Chương 60: Chương 60:

Lục Dã dựa vào tường, sắc mặt không được tốt lắm.

Tôn Minh ngơ ngơ ngác ngác, liếc nhìn anh một cái: "Lục a, anh đừng . . . “

Lục Dã lườm anh: “Cậu sắp xếp chuyện như thế này ?”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tôn Minh ho khan một tiếng: "Làm sao mà anh có thể đi trách tôi ? Việc này người của Tô lão sư chịu trách nhiệm mà ơ. . ." Anh ấy còn chưa nói xong đã bị đá bay, Tôn Minh giơ giơ chân lên, kêu “ui ya ui ya” mấy tiếng.

Lục Dã dường như đang mỉm cười, anh đứng thẳng người: "Được rồi, đừng giả vờ nữa, tôi mới chạm vào có cái ống quần của cậu thôi, cậu - - - -“

Anh nhíu mày, sau đó cầm lấy điện thoại di động của Tôn Minh, gọi một cuộc điện thoại, cũng không biết trong đó nói cái gì, một lúc sau, Tôn Minh cầm di động vội vàng đi ra ngoài.

Tô Diệp Tinh và tiểu An với chị Lưu cũng bước vào phòng thay đồ.

Chuyên viên trang điểm cùng stylist vội vàng tiến lên: "Thay quần áo trước."

Tô Diệp Tinh được dẫn đến căn phòng nhỏ, cô cởϊ áσ khoác và áo len từng cái ra, khi chiếc váy mỏng màu xám được mặc lên trên người, da cô đã nổi một lớp da gà.

Mặc dù trong phòng thay đồ đã bật điều hòa để giữ nhiệt nhưng vẫn cảm thấy lạnh.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cô nhấc chiếc váy lên rồi đi ra ngoài.

Chiếc váy màu xám như sương mù được điểm xuyết bằng những viên kim cương lấp lánh tinh xảo, ngực khuyết kiểu vỏ sò, làn da như tuyết, lông mày như họa.

Người thợ trang điểm thở dài thán phục, đi một vòng quanh người cô để đánh khối người.

Có một lớp bắt sáng mỏng lên phần mép xương quai xanh, nhân viên tháo cái chun cột tóc mà lúc sáng Tô Diệp Tinh tiện tay buộc đại lên, uốn xoăn tóc lại cho cô, kẹp lên, nhưng chừa một vài lọn tóc con xoăn phía trước.

Cuối cùng, một chiếc vương miện nhỏ được đội lên đầu cô.

“Được rồi đấy ạ.” Thợ trang điểm lại điều chỉnh một lần nữa, hài lòng lui về phía sau một bước, nói: “Tạo hình hôm nay của Tô lão sư là tác phẩm hoàn mỹ nhất tôi làm trong tháng này.”

Tô Diệp Tinh chỉ có hơi xoa xoa hai vai, tiểu An liền vội vàng tiến lên trùm cái áo khoác ngoài lên cho cô.

Cô vừa được trùm cái áo khoác vào, mới cảm thấy ổn hơn một chút.

Trong khi chờ thông báo, có tiếng gõ cửa phòng thay đồ.

Tôn Minh từ ngoài cửa ló đầu vào: "Tô lão sư ?"

Tô Diệp Tinh khóe miệng cong lên: "Tôn ca ca, làm sao vậy ?"

Mà một tiếng “ca ca” này của cô khiến Tôn Minh cũng cảm thấy rất vui vẻ, êm tai.

Vốn đang thầm nghĩ cái người Tô lão sư này coi như còn tốt hơn cái tên Lục lão sư kia, nhưng Tôn Minh cũng không dám lơ

là chuyện món đồ đang cầm trong tay.

Bình giữ nhiệt.

Miếng giữ nhiệt ấm áp.

Ngoài ra còn có một chiếc khăn choàng lông gần giống màu váy, không có một sợi lông thừa nào bị dính trên lớp áo ngoài.

Tô Diệp Tinh liếc một cái rồi nhướng mày, Tôn Minh cười khúc khích: "Tô lão sư, trên sân khấu lạnh lắm, nếu không thì cô. . . . trùm cái này lên đi ?”

