Chương 38: Chương 38:

Trong ký ức của Tô Diệp Tinh, Lục Dã cũng không phải là vừa vào nghề đã nổi như vậy.

Lúc mới đầu đón anh ở sân bay cũng chỉ có một hai chú mèo hâm mộ.

Vào thời điểm anh đột nhiên trở nên nổi tiếng, hai người họ đã chia tay.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lần đầu tiên hai người bọn cô gặp nhau sau khi chia tay là trong phòng chờ VIP ở sân bay.

Hai người họ, cô ở phía Đông, anh ở phía Tây

Không ai nói với ai câu nào.

Cô lật xem các tạp chí, còn anh thì cầm điện thoại di động chơi game.

Lúc trợ lý xách hành lý đi tới, hai người gần như đồng thời đi ra ngoài, Tô Diệp Tinh đành phải chậm một chút, người này đẩy vali, đi ra trước mặt cô.

Vừa ra khỏi đường làm thủ tục, cô đã nghe thấy tiếng hét như núi gầm, sóng thần, hầu như tất cả mọi người đều liên tục hét lên “Lục Dã”.

Những bản đèn điện và tấm băng rôn xanh đậm cô có thể đứng từ xa nhìn, một cái nhìn lướt qua thì không thể nhìn hết.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Những người hâm mộ đứng thành hàng phía trước, trên mặt lộ ra vẻ điên cuồng yêu thích, hai mắt sáng ngời, nhìn người đàn ông trước mặt đang đứng cách họ một tấm kính, như đang nhìn một tín ngưỡng của mình.

Tô Diệp Tinh lúc đó nhất thời cảm thấy hơi khựng lại.

Cô biết rằng sớm muộn gì cũng có ngày anh sẽ nổi tiếng.

Nhưng cô lại không ngờ rằng anh lại trở nên nổi tiếng một cách nhanh chóng và vô lý như vậy.

Khi đó, toàn bộ sân bay đều đứng chật ních, người như biển lửa, giống như trong khoảnh khắc đó, tất cả mọi người đều như tô điểm cho một người đàn ông duy nhất.

Hoa và quà tặng như một biển trời, như đại dương vây quanh lấy anh.

Người đàn ông bị bao quanh trong vòng tròn đấy đẹp trai như một vị thần, anh dường như chính là con cưng của Chúa, ngay tại lúc này ngay tại nơi này chấp nhận sự ngưỡng mộ và tôn thờ của mọi người như lễ vật.

Với sự giúp đỡ của trợ lý, Tô Diệp Tinh phải chật vật lắm mới có thể chen ra khỏi đám đông.

Lúc chuẩn bị rời khỏi sân bay, cô đứng từ xa liếc nhìn lại nhưng chẳng thấy gì, chỉ thấy những tấm bảng bằng đèn leg được người hâm mộ giơ cao cùng với những tiếng hò hét khản đặc.

Lúc đó cô đã nghĩ.

Cô cũng muốn nổi tiếng.

Ít nhất không thể giống như người vô danh phải chật vật lắm mới có thể thoát ra khỏi vòng vây đó.



"Đinh" một tiếng, thang máy đã đến.

"Đi, lên thang máy."

Chị Lưu nói xin chào.

Tô Diệp Tinh không nhìn về đó nữa, cô bước vào thang máy.

Tiểu An và những người khác cũng bước lên, chị Lưu nhấn nút số "16", khi thang máy đi lên, chị ấy nói: "Lục lão sư thực sự rất nổi tiếng."

Tiểu An đầy vẻ tự hào nói: "Đúng vậy, năm ngoái lúc Lục lão sư tham gia buổi tiệc tối của CCTV, fan của anh ấy thậm chí đã bao toàn bộ Phố Nam Minh và Tàu điện ngầm Nam Minh. Con đường bên ngoài đài truyền hình người đứng đông như biển lửa vậy đó.”

"Chị nghe nói tiểu An của chúng ta cũng đi mà nhỉ ?”

Chị Lưu trêu chọc.

Tiểu An xoa xoa đầu của mình: "Lúc đó. . . Em cũng chưa có làm việc trong giới mà."

“Chị cũng đâu có bắt em không được đu idol đâu.” Chị Lưu mỉm cười.

