Chương 50: Chương 50:

Trường quay cũng như bị chết lặng.

[Giang đạo diễn: cảm thấy như bị xúc phạm. ]

[Anh Lục này, lẽ nào trời cao biển rộng thật sự không có người nào khiến anh để tâm sao hả ? ! ]

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

[Lục: Để tránh một mối quan hệ mới, cách tốt nhất: tự bôi đen chính mình. ]

[Nói không chừng là sự thật thì sao ? ]

Hứa Hân An có vẻ bối rối.

Cô nhìn Lục Dã.

Khuôn mặt là thứ cô cảm thấy thích, đó là tình yêu từ cái nhìn đầu tiên.

Nhưng. . . .

Anh đúng là một tên cặn bã.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nhưng mà thực sự đẹp trai.

Thôi bỏ đi.

Trước tiên đừng nghĩ về nó.

Cô hếch cằm, dùng một giọng điệu cao quý, kiêu ngạo nói: "Hành lý của tôi còn ở bên ngoài, mọi người ai đến giúp tôi xạc ?”

"Ồ."

Tô Diệp Tinh thẳng thừng xoay người rồi rời đi.

" Tô——" Hứa Hân An tức giận chỉ vào Tô Diệp Tinh, "Lục ca ca, anh ấy tại sao lại như vậy ?"

Quay người lại, mới phát hiện ra Lục Dã cũng đã vẫy vẫy tay, uể oải, lười biếng đi lên cầu thang.

Giang Mộc cũng đã đi lên.

Ôn Gia nhìn sang Giang Mộc rồi cũng đi lên theo.

Hứa Hân An làm ra vẻ mặt không thể tin được.

Trong một lúc, trong phòng khách chỉ còn lại mỗi Cố Giảo, Sầm Xuân và Lâm Nghêu

Sầm Xuân cảm thấy kỳ lạ nhìn cô: "Hứa lão sư, cô có quen thân với Lục lão sư không vậy ? Sao lại gọi anh ấy là anh Lục nhỉ ?"

Khung chat trong phòng phát sóng trực tiếp bùng nổ chữ [ha ha ha].

[Khi đại tiểu thư gặp đại tiểu thư. ]

[Lần nào cũng bị cái tên trực nam nhỏ nhắn này làm cho cười chết mất. ]

[Nhưng thành thật mà nói, không có gì sai khi không giúp ai đó chuyển hành lý mà, đó có phải là thái độ nhờ mọi người giúp đỡ không ? ]

Hốc mắt của Hứa Hân An có chút đỏ.

Từ nhỏ đến lớn cô chưa bao giờ tức giận như vậy.

"Còn anh thì sao ? Anh sẽ giúp tôi chuyển hành lý lên chứ ?" cô ấy hỏi Sầm Xuân.

Sầm Xuân xoa mũi: "Chuyển, chuyển, chuyển, chị gái, tôi giúp cô là được chứ gì.”

"Ai là chị gái của anh chứ hả !"

Hứa Hân An mắng.

Sầm Xuân chạy ra ngoài.

Lâm Nghêu và Cố Giảo mắt nhìn nhau: "Đi thôi."

Vừa nói, bọn họ cũng đi ra ngoài giúp Hứa Hân An xách hành lý.

Hứa Hân An ngồi xuống sô pha.

[. . . Thật sự là đại tiểu thư thật rồi. ]

[Nói đến đây mới nhớ, cái cô Hứa đại tiểu thư này đến, tôi mới nhận ra rằng sự nhõng nhẽo của Tô thực sự rất dễ thương. ]

Có rất nhiều cuộc thảo luận trong phòng phát sóng trực tiếp.

Nhưng khí thế bạch phú mỹ của Hứa Hân An quá mạnh, hầu hết mọi người đều thảo luận về nó một lúc lâu, cũng không nói thêm gì nữa.



Tô Diệp Tinh ở trong phòng nghỉ ngơi một lát.