Tô Diệp Tinh dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông.

Là sản phẩm mới của fendi.

Vì bảo vệ môi trường, các thương hiệu xa xỉ lớn đã ngừng sản xuất lông động vật thật từ lâu, nhưng loại lông giả này gần như là mắt thường cũng không tài nào phân biệt được, với lớp lông dày và mịn.

Nó rất phù hợp với đường nét cơ thể này.

Tô Diệp Tinh thầm ngẫm nghĩ, nhưng vẫn từ chối.

Chỉ là miếng giữ nhiệt và cốc giữ nhiệt đó lại đưa tới trước mặt cô, cô chỉ còn cách trịnh trọng nói với Tôn Minh một tiếng “cảm ơn anh”.

Tôn Minh nặng nề lê bước chân bước ra và đến phòng chờ dành cho Lục Dã.

Lục Dã tay dài chân dài đang ngồi trên ghế sô pha, dùng điện thoại di động chơi trò Snake, thấy anh đi vào, ánh mắt liếc nhìn bộ áo lông trên tay anh, hàng lông mày cau lại.

Lục Dã lại ngẩng đầu, giọng nói có chút do dự: "Cậu như thế này là sao vậy ?"

"Cậu uống rượu giả hả * ?"

Tôn Minh: . . .

Tôn Minh tức giận ném lông vào trong lòng anh một cách không chút khách khí: "Ông đây là đi tặng đồ dùm cho anh đấy, uống rượu giả cái gì hả ?”

Lục Dã cầm chiếc áo lông, nhướng mày, đảo mắt quanh gò má hơi đỏ lên của Tôn Minh, khẽ khịt mũi: “Ồ, vậy thì cậu không uống rượu giả . . . .”

Rồi anh lại từ tốn, chậm rãi nói: "Thế tại sao cậu lại trông như người mất hồn ?"

Tôn Minh đột nhiên cảm thấy một cơn lạnh ớn người ập đến.

"Hồn cái mông anh đấy."

Giọng anh chùng xuống.

Lục Dã không nói nữa, ngón tay thon dài sờ sờ bộ lông, một lúc sau đứng dậy: "Đi, đi đến chỗ sân khấu.”



Tô Diệp Tinh đã không ngạc nhiên khi cô được dẫn đến rìa sân khấu.

Lúc nãy lúc trang điểm cô đã nghĩ qua rồi.

Công việc cơ bản nhất của một người ca sĩ là gì chứ ?

Hát.

Bây giờ cô đang đứng trong trường quay của đài truyền hình, chờ người dẫn chương trình dẫn dắt sân khấu xong sẽ gọi cô bước lên.

Từ góc nhìn của cô có thể nhìn thấy trần nhà tái hiện cảnh bầu trời đầy sao của trường quay, nơi có vô số ngôi sao đang lấp lánh rực rỡ, khán giả đang chăm chú nhìn lên sân khấu, và có người đang nhìn trái nhìn phải, như thể đang mong chờ điều gì đó.

". . . Bây giờ, chúng ta hãy mời Tô Diệp Tinh lão sư lên sân khấu !"

Giọng nói của người dẫn chương trình vang lên.

Tô Diệp Tinh cầm micro và vén váy bước lên sân khấu.

Đôi giày mỏng nạm kim cương giả bước lên sân khấu bỗng chốc trở nên tối om, tất cả đèn trong nháy mắt vụt tắt, chỉ còn những ánh đèn hơi mờ lóe lên.

Ánh sáng dịu nhẹ bao phủ cơ thể cô.

Có một tiếng động lớn từ khán phòng.

"Tô Diệp Tinh !"

" Tô Diệp Tinh !"

" Tô Diệp Tinh !"

Mọi người đều đang hò hét.

Những làn sóng âm thanh gần như cứ thể ùa đến, với sự phấn khích tột độ.

Tô Diệp Tinh thậm chí còn nghe thấy tiếng hét của Trình Mạt: "Tinh bảo, cố lên nhé ! Chị em yêu em nhiều !”