Tiểu An cười "he he" mấy tiếng, Tô Diệp Tinh chú ý tới ánh mắt đang dè dặt, thận trọng nhìn mình của cô bé, cô liền không chút khách khí nói: "Muốn xin chữ kí sao ?"

Tiểu An vội vàng gật đầu.

Khóe miệng Tô Diệp Tinh cong lên, ánh mắt ôn nhu dịu dàng: "Tiểu An này. . .Ba của em không có nói với em một câu sao ?"

"Câu gì ạ ?"

"Việc của bản thân bản thân phải tự đi làm."

". . ."

Sắc mặt của tiểu An liền xụ xuống, dáng vẻ nhìn có chút đáng yêu.

Tô Diệp Tinh xoa đầu cô, không nói gì, cụp mắt đi ra ngoài.

"Như này là sao ạ ?"

Tiểu An hỏi.

Chị Lưu nói, "Có nghĩa là chị Tinh Tinh của em đã đồng ý cho em rồi đó."

"Hả? Thật sao ạ."

Tiểu An trông còn đang ngớ người ra.

"Thật đấy, em cứ đợi thêm một lát nữa thì em sẽ biết, Tinh Tinh con bé chính là kiểu người miệng cứng tim mềm." Chị Lưu cũng sờ đầu cô bé và bước ra ngoài.

Nhìn thấy anh trai cầm máy quay phim cũng đi ra ngoài, Tiểu An vội vàng xách theo túi lớn, túi nhỏ cũng đi theo anh ra ngoài.

Studio để chụp quảng cáo ở tầng mười sáu.

Nhân viên bên nhà tài trợ quảng cáo đã đợi trên tầng rồi.

Người tiếp cận chị Lưu là giám đốc thiết kế của thương hiệu, anh ấy gọi rồi giơ tay lên vẫy vẫy, dẫn Tô Diệp Tinh vào nhà kho.

Nhϊếp ảnh gia, trợ lý cùng với các nhân viên khác đều đang đợi trong studio, các thiết bị đèn chiếu đã được thắp sáng rực rỡ.

Tô Diệp Tinh phát hiện ra cảnh quay trong studio này thực sự tạo ra một khung cảnh giống như khu vườn của Monet.

Màu xanh tươi, một màu xanh đậm rồi nhàn nhạt, xen lẫn những bông hoa nhỏ màu trắng.

Ngoài ra còn có một ban công vườn được thiết kế hơi nhô ra, ban công cũng được điểm xuyết bởi cây xanh và hoa lá.

Ngay khi bước vào, sẽ có một cảm giác như đang bước vào một khu vườn.

“Đây là nơi để sau này chụp ảnh đôi nhé”, Người hướng dẫn tiếp tục dẫn cô đi thêm một đoạn nữa: “Đây là nơi để chụp ảnh cá nhân”.

Lúc này Tô Diệp Tinh mới phát hiện bên trong có ba bốn bức tường tạo bối cảnh, bố cục không giống nhau, đen trắng xám màu nào cũng có, tất cả đều mang lại cảm giác rất cao cấp.

&tin mang theo vẻ tự hào nói: "Nhà thiết kế và nhà tạo mẫu nội thất của chúng tôi đã thảo luận nửa tháng mới có thể bố trí, sắp xếp được như thế này. Nó trông vô cùng hợp với ba bộ quần áo của Tô lão sư đấy."

"Nếu không có vấn đề gì nữa thì chúng ta bắt đầu đi."

Các công ty lớn luôn chú trọng về hiệu suất làm việc.

Tô Diệp Tinh không phản đối.

Cô cũng bị gấp gáp về mặt thời gian và chỉ xin nghỉ được một ngày với bên tổ chương trình.

Trang điểm phải phù hợp với trang phục và L.V sẽ chịu trách nhiệm về phần này, vì vậy Tô Diệp Tinh không mang theo đội ngũ tạo mẫu.

Chị Lưu vào phòng họp tiếp tục thảo luận, vì lần này tính chất là giải quyết nhanh chóng nên bên kia vội vàng, còn nhiều chi tiết chưa có thể đi đến thống nhất.

Su Xingxing đi theo nhân viên đến phòng trang điểm.

Bộ đầu tiên là mô hình ở hàng đầu.