Sau khi thu dọn đồ đạc, cô thay chiếc áo khoác đen thành một chiếc áo khoác đen tương đối rộng rãi có mũ trùm đầu, tô thêm son môi, mái tóc búi lên lúc sáng được gỡ ra thoải mái hơn chút, vừa định đi ra ngoài thì nghe thấy có tiếng gõ cửa.

"Là ai thế ?"

Tô Diệp Tinh mở cửa.

Nhìn thấy Hứa Hân An cùng năm cái vali lớn đứng ở trước cửa, sau đó cô ấy lại thẳng thắn nói: "Tôi muốn phòng của cô."

"Ồ."

Tô Diệp Tinh cười với cô ấy, Hứa Hân An bị nụ cười đó làm cho giật mình, ngay khi cô ấy đang định hỏi cô tại sao lại cười, Tô Diệp Tinh đã lên tiếng.

"Nhưng tại sao tôi phải để lại căn phòng này cho cô nhỉ ?"

"Bởi vì bởi vì. . ."

Hứa Hân An còn chưa tìm ra nguyên nhân, Tô Diệp Tinh lại cười với cô một cái, rồi đóng cửa một cái rụp.

Hứa Hân An: . . .

Đáng, ghét.

Cô lại gõ cửa: " Tô Diệp Tinh, cô mở cửa cho tôi ! Tô Diệp Tinh, mở cửa cho tôi."

"Bùm bùm bùm bùm".

"Bùm bùm bùm bùm".

Một tiếng gõ dai dẳng.

Một người đứng bên trong cánh cửa, có làm thế nào cũng không chịu mở cửa

Giang Mộc, Lục Dã và Ôn Gia đều đã rời khỏi phòng.

Lục Dã dựa vào tường, hai tay khoanh trước ngực, Giang Mộc đi đến trước mặt anh: "Không đi qua giải quyết chút à ?”

Lục Dã bật cười: “Tinh Tinh cũng đâu có chịu thiệt gì.”

Hứa Hân An gõ cửa đến đau cả tay, cửa cũng không có mở ra.

Cô phẫn uất chửi: “Coi như là cô đủ ghê gớm !

Sau đó, hếch cằm với Sầm Xuân và Lâm Nghêu còn đang đáng thương đang đẩy vali: "Chúng ta đi."

đi xuống cầu thang.

Ở tầng dưới còn một phòng khách..

Sầm Xuân cảm thấy bản thân sắp sụp đổ.

Nhiều, rất nhiều vali quá nặng. . .

Lúc này, Ôn Gia và Giang Mộc cũng đã đến giúp đỡ.

Lục Dã từ đầu đến cuối vẫn nhất quyết không hề động đậy, chỉ dựa vào tường, uể oải nhìn người khác khiêng hành lý.

Hứa Hân An đi ngang qua anh, "Hừ" một tiếng.

Không chỉ cặn bã.

Mà còn không có phong độ.

Nhưng khi mà cô còn đang hừ hậm hực, vừa nhìn vào khuôn mặt của đối phương, cô lại cảm thấy như thể. . . . coi như vẫn còn thuốc chữa.



Trong phòng, Tô Diệp Tinh nghe bên ngoài không còn tiếng ồn ào, đã lắng xuống, liền mở cửa ra.

Khi cánh cửa mở ra, Tô Diệp Tinh sững người.

Lục Dã tựa vào cửa phòng cô, ngẩng đầu nhìn cô, dáng vẻ anh vừa buồn chán lại yên tĩnh lạ thường.

Giống như. . . cứ như vậy, anh đã mong chờ từ lâu.

"Anh ở đây. . . làm gì thế ?"

Cô hoài nghi không rõ.

“Chờ em đấy.” Vừa nói, Lục Dã lại quay trở lại bộ dáng ngang ngược thường ngày, xoa đầu cô, “Đi thôi.”

Tô Diệp Tinh đánh vào tay anh, lầm bầm: "Đừng làm hỏng kiểu tóc của em."

Ai ngờ nói xong lời này, anh lại càng làm càn, vươn tay ra, dùng hết sức vò tóc cô, làm Tô Diệp Tinh bực mìnhnhíu mày: "Lục Dã ! Cái tên lưu manh này !"