Cô mở mắt ra nhìn, trong ánh đèn mờ ảo, cô dường như thực sự nhìn thấy Trình Mạt. Cô đang ngồi ở hàng ghế đầu, bộ trang phục vô cùng nóng bỏng, Hứa Ninh An cùng với một vị cán bộ đã già cũng đang ngồi kế bên cô ấy.

Tô Diệp Tinh mỉm cười.

Khán phòng có nhiều tiếng nói nhiệt liệt hơn.

Đột nhiên, đèn tắt hoàn toàn.

Tô Diệp Tinh chỉ có thể nhìn thấy những cái cây đèn cổ vũ đang vẫy trong khán phòng như sóng biển.

Trong lúc đó, những ngôi sao màu hồng, nhấp nháy lấp lánh.

Một giai điệu quen thuộc vang lên.

đàn piano.

Đàn violon.

Và sau đó là đàn tay cũng bắt đầu vang lên. . . .

Giai điệu vui tương, như gió cuối hè thổi qua tai.

Tô Diệp Tinh sững sờ nhìn chằm chằm, đây là. . .

Bài hát Lục Dã đã từng hát trong quán rượu.

Đó cũng là bài hát cô đã hát tặng anh trên sân khấu.

"Hei Melita".

Bản thân Tô Diệp Tinh cũng không biết vì sao, nhưng ca từ của bài hát đó thế vậy mà cứ tuôn trào từ miệng của cô:

“Hei Melita, Melita yêu dấu của anh, em đang hát trên bục cao đợi anh đến, đợi anh đến. . . . "

Những ánh đèn mờ ảo lại sáng lên lần nữa.

Giống như mây cũng giống như sương mù, đọng lại trên chiếc váy nạm kim cương của Tô Diệp Tinh, cũng rơi trên chiếc vương miện và đôi mắt pha lê của cô.

"Này Melita.

Đừng bay đi.

Hãy thả bím tóc màu lúa mì của em xuống.

Hei Melita.

Đừng bay đi.

Nhìn tôi với đôi mắt nhuốm màu mật ong của em đi.

Anh sẽ tặng em một đóa hoa hồng đen. . . ."

Tô Diệp Tinh mở mắt ra.

Ánh đèn rơi nhẹ trên mi cô.

Giọng hát trong và đẹp vang vọng trên sân khấu.

Ở phía dưới sân khấu, Lục Dã đút hai tay vào túi, nhìn người đang đứng trên sân khấu.

Ánh đèn chập chờn, mờ mờ ảo ảo chiếu vào khuôn mặt của Lục Dã, cũng rơi vào trong đôi mắt thâm thúy của anh, mí mắt sâu thẳm, như có sao trời ẩn chứa bên trong.

Tô Diệp Tinh cũng nhìn thấy Lục Dã đang đứng ở rìa sân khấu.

Anh ẩn mình trong bóng tối, ánh đèn tạo nên một cái bóng đang chuyển động. Cô rõ ràng là không thể nhìn rõ, nhưng dường như cô nhìn thấy hình ảnh người con trai trẻ tuổi của lúc trước, đang ngước nhìn cô qua khe hở thời gian.

Như thể cô là cả thế giới của anh, là niềm tin của anh, là người anh. . . vô cùng nhớ nhung.

Nhưng Tô Diệp Tinh biết rằng đây chẳng qua chỉ là một ảo ảnh.

Làm sao một người kiêu ngạo như Lục Dã có thể nhìn một người nào đó như. . . .

"bùm--"

Khi nốt nhạc cuối cùng vang lên, cả sân khấu vỗ tay một cách nồng nhiệt.

Tiếng vỗ tay kéo dài rất lâu.

"Thêm bài nữa đi ! Thêm bài nữa đi !”

Khán giả đồng thanh hét lên.

Tô Diệp Tinh nở một nụ cười vui vẻ, dịu dàng: “Không được đâu.”

"Tôi e là tôi sẽ phải nhường sân khấu cho người dẫn chương trình rồi."