Một chiếc áo sơ mi trắng với một chiếc cà vạt hoa màu xanh đậm, bên dưới là chiếc quần culottes màu xám đậm cực có phong cách, vì chất liệu bạc không in nổi nên khi bước đi có cảm giác như dòng nước đang chuyển động, nhưng khi yên tĩnh lại trở nên thanh lịch và rất cao cấp.

Nhà thiết kế còn kết hợp cho cô một chiếc khăn choàng có màu đen sẫm, kết hợp tua rua của chiếc khăn được cố ý đánh rối, tạo cho cô trông có vẻ mỹ miều.

Để phối với bộ đồ này, cách trang điểm cũng có phần cao cấp, không thêm nhiều màu sắc, đánh trọng tâm vào vùng sáng và vùng tối, chỉ có phần bọng mắt được vẽ bằng sequin màu xám bạc——

Khi Tô Diệp Tinh đứng dậy, hầu hết mọi người đều hít một hơi thật sâu.

Đặc biệt là đôi mắt mèo của Tô Diệp Tinh được kẻ viền mắt hẹp và dài, khi cô cứ nhìn người ta như thế này, đôi mắt ấy dường như. . . nhìn thấu lòng người.

Mọi người có mặt trong hậu trường rõ ràng là bị làm cho sững sờ.

Nhϊếp ảnh gia mới ban nãy còn tỏ ra vô cùng uể oải, bây giờ đã rất phấn khích.

Anh ấy liền cầm máy ảnh lên, vội vàng tìm góc chụp rồi chụp hai bức ảnh.

Anh trai quay phim cũng cầm máy lên quay.

Tô Diệp Tinh bước vào phòng studio đầu tiên bên trái dưới sự hướng dẫn của đội ngũ nhân viên.

Bên dưới trắng tinh.

Chỉ có một số thiết kế nhảy màu cao cấp được thiết kế trên dãy tường, còn điểm xuyết thêm một chiếc đèn lớn ở giữa giúp tăng thêm độ sáng cho phòng.

Tô Diệp Tinh bắt đầu làm dáng.

"Được ! Là như vậy đấy !"

"Cực kì đẹp !"

"Niice ! Tiếp đi !"

Các nhϊếp ảnh gia bên này của L.V. rõ ràng là đang được trong trạng thái dồi dào cảm hứng.

Liên tục tìm góc chụp, đèn flash của máy ảnh nháy một cách không ngừng.

Khi chị Lưu đi đến, chị ấy đã nhìn thấy cảnh này.

&tin cũng cảm thấy ngạc nhiên khi nhìn thấy Tô Diệp Tinh đang tạo kiểu ở trong phòng chụp studio, ông nói "ww" một tiếng: "Đây là lần thứ hai tôi nhìn thấy jseph như thế này, tôi vốn còn tưởng rằng Tô lão sư sẽ không phù hợp với phong cách của L.V. , nhưng không ngờ nó lại rất phù hợp. . ."

Ông vỗ tay, vẻ mặt tràn đầy sự tán dương.

Chị Lưu tò mò nói: "Lần đầu tiên là. . ."

"A, là Lục."

&tin, một người gốc hoa sống ở nước ngoài, rõ ràng là nói tiếng Trung Quốc không hề chuẩn.

“Lục ?” Chị Lưu hơi cau mày.

“Cô không biết cậu ấy sao ?” Còn đang muốn nói cái gì đấy, nhưng lại ngậm miệng lại, lúc chị Lưu chợt tới một người, “Ý của ông là Lục Dã à ?”

"A, đúng rồi, chính là cậu ấy đấy." Nói đến Lục Dã, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng, nói: "Cậu ấy chính là người tôi từng gặp. . .”

Anh bắt chéo hai tay, với vẻ mặt không biết phải diễn tả như thế nào, cuối cùng nói một câu: "Là thiên phú trời ban.”

Chị Lưu ngược lại cũng không cảm thấy có gì ngạc nhiên lắm.

Có rất nhiều người đồng tình với ý kiến như thế này trong ngành thời trang, dù là đàn ông hay phụ nữ đều khó từ chối một người thiên phú như Lục Dã.

Chị Lưu chỉ phụ hoa theo vài câu.