Lục Dãlúc này mới dừng lại, cười nói: "Ồ ——" Anh kéo ra ngữ khí, ám chỉ cái gì, "Anh là một tên lưu manh ?”

Tô Diệp Tinh mỉm cười với anh, đột nhiên nhớ tới cảnh tối qua, lúc cô mắng anh là tên lưu manh, cái người đàn ông này đang làm gì.

Cô mắng anh một câu.

Anh lại dùng sức sờ đầu cô một cái nữa.

Nhưng anh vẫn thì thầm nói vào tai cô: "Lần sau nếu gọi anh là tên lưu manh, anh vẫn làm như vậy đấy.”

Tô Diệp Tinh đỏ mặt.

"Lưu manh."

Cô lườm anh một cái.

Lục Dã không quan tâm, và đút tay vào túi đi theo cô.

Tô Diệp Tinh đang muốn đi xuống lầu, Lục Dã liếc nhìn camera, thấp giọng hỏi: "Có muốn đi thăm công chúa một chút không ?”

Tô Diệp Tinh suy nghĩ một lúc, sau đó quay lại.

Đây là lần đầu tiên cô vào phòng của Lục Dã.

Nó ngăn nắp hơn rất nhiều so với phòng của cô, trên bàn thậm chí còn có sách và switch, tất cả quần áo của các hãng lớn đều được treo gọn gàng trong tủ, trong tủ còn có một ngăn để đựng một vài chiếc đồng hồ, cà vạt, thậm chí cả khuy măng sét.

Ngón tay của Tô Diệp Tinh lướt qua từng bộ đồ đó, như thể cô đã trải qua năm năm trước . . . thời điểm cô nói lời chia tay với Lục Dã.

Cô bước đến gần anh.

Lục Dã khom người, tháo sợi dây xích cho Tô công chúa, cún con còn đang hưng phấn, vì ở trong nhà nên chỉ mặc một chiếc áo dệt kim rộng lưng, vai rộng, nhưng trông vẫn gầy.

Tô Diệp Tinh lại không kiểm soát được mình, mặt cứ thể áp vào tấm lưng của anh.

Cơ thể Lục Dã dường như bị đông cứng lại.

"Làm sao vậy ?"

Một lúc sau, anh cười hỏi.

"Đừng nhúc nhích, để em ôm anh đi.”

Tô Diệp Tinh ôm anh từ phía sau.

Cô cũng biết rằng, bản thân như thế này có chút không nói lý lẽ.

Nhưng cô không muốn quan tâm.

Lục Dã đứng im không di chuyển, giữ nguyên tư thế này trong một thời gian dài, cho đến khi Tô công chúa đột nhiên nhảy lên và chạm vào mặt anh.

Tô Diệp Tinh phá lên cười.

Lúc này cô mới buông anh ra.

Lục Dã nhìn Tô công chúa, trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra một tia chán nản.

Tô công chua nhìn anh với đôi mắt đen láy, như thể đột nhiên nhìn thấy Tô Diệp Tinh, Tô công chúa vẫy cái đuôi nhỏ, chạy đến bên cô và ngồi xổm xuống.

Tô Diệp Tinh mỉm cười, đưa tay ra——

Thấy cô không nhúc nhích, Tô công chúa còn chủ động nhích nhích cái đầu nhỏ của mình nâng lên, cọ vào người cô.

Sau đó, nhìn cô một lần nữa.

Lại còn cọ cọ.

Tô Diệp Tinh cười cười, cười đến trong mắt cô xuất hiện một tầng nước mắt, cô đứng dậy quay đầu lại: "Lục Dã, nó còn nhớ em—— "

Tô Diệp Tinh còn chưa nói xong, phần gáy đã bị Lục Dã ghìm lại, anh hôn xuống.

Nụ hôn này vừa sâu sắc vừa dịu dàng.

Tô Diệp Tinh cảm nhận được cảm xúc hỗn loạn trong nụ hôn này, khẽ mở mắt ra, còn chưa kịp nhìn thấy biểu cảm của Lục Dã, cô đã thấy anh dùng một tay che mắt cô lại.

