô Diệp Tinh nhìn chằm chằm vào tin nhắn này một lúc lâu.

Một lúc sau, điện thoại lại rung lên.

Một câu rất đơn giản.

[Tôi biết, lần này em sẽ không bỏ phiếu cho tôi. ]

Thấy vậy, Tô Diệp Tinh đột nhiên có chút chua xót.

Không nhịn được ngẩng đầu nhìn Lục Dã một cái.

Anh cũng đang ngước lên, dưới vài sợi tóc thả rơi dưới trán, đôi mắt màu hổ phách nhàn nhạt rơi vào người cô.

Không biết vì sao, đột nhiên làm cô nhớ tới. . . Lục đại gia gia. : , , ,
« Chương TrướcChương Tiếp »