Ở bên này, Tô Diệp Tinh đã thay đến bộ quần áo thứ ba.

Bộ thứ ba là một bộ trắng tinh với phong cách tao nhã, đường cắt may vô cùng đơn giản, điểm khác biệt duy nhất chính là phần eo được khoét rỗng, lúc đi lại sẽ mơ hồ lộ ra khoảng da thịt quanh eo.

Cảm giác quyến rũ ở một tầm cao khác ?

Không phải trần tru.ồng trước mặt bạn, mà là bản thân trong một bộ quần áo kín đáo, chỉ cho phép bạn nhìn thoáng qua. . . một điểm mờ nhạt.

Đặc biệt là khi kết hợp với một chút mật ngọt ánh lên trong mắt của Tô Diệp Tinh, nó tạo ra một hiệu ứng cực kỳ kinh diễm, động lòng người.

Những bông hoa dường như vẫn chưa nở.

Con người ấy như thể vẫn còn ẩn sâu bên trong.

Chỉ khiến người ta muốn lại gần thêm một chút, gần hơn một chút nữa. . .

Nhϊếp ảnh gia một lần nữa như được tiêm một liều cảm hứng mạnh mẽ, máy ảnh nhấp nháy không ngừng.

&tin quyết định chỉ đứng ở bên cạnh nhìn, hai tay khoanh trước ngực, trên khuôn mặt vốn mang theo sự kiêu ngạo giờ còn có vẻ tràn đầy kinh ngạc cùng khâm phục.

Như những người ở đây, mãi mãi đều bị cái đẹp và sự tài hoa làm cho khuất phục.

"Lưu tiểu thư, tôi có cảm giác rằng quảng cáo lần này khi ra mắt nhất định sẽ rất động lòng người."

Vừa dứt lời, liền cảm thấy bên cạnh có một bóng người đứng.

&tin ngửi thấy một mùi thơm rất cao cấp, một mùi hương thoang thoảng của thảo mộc, với một chút cay và mềm mại, nhè nhẹ ở tầng hương sau.

Ánh sáng / mùi/ hương khiến mọi người cảm thấy gợi cảm.

&Tin vô thức quay đầu lại, và thấy một người đàn ông đẹp trai và lịch lãm đang đi đến gần mình, mùi thơm từ chiếc áo khoác len màu đen, ngay cả con người anh cũng khiến người khác phải mê mẩn.

"Lục !"

&tin gần như hét lên trong sự phấn khích, nhưng chỉ nhận lại một câu "suỵt".

Người đàn ông đưa tay lên môi ra hiệu với ông, một đôi mắt màu hổ phách gần như dồn hết sự tập trung vào trường quay trước mặt.

Cô gái trong cảnh quay khoác trên mình bộ váy trắng tinh khôi, giống như Aphrodite, nữ thần sắc đẹp có thể dụ người ta lao xuống vực sâu trong truyền thuyết.

Cô lại không hề hay biết bên ngoài có động tĩnh gì, cô vuốt vuốt tóc, đôi mắt như được quét lên một lớp mật ong hơi cúi về phía ống kính của người quay phim.

Người đàn ông lặng lẽ đứng đó quan sát.

Không biết vì sao, giờ phút này thế vậy mà anh lại không có ý muốn quấy rầy đến buổi chụp của cô.

Ông chỉ cảm thấy rằng nếu ngay lúc này anh có một chiếc máy ảnh trong tay, chắc chắn phải chụp một bức ảnh về cách người đàn ông nhìn cô gái.

Quay đầu lại, anh thấy ống kính máy ảnh của người quay phim vẫn luôn theo dõi Tô Diệp Tinh thế mà lại lặng lẽ quay về đây từ lúc nào không hay.



Tô Diệp Tinh không hề biết rằng Lục Dã có đến.

Sau khi quay xong cảnh một mình cô xong, Tô Diệp Tinh được nhân viên dẫn đi thay đổi phong cách.

Một lát nữa sẽ làcảnh chụp hai người, layout trang điểm nhất định phải thay đổi, cho nên cô coi mình như một người công cụ.

Cũng may là nhân viên ở L.V. làm việc rất chuyên nghiệp, đến tận bây giờ cô vẫn chưa cảm thấy có chỗ nào khiến mình cảm thấy không vui.