"Đừng nhìn."

Giọng nói đó nhuốm màu dụ.c vọng, dường như có một loại sóng gió nào đó mà anh không muốn bị nhìn thấy.

Tô Diệp Tinh không nhúc nhích.

Cô được ôm trong vòng tay anh, được anh hôn.

Một con chó lông trắng nhỏ chạy vòng quanh bọn họ, nhân lúc không ai để ý đến, nó còn nhào tới ngoáy ống quần.

Tô Diệp Tinh bị nó làm cho nhột nhột và không nhịn được cười, nụ cười này khiến cho bầu không khí mất dần. Lục Dã bất lực buông cô ra, nhìn con chó con đang nhìn họ bằng đôi mắt đen láy và thở dài.

"Ngươi không có làm đông khô, Tô công chúa."

Anh ngồi xổm xuống gõ vào mũi con chó, hai má phồng lên mang đến một cảm giác rất trẻ con.

Khi đó, Tô Diệp Tinh thực sự cảm thấy anh rất dễ thương.

Thật hiếm thấy.

Một người đàn ông trưởng thành, cô vậy mà lại cảm giác anh rất dễ thương.

Cô hôn trộm lên má anh, rồi mỉm cười đi ra ngoài.

Trước khi ra ngoài, Tô Diệp Tinh như chợt nhớ ra một chuyện, thò đầu vào: “Nói với đạo diễn Tồi, ban nãy. . . .”

Cô chỉ vào camera có chấm đỏ: "Xóa đi nhỉ ?"

Lục Dã vẫn còn hơi tức giận vì cô làm hỏng bầu không khí.

Anh khịt mũi: "Đạo diễn Tồi, làm sao anh ấy chịu nghe anh hả ?"

Tô Diệp Tinh nhìn anh cười cười, nụ cười kia mơ hồ che giấu sự nhu nhược ngày xưa, cô nói: "Em mặc kệ."

Lục Dã vẫn ngồi xổm ở đó.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng của cô gái đã biến mất rất lâu sau cánh cửa, nhưng anh vẫn duy trì tư thế đó hồi lâu, mới vươn tay ôm lấy chó con đang khịt mũi, trong giọng nói mang theo ý cười nhàn nhạt: “Công chúa, bà xã tương lai của anh ngươi có phải là. . . . có hơi đáng yêu không ?”

Tô công chua hừ một cái vào mặt anh.



Khi Tô Diệp Tinh đi xuống lầu, Hứa Hân An đã yên ổn ngồi xuống.

Hứa Hân An vừa được đi thăm biệt thự dưới sự dẫn dắt của Sầm Xuân và những người khác, khi Tô Diệp Tinh đi ngang qua và đυ.ng phải cô ấy, Hứa Hân An "ậm ừ" một tiếng rồi quay phắc đầu đi.

Tô Diệp Tinh hiện tại tâm tình rất tốt, cũng không thèm để ý cô ấy.

Cô một mình chạy đến bãi cỏ, bởi vì là ban đêm nên chỗ này thắp lên những chuỗi đèn nhiều màu sắc, cô bưng chén trà nóng che hai tay, nào ngờ Hứa Hân An lại chạy ra ngồi xuống bên cạnh cô nói “bùm” một tiếng

"Này, Tô Diệp Tinh, làm sao cô lại không để ý tới tôi ?"

Hứa Hân An hỏi.

Nghe vậy, Tô Diệp Tinh quay mặt sang một bên và nhìn cô như một kẻ ngốc: "Hứa Hân An, chúng ta hiểu nhau rất rõ phải không?" Cô khẽ mỉm cười, và nụ cười phản chiếu trong camera phía xa đó vẫn làm cho người ta cảm thấy rung động như mọi lần.

Người quay phim hạ chân đế xuống và điều chỉnh tiêu cự.

Hứa Hân An nhìn cô rồi nói "đạo đức giả".

Tô Diệp Tinh nói "Ồ".