Ngầm lại càng bất mãn, người dẫn chương trình tiến lên sân khấu, Tô Diệp Tinh huơ huơ tay, vén váy bước xuống sân khấu, lúc xuống sân khấu mới nhớ tới cái gì, đột nhiên quay đầu lại nhìn.

Lục Dã cũng chưa có rời đi, anh đứng ở vị trí ban đầu và nhìn cô.

Trong bóng tối, ánh mắt hai người gặp nhau.

Tô Diệp Tinh quay đầu, trực tiếp đi vào hậu trường phòng trang điểm, vừa vào cửa liền nói với Tiểu An sau lưng: "Tiểu An, lát nữa em đến chỗ người phụ trách bên đó. . . .”

Cô còn chưa nói xong, "Rầm" một tiếng, cửa đột nhiên bị đóng lại từ phía sau.

Tô Diệp Tinh giật mình, quay đầu theo bản năng, vừa mới quay sang đã bị một bóng người đè lên người cô.

"Úi- - - “

Cô bị anh hôn.

Ngước mắt lên, Lục Dã một tay ấn vào công tắc, "bụp" một tiếng, đèn trong phòng vụt tắt.

"Anh, làm. . . .ưʍ. . . “

Tô Diệp Tinh vừa mở miệng, liền bị hôn càng sâu hơn.

Anh bắt nạt cô, một tay vòng qua eo cô.

Tô Diệp Tinh chỉ cảm thấy mình giống như cây sậy kia, bị lật nghiêng trên bàn trang điểm, sau lưng truyền đến một tiếng "leng keng" một tiếng, khuỷu tay chống đỡ mặt bàn.

"Anh điên. . . .ưm . . .. “

Cô không nói được lời nào, người đàn ông trước mặt cô một tay chống lên bàn trang điểm, tay kia đặt sau eo cô, anh cúi người hôn như bão biển, suýt chút nữa nhấn chìm cô.

Tiếng khóa kéo vang lên.

Trong đôi mắt mơ màng của Tô Diệp Tinh, cô nhìn thấy những ngón tay mảnh khảnh và trắng trẻo của Lục Dã xuyên qua làn váy——

Đột nhiên, anh dừng lại.

Thật lâu sau, anh khẽ cười rồi buông cô ra.

Tô Diệp Tinh đột nhiên tỉnh dậy.

Từ trong cơn hỗn loạn lấy lại được ý thức, cô đứng thẳng người, vuốt phẳng mép váy, Lục Dã dường như thoát khỏi trạng thái vừa rồi, anh khoanh tay dựa vào tường nhìn cô, trong đôi mắt màu hổ phách đó ẩn chứa một nụ cười, mà nụ cười đó vừa nhìn đã khiến người ta cảm thấy ngứa ngáy.

Tô Tinh nhìn chằm chằm Lục Dã.

Anh vẫn đang cười, như thể đang nghĩ đến việc gì đó vui vẻ, vai anh run lên vì cười.

“Vẫn tật cũ - - -“

Tô Diệp Tinh đang định mắng anh, nhưng đột nhiên cô cũng bật cười.

Đôi má trắng hồng đó thực sự thanh tú và xinh đẹp như hoa mỗi khi cô cười lên, đôi mắt cô ngấn nước, như thể cô đang quyến rũ ai đó. Cô vươn tay, dùng đầu ngón tay lau nhẹ môi anh.

Đầu ngón tay mềm mại trắng như tuyết có điểm một chút đỏ, giống như màu đỏ son tuyệt đẹp của hoa thu hải đường.

Cô mỉm cười, nụ cười đó có chút tự mãn: "Nếu để người hâm mộ của anh nhìn thấy, Lục ảnh đế mà bọn họ sùng bái, yêu thích nhất dưới hoàn cảnh riêng tư chính là bộ dáng như thế này. . . .”

Lục Dã lười biếng liếc nhìn cô, anh không nói câu nào, lấy điện thoại ra và chụp ảnh tự sướиɠ trước mặt cô.

tải lên.

"Như thế nào ?”

Sau đó anh chỉ từ tốn chậm rãi hỏi. :,,.

*Đây là từ lóng, dùng trong chơi game nhiều để thể hiện sự chế giễu.