Cô lật xem trang tiêu đề của quảng cáo bên cạnh, chợt nhớ ra điều gì đó, cầm điện thoại lên, gửi tin nhắn cho chị Lưu:

[Chị Lưu, một tí nữa ai quay quảng cáo với em vậy ? ]

Do bàn bạc gấp rút nên có một vài chi tiết cũng là hôm nay mới đi đến quyết định cuối, phía Tô Diệp Tinh chỉ muốn được làm việc với L.V, ngoài cái này ra bên cô cũng không có thêm yêu cầu gì.

Chị Lưu bên đó cũng không biết đang bận việc gì, một lúc lâu cũng không có tin tức gì.

Tô Diệp Tinh để thợ trang điểm đánh tới dặm lui khuôn mặt của mình, khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cô cúi đầu xuống nhìn lướt qua.

Đó là từ Đàm Tiểu Việt gửi tin nhắn đến.

Một tin nhắn chứa đường link

Theo sau anh có gửi thêm một tin nhắn.

He he, đâu ra kẻ ngốc đến như vậy: [Chị ơi, chị mau nhìn đi ! Lực lượng mạnh thật ! ]

". . . . ."

Tô Diệp Tinh suy nghĩ một lúc, và gửi một tin nhắn: [Nhóc ]

He he, đâu ra kẻ ngốc đến như vậy : [? ]

Tô Tô: [Cũng không cần phải hiểu rõ ràng về mình như vậy đâu. ]

He he, đâu ra kẻ ngốc đến như vậy: [? ? ? ]

Ngay sau đó, anh nhận ra cô đang nói đến cái gì, liền chửi một câu: [Tô Diệp Tinh, chị xong đời rồi! Em sẽ lên mạng để vạch trần chị cho xem ! ]

[Vạch trần chị với Lục Dã đang lén lún yêu đương hẹn hò với nhau! ]

Tô Tô: [Ha ha, em dám sao ? ]

He he, đâu ra kẻ ngốc đến như vậy: [. . .Không dám. ]

Tô Diệp Tinh nhìn thấy Đàm Tiểu Việt lại tổi tên lần nữa, cô cũng không tiếp tục nhắn.

Chỉ nhấp vào liên kết đó.

4 chữ Cỏ hoang ngôi sao liền hiện ra trước mặt cô.

Tô Diệp Tinh cảm thấy bị sững người một lúc, là do Cp Cỏ hoang ngôi sao của cô cắt ra.

Vẫn là câu chuyện kiếp trước, lần này là phiên bản hiện đại.

[Cp Cỏ hoang ngôi sao/ Lục Dã X Tô Diệp Tinh ] "Tôi tin rằng chúng ta có Mỹ Cơ. . . thời hiện đại"

Biên tập viên: [Tôi có một biệt thự gần nhà Cỏ hoang ngôi sao đây.]

&: Thời gian chấm phá nên chuyện tình

Giới thiệu:

Trong những giấc mơ của tôi, luôn xuất hiện một người phụ nữ.

Người phụ nữ đó luôn mặc một chiếc váy đỏ và nhảy múa trong một mảng trời tuyết.

Những chiếc chuông vàng trên đôi chân trần của cô ấy cứ kêu leng keng.

Một vệt tua trên eo thon của cô.

Làn da của cô ấy trong suốt hơn tuyết.

Nhưng trong giấc mơ, cô ấy luôn dùng một đôi mắt đầy vẻ oán hận để nhìn chằm chằm tôi.

Tôi thức dậy trong nỗi kinh hoàng.

Vừa sợ hãi vừa khao khát.

Chẳng lẽ là ma nữ sao ?

Tội lỗi của tôi ?

Cho đến khi tôi gặp cô ấy ngoài đời thât.

Đôi mắt của cô ấy. . . như nhuộm mật ong.

Tôi bị mê hoặc và cứ thế bước đến gần cô ấy: "Này, cô có tin vào câu chuyện kiếp trước và kiếp này không ?"

Câu chuyện được cắt đến đoạn một màu đen xì hiện ra.

Một người thanh niên trong trẻo như được bay ra ngoài: "Tôi nhìn thấy cô ấy, người đã xuất hiện trong giấc mơ của tôi."