“Sao cô lại không hỏi tôi tại sao tôi lại tới đây ?” Hứa Hân An lại hỏi.

Tô Diệp Tinh lười biếng, uể oải, bởi vì đầu ngón tay đều lạnh, nên tay cô chạm vào ấm chén bên cạnh: "Được thôi, thế cô tới chương trình này làm gì ?"

"Tô. . . . " Hứa Hân An không nói rõ vì sao muốn tới, đại khái là bởi vì nhìn thấy Tô Diệp Tinh tham gia chương trình vui vẻ, cho nên bản thân cũng muốn tới, dù sao thì cô cũng là người tùy ý, tới đâu hay tới đó quen rồi. Một lúc sau, cô chợt nhớ ra điều gì đó, "Đúng rồi, cô và anh Lục Dã có quan hệ gì ?"

Anh . . . Lục Dã á ?

Tô Diệp Tinh nghe cách gọi dịu dàng, tình cảm của Hứa Hân An như thế này, bản thân nhịn không được muốn bật cười

Hứa Hân An,” cô nói, “Cô lại định đu idol nữa à ?”

Nếu mà nói đến thì, quan hệ của cô và Hứa Hân An cũng rất kỳ lạ.

Cô và Hứa Ninh An có quan hệ rất tốt, Hứa Hân An là cái đuôi nhỏ của Hứa Ninh An, mỗi lần Hứa Hân An nhìn cô, ánh mắt đều như thể cô chính là một tên xấu xa đến cướp anh trai của cô ấy vậy.

Vì vậy, cô cũng có chút thấu hiểu với Hứa Hân An.

Người này không có nhiều tình cảm.

Là kẻ cuồng nhan sắc top 1.

Gặp một người liền yêu một người.

Mà hễ khi nào cô ấy nhìn trung người nào đó thì nhất định là sẽ gọi anh ấy là "anh”.

Hứa Hân An hất cằm lên: "Vậy thì không cần cô quản, chỉ cần nói quan hệ giữa hai người thôi ?"

Tô Diệp Tinh nhận thấy rằng máy ảnh di chuyển đến gần cô hơn.

Cô đột nhiên có hơi đau đầu.

Mặc dù Lục Dã luôn không tuân theo các quy tắc, nhưng anh là người có suy nghĩ.

Còn Hứa Hân An thì lại là kiểu người đã không tuân theo các quy tắc, nói một cách đơn giản thì là cô ấy. . . có hơi lỗ mãng.

Nếu cô ấy tham gia chương trình hẹn hò này, e rằng sẽ tăng thêm rất nhiều biến số cho cô ấy.

Tô Diệp Tinh lại thở dài, "Bạn bè."

"Bạn bè ? Cô đang định lừa một tên ngốc đó à.” Hứa Hân An hừ một tiếng, “Mà dù sao thì tôi vẫn cảnh cáo cô, anh ấy, anh ấy chính là một tên tra nam,”

Tô Diệp Tinh cũng chú ý khi Hứa Hân An nói điều này, khuôn mặt của cô ấy đỏ bừng, vẻ mặt khó xử kì lạ, một lúc sau cô ấy lại nói: "Dù sao anh ấy chính là một tên tra nam."

“Ồ ?” Tô Diệp Tinh cười cười, “Một tên tra nam mà cô còn đỏ mặt sao ?”

“Cô, cô cười cái gì mà cười hả ?” Hứa Hân An bắt gặp ánh mắt của cô, càng đỏ mặt, một lúc sau mới đứng dậy, “Còn nữa, đừng lại gần anh tôi.”

Nói xong, Hứa Hân An đứng dậy, "bùm bùm" một tiếng chạy đi.

Hôm nay cô ấy mặc một chiếc váy trắng có tay áo tung bay, khi cô ấy chạy thì tay áo bay lên.

Tô Diệp Tinh nhìn theo, chỉ cảm thấy rằng bản thân thật sự không hiểu Hứa hân An.

Cô ấy từ nhỏ đã thích đối chọi lại với cô.

Bây giờ anh chạy đến, khăng khăng cảnh cáo cô một lần, nói đến cùng là đang muốn cái gì vậy.