Màn hình cắt trực tiếp đến một phân cảnh.

Cô gái đó trẻ hơn nhiều, đang đứng trước một chiếc xe ăn uống có đặt một chiếc bánh rừng lớn màu đen, xung quanh có rất nhiều người.

Chàng trai chỉ để lộ một mảng lưng, trên đầu đội chiếc mũ sinh nhật trông vô cùng buồn cười, người ta đang thắp nến trên chiếc bánh kem, ánh nến lấp la lấp lánh như đang nhảy múa lọt vào mắt cô gái.

Cô ngước nhìn người con trai ấy, đôi mắt như lấp lánh những vì sao.

"Cô ấy giống như một con nai sừng tấm vô tội lạc vào một bữa tiệc chốn nhân gian, và tôi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt cô ấy."

"Tôi quyết định theo đuổi cô ấy."

Tô Diệp Tinh ngồi xem đoạn video đó đến hết một cách kỳ lạ, cô thậm chí còn chẳng nhớ đã từng có một phân đoạn như thế nữa.

Có vẻ như vẫn còn trong đoàn làm phim "Chu Hạc Sa", vào ngày sinh nhật của Lục Dã, đoàn làm phim đã tổ chức một bữa tiệc sinh nhật đơn giản cho anh, phân đoạn này là . . . hình ảnh từ năm đó.

Cô thật không ngờ nó thế vậy mà lưu lại đây

Cô cũng không biết rằng khi đó, cô đã nhìn anh. . . bằng ánh mắt kiểu như thế.

Tô Diệp Tinh nhìn vào đôi mắt sáng ngời của người con gái xuất hiện trong video.

Video tiếp tục phát tiếp phần tiếp theo.

Bên cạnh đó vẫn cứ tiếp tục.

Cái cv đó thế vậy mà thực sự nghe hơi giống giọng của Lục Dã.

“Nhưng cô ấy không thích tôi.

Cô ấy dường như đã có người yêu, họ đã cùng nhau đi ăn, cùng nhau đi chơi trò chơi và trượt tuyết cùng nhau. "

Màn hình cắt đến phân cảnh cô và Ôn Gia trong chương trình.

Ôn Gia xách hành lý cho cô.

Hai người nói chuyện, ăn uống, chơi trò chơi và trượt tuyết.

Khi cô và Ôn Gia cùng nhau trượt xuống con dốc trong suốt như pha lê, nụ cười trên khuôn mặt của hai người họ lấp đầy toàn bộ màn hình.

Rực rỡ và lộng lậy.

Vô lo vô nghĩ.

Gió thổi bay một lọn tóc của Tô Diệp Tinh.

Thông qua ống kính máy ảnh đó, như hiện lên là hình ảnh chan chứa yêu thương, dịu dàng vô cùng, cũng trong sáng vô cùng.

Trong giây tiếp theo, nó lại chuyển sang hình ảnh của Lục Dã, đó là một cảnh trống rỗng của anh trong phim.

Người đàn ông đang ngồi trước ghế sô pha, đối mặt với bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, cứ yên lặng uống rượu, một lúc sau, anh đột nhiên ngước mắt lên, camera nhìn thấy nước mắt anh đang rơi.

So với cái vui vẻ kia, ánh nhìn đó gần như khiến con người ta phải sởn cả gai óc. . .

Tô Diệp Tinh bị cái nhìn đó làm cho sửng sốt.

Theo bản năng muốn tắt đi, lại nghe phía sau truyền đến một giọng nói: "Đang xem cái gì ?"

Lục Dã ?

Tô Diệp Tinh bị làm sững người một lúc, cuống cuồng định tắt nó đi, nhưng điện thoại lại trượt tay cứ thế mà rơi xuống đất.

Một bàn tay từ phía sau vươn ra, nhặt điện thoại cho cô rồi đưa lại cho Tô Diệp Tinh.

Tô Diệp Tinh đưa tay cầm lấy, nhưng đối phương lại cố chấp không buông tay.

Ngẩng đầu nhìn, liền thấy Lục Dã uể oải đứng ở trước mặt cô, lông mày hơi nhướng lên, giọng nói đặc biệt khó xử: "Nhớ anh sao em không nói ?"

"Lại đi xem mấy cái này."

". . . ."