Thôi bỏ đi.

Không nghĩ nữa.

Đêm thật quyến rũ.

Những ngôi sao nhấp nháy.

Tô Diệp Tinh nhìn lên bầu trời, chỉ cảm thấy rằng như thể đang có những bong bóng nhỏ nổi lên trong trái tim mình.

Cô ngân nga bài hát một cách vô thức, nhưng khi ngân nga xong, cô sửng sốt.

Hóa ra đó là bản tình ca mà đạo diễn Thái nhờ cô thu âm.

Hóa ra . . . thế vậy mà cô lại có thể hát bài hát này một cách tự nhiên như vậy?

Đột nhiên, một tràng vỗ tay vang lên từ bên cạnh, Lục Dã tựa vào một cây cột bên cạnh, nghe không biết bao lâu liền trợn mắt ngoác mồm nhìn cô.

Tô Diệp Tinh lại nhìn thấy nụ cười mà bản thân đã nhìn thấy vô số lần trong mắt anh.

Trước kia mỗi lần cô đứng ở trước mặt anh ngâm nga bài hát nào đó, anh đều sẽ nhìn cô rồi mỉm cười như thế.

Nụ cười đó mang theo sự tận hưởng thuần khiết và sự yêu mến sâu sắc.

Và đắm chìm trong tình yêu này, tưởng như. . . . . muôn hoa sẽ nở rộ.

Tô Diệp Tinh mặt mày nóng lên.

Cô không khỏi hỏi lại bản thân.

Mọi người liệu có khi nào hết lần này đến lần khác rung động với cùng một người hay không ?

Chắc có lẽ là. . . sẽ có rồi.

Công chúa mà Lục Dã đang ôm trong tay đã "sủa" một tiếng.

Điều này dường như mang theo một lời nhắc nhở nào đó, khiến Tô Diệp Tinh giật mình.

Cô dường như đang ngồi lên một con tàu vũ trụ xuyên qua năm tháng, và nhìn thấy một người con trai từng đứng trong đêm, với đôi mắt màu hổ phách đầy cảm xúc, nói với cô: “Tinh Tinh, hãy làm những điều em cảm thấy thích.”

“Nhắm mắt, bịt tai, ngăn chặn tất cả âm thanh khó chịu,” anh đưa tay bịt lỗ tai cô, “Hãy tự hỏi bản thân muốn làm gì nhất.”

Tô Diệp Tinh nghe thấy người con gái đã từng đó, nhẹ giọng nói: "Hát."

"Em thích hát, em muốn hát !"

"Vậy thì hát đi."

Người con trai đó nói.

Tô Diệp Tinh đột nhiên muốn chơi piano.

Đứng dậy, bên cạnh chiếc đàn piano vẫn còn ở đó, nắp đậy được vén lên, đầu ngón tay khéo léo lướt trên phím đen trắng, một chuỗi nốt nhạc tuôn ra.

Tuyệt vời, tinh khiết.

Nó giống như quay trở lại điểm bắt đầu của âm nhạc.

Lục Dã cứ đứng yên lặng nhìn cảnh này, ánh sáng từ cột đèn phản chiếu trong con ngươi của anh, phát ra ánh sáng dịu dàng và tinh tế. Ánh sáng khiến anh trở nên quyến rũ và dịu dàng hơn bao giờ hết.

Con chó con đứng bên cạnh chân anh cũng đã ngừng sủa, ngơ ngác nhìn cô gái trước bục đàn piano.

Những vị khách mời khác trong biệt thự cũng ra khỏi nhà khi nghe thấy tiếng động.

Họ đứng bên cửa và cứ thể vô thức nhắm mắt lắng nghe những nốt nhạc do gió mang đến. Đầu ngón tay của Giang Mộc không ngừng di chuyển, và cảm hứng của anh giống như một cái giếng phun trào.

"Ánh trăng đêm nay đẹp quá."

Đạo diễn Tồi nhìn lên mặt trăng trên bầu trời và đột nhiên nói. :